Vừa vào đông, nhiệt độ ngoài trời vô cùng lạnh lẽo, dù Trì Nguyệt mặc quần áo rất dày nhưng lúc bước xuống xe taxi vẫn cảm thấy lạnh cóng. Kiều Đông Dương lại ăn mặc phong phanh, chỉ có một chiếc quần bò và một chiếc áo khoác mỏng đứng trong gió lạnh thổi vù vù, dù tinh thần rất tốt nhưng cũng không thể chịu được cái lạnh. Lúc nhìn thấy Trì Nguyệt, anh còn chưa kịp mở miệng chào hỏi đã hắt xì một cái rõ to.
"Em về rồi à? Em còn không về nữa, chắc tôi phải đến nhà mẹ vợ đón em về."
Trì Nguyệt định mắng anh, lại bị từ "mẹ vợ" kia chặn họng.
"Đồ mặt dày!" Cô hắng giọng, mắt nhìn thẳng lướt qua bên cạnh anh: "Anh Kiều mặc ít thế, định đi tập thể thao sao?"
Kiều Đông Dương: "Em mù à? Không thấy tôi đang chờ em sao?" Anh vội vàng đi theo cô, túm lấy cổ tay cô: "Em biết tôi đang chờ em lại còn lạnh lùng như thế. Trì Nguyệt, có phải trái tim của em là sắt đá không?"
Trì Nguyệt không thích hành động này của Kiều Đông Dương, nhẹ nhàng hất tay anh ra: "Anh không biết tay mình rất lạnh sao?"
Kiều Đông Dương: "Em ghét bỏ tôi?"
Anh hừ lạnh, đút tay vào túi áo, không thèm đến gần cô nữa.
Trì Nguyệt vô thức mỉm cười, sải bước đi về phía trước.
Nếu cô nói sợ bị người khác nhìn thấy, chắc chắn Kiều Đông Dương sẽ không chịu buông tay, biết đâu còn làm ra hành động gì đó quá trớn hơn. Nhưng cô vừa nói tay anh lạnh, anh không còn gây sự nữa.
Xem ra chỉ cần có để ý một chút, khéo léo một chút thì sẽ dễ dàng trị được anh chàng này.
Hai người đứng song song nhìn chằm chằm vào cửa thang máy, chờ một vị khách khác rời đi, Kiều Đông Dương mới đến gần cô, khẽ chạm vào vai cô: "Trì Nguyệt, em thật vô lý."
"Thật sao?"
"Thật."
"Ồ, đã biết."
Thang máy "tinh" một tiếng, Trì Nguyệt quay sang nhìn anh.
Kiều Đông Dương cũng nhướn mày nhìn cô như đang khiêu khích.
Hai người đều im lặng, Trì Nguyệt hơi nghiêng đầu về phía anh, Kiều Đông Dương cũng hơi nghiêng đầu sang.
Trì Nguyệt: "Đến tầng của anh rồi."
Kiều Đông Dương: "..."
Trì Nguyệt: "Anh không đi ra à?"
Kiều Đông Dương: "Tôi không thể vào phòng em ngồi một lát sao?"
"Muộn lắm rồi, không tiện."
"Tôi đứng đợi em tận hai tiếng. Hắt xì!" Trong khách sạn rất ấm áp nhưng Kiều Đông Dương đứng ở ngoài cửa một lúc lâu nên bị nghẹt mũi, anh hắt xì xong lại nói: "Được rồi, tôi không tiện vào phòng em, vậy em vào phòng tôi đi. Tôi rất tiện."
Trì Nguyệt: "..."
Rõ ràng anh đang giở trò lưu manh.
Thế nhưng có vài người đẹp trai đến mức dù giở trò lưu manh cũng khiến cô không nỡ trách mắng nặng nề.
Cô cũng là người coi trọng vẻ ngoài như bao người khác.
Trì Nguyệt chỉ im lặng nhìn anh, vẻ ngoan ngoãn hiếm có này khiến Kiều Đông Dương thấy vui vẻ. Anh đưa cô vào phòng, ân cần cất túi cho cô, sau đó hào hứng đi rót nước: "Trì Nguyệt, em thấy tôi có gì khác không?"
Khác sao?
Trì Nguyệt nhìn anh từ trên xuống dưới: "Có gì khác?"
"Em nhìn lại đi."
"... Không nhận ra."
Kiều Đông Dương nghẹn lời, một lúc sau mới chống tay vào ghế của cô.
"Tôi có đẹp trai không?"
Đây là một câu hỏi rất khó trả lời, Trì Nguyệt phải nghiêm túc suy nghĩ một lúc mới nói: "Đẹp trai."
"Hôm nay đẹp trai hơn, hay hôm trước đẹp trai hơn?"
"..." Anh bị hâm à?
[Đmm bọn wiki ẻ chảy suốt đời]
Trì Nguyệt đánh giá từ trên xuống dưới: "Ngày nào cũng đẹp trai. Thiên Cẩu đâu? Sao tôi không thấy nó?"
Rõ ràng anh đang đứng trước mặt cô mà cô lại đi tìm một con chó? Kiều Đông Dương xị mặt, anh chậm rãi đứng lên, lạnh lùng nhìn chằm Trì Nguyệt như đang nhìn kẻ thù không đội trời chung khiến Trì Nguyệt hơi khó chịu: "Anh sao thế?"
"Em thật sự không nhận ra sự thay đổi của tôi sao?"
Có cần nghiêm túc thế không?
Trì Nguyệt không hiểu anh chàng này bị làm sao.
"Không phải chỉ mặc quần bò thôi sao? Anh Kiều, anh bị hâm à! Thiên Cẩu đâu? Anh thả Thiên Cẩu ra chơi chút đi."
Kiều Đông Dương thấy hơi ngứa rằng: "Em có thể tôn trọng cách ăn mặc nghiêm túc của tôi không?"
Trì Nguyệt im lặng nhìn anh, đột nhiên phì cười: "Mặc quần bò cũng được coi là ăn mặc nghiêm túc?"
Cô cúi đầu nhìn chằm chằm vào chiếc quần bò của Kiều Đông Dương, dáng vẻ như đang cầm kính lúp nghiên cứu tỉ mỉ: "Chiếc quần bò này có gì khác biệt? Dát vàng hay khảm kim cương?"
Kiều Đông Dương hít thở sâu, chọc mạnh ngón tay vào trán cô.
"Trì Nguyệt, em có thể thực tế hơn nữa không?"
"Có thể! Anh Kiều, quần bò của anh bao tiền?"
"Được rồi, được rồi, đàn gảy tai trâu." Kiều Đông Dương chán nản ngồi xuống, tự an ủi bản thân một lúc, lại thờ ơ ngả lưng ra sau, ánh mắt sắc bén xen lẫn vẻ lạnh lùng đối lập với giọng điệu chậm rãi dịu dàng: "Đã mười mấy năm rồi tôi không mặc quần bò."
"Lâu vậy sao? Vì sao thế?"
"Chẳng tại sao cả." Kiều Đông Dương có vẻ không muốn nói nhiều, anh nhìn lên trần nhà: "Em không thấy hôm nay tôi rất trẻ trung sao?"
Hả? Cuối cùng Trì Nguyệt đã nhận ra anh muốn nói điều gì.
Thông thường Kiều Đông Dương không ăn mặc đơn giản thế này, mỗi lần gặp anh đều có cảm giác như đang đi xem trình diễn thời trang. Quần áo, giày, kiểu tóc, phụ kiện đều được phối hợp tỉ mỉ, không nhìn ra thương hiệu nhưng vẫn thể hiện rõ vẻ sang trọng, vừa nhìn đã biết là một chàng trai giàu có khác xa người thường. Dù anh vẫn rất đẹp trai, nhưng đây chỉ là một bộ quần áo bình thường...
Chẳng lẽ, anh cố ý mặc thế này để phối hợp với cô?
Dù sao cách ăn mặc của cô cũng rất đơn giản.
Thế nhưng Kiều Đông Dương mặc cái gì cũng luôn thể hiện rõ vẻ trẻ trung đẹp trai, không già chút nào.
Vì sao anh lại để ý điều này, đã chịu sự đả kích gì đó sao?
Trì Nguyệt vừa thấy buồn cười vì vẻ kiêu ngạo của anh, vừa thấy khó chịu bởi sự quan tâm của anh, lúc nhìn vào ánh mắt mong chờ của anh lại cảm thấy không chắc chắn.
"Đúng là rất trẻ trung." Cô mấp máy môi: "Chắc khoảng... ngoài ba mươi."
"Trì! Nguyệt!" Kiều Đông Dương lạnh lùng lườm cô: "Em không nhận ra vì sao tôi mặc như vậy à?"
"Hả?" Trì Nguyệt chậm rãi xích lại gần anh, cẩn thận đánh giá một lúc: "Nhà họ Kiều phá sản rồi à?"