Trì Nguyệt giật mình, cúi đầu nhìn bàn tay anh.
Anh có ý gì? Anh có du͙ƈ vọиɠ với cô... hay có lòng tham với cô?
"Sợ sao? Tôi chỉ nói cho em biết một sự thật thôi." Kiều Đông Dương nhìn dáng vẻ né tránh của cô, khóe môi hơi cong lên: "Ở trong khu rừng này, phụ nữ cố gắng mạnh hơn để có cảm giác an toàn, còn đàn ông mạnh hơn để lấy được quyền giao phối an toàn."
"Khụ khụ khụ..."
Không được, không được! Trì Nguyệt không thể nói chuyện tiếp với tên cuồng công nghệ này.
Ở chỗ của anh, tất cả những vấn đề nhạy cảm đều biến thành luận điểm học thuật để thảo luận... Thẳng thắn đến mức cô không đỡ được.
Cô bị điên rồi sao?
Đêm đã khuya, cô lại không thấy buồn ngủ, sự kích động khác thường này... khiến trong lòng cô rối bời.
Ai đã từng mất ngủ điều hiểu rõ cảm giác của Trì Nguyệt. Cô liên tục liếc nhìn đồng hồ, xoay qua xoay lại ở trên giường, nhưng trời mãi không sáng.
Cô không ngủ được, kẻ gây chuyện sẽ được yên thân sao?
Trì Nguyệt híp mắt, nhìn màn hình điện thoại một lúc lâu, cuối cùng đã ấn nút gọi.
Tiếng chuông điện thoại vang lên trong đêm khuya yên tĩnh.
"A lô..." Dường như Kiều Đông Dương bị cô đánh thức từ trong giấc ngủ, giọng điệu hơi cáu kỉnh: "Tốt nhất cô nên có chuyện quan trọng!"
Trì Nguyệt nghĩ đến dáng vẻ khi anh tức giận, đầu tóc bù xù nằm trên gối đầu, khuôn mặt nhăn nhó thì cô lại thấy buồn cười: "Kiều Đông Dương, ngày mai tôi không cần truyền dịch nữa đúng không?"
"Bà chị à, là em sao..." Kiều Đông Dương ngáp dài, giọng điệu thoải mái hơn nhiều, nhưng vẫn xen lẫn vẻ buồn ngủ: "Em sống theo giờ nước Mỹ à? Em xem bây giờ đã là mấy giờ rồi mà còn hỏi cái này?"
"Ồ, vậy tôi còn phải xem giờ để tìm anh à?" Trì Nguyệt thoải mái hỏi lại: "Làm phiền Kiều tổng đặt lịch hẹn cho tôi đi."
Giọng nói của Kiều Đông Dương cũng trở nên nặng nề hơn: "Em bị làm sao thế? Nửa đêm nửa hôm còn phát điên?"
"Tôi muốn về nhà."
"... Em nhớ nhà sao?"
"Không phải, tôi chỉ nghĩ sau này tham gia vào tổ chương trình Trời Sao sẽ không còn thời gian quay về nữa..."
"Lễ trao giải sẽ diễn ra vào ngày kia."
"Tôi biết, nên tôi định ngày mai sẽ về nhà."
Kiều Đông Dương không phản đối: "Vậy tôi để tài xế đưa em về."
"Không cần, tôi tự gọi xe về."
"Ngoan nào. Đừng giở thói cứng đầu với tôi. Cứ quyết định vậy đi, em mau ngủ đi... Buồn ngủ muốn chết." Dường như anh lại ngáp, giọng nói nhỏ dần cứ như đang lẩm bẩm: "... Nói em sĩ diện em còn không tin, nửa đêm còn nhớ nhà... Nhà có gì để nhớ..."
"Ừm..."
"Tôi chưa từng thấy anh nhắc đến gia đình anh..."
"Thật sao?" Dường như Kiều Đông Dương sắp ngủ thiếp đi, rất lâu sau đó, lâu đến mức Trì Nguyệt tưởng anh không trả lời nữa, lại nghe thấy anh khẽ nói: "Có lẽ không đáng nhắc đến."
Trì Nguyệt chính là đứa bé quen chạy dưới mưa mà không có ô. Từ nhỏ cô đã là một đứa bé bướng bỉnh, lúc bị ốm không cần tiêm, không cần uống thuốc, chỉ sụt sịt hai ngày là tự khỏi, dễ nuôi hơn chị gái Trì Nhạn nhiều.
Sau khi nghỉ ngơi cả ngày trong phòng điều trị, cô cảm thấy mình đã khỏe lại, ngày hôm sau vừa dậy đã dọn dẹp đồ đạc rời đi, cũng không thông báo cho Kiều Đông Dương.
Đến lúc cô gọi điện cho anh, Kiều Đông Dương đã nổi cơn điên nhưng lại không làm gì được cô.
Cô từ chối sự giúp đỡ của anh. Không cần biết bọn họ có quan hệ thế nào, cô vẫn là Trì Nguyệt, là người không xa không gần như một ảo giác không thể chạm tới.
Đương nhiên, Trì Nguyệt không biết Kiều Đông Dương đang "đau khổ" ở Thành phố hàng không vũ trụ. Cô chỉ có một ngày ở nhà, vì vậy đã lên kế hoạch chu đáo trước khi về.
Những thứ cần mua đã được chuẩn bị đầy đủ, cô còn mua thêm quần áo mùa đông cho mẹ và chị gái. Nghĩ đến mẹ và chị gái thích ăn canh thịt dê, còn định hôm nay sẽ nấu một nồi...
Đương nhiên, còn phải để lại một ít tiền nữa.
Tình hình của Trì Nhạn lúc tốt lúc xấu, lúc tỉnh táo giống hệt một người bình thường, ngoại trừ hơi kiệm lời thì không có hành động quá khích, nhưng đến khi phát bệnh sẽ trở thành một kẻ điên mất lý trí, sẽ làm loạn sẽ đập phá...
Những năm qua, Vu Phượng không cho phép Trì Nhạn đi ra ngoài, sợ cô dọa đám trẻ con trong thôn sợ hãi, cũng sợ cô bị người ta đánh chửi.
Vì vậy Trì Nhận chỉ được hoạt động trong nhà...
Trì Nguyệt rất yêu thương chị, cô đưa hết số tiền còn lại cho mẹ, dặn dò bà phải đối xử với Trì Nhạn thật tốt, tốt hơn nữa... Dù có những lời nói đã nói rất nhiều lần nhưng Trì Nguyệt vẫn kiên nhẫn dặn dò.
Việc chăm sóc bệnh nhân trong thời gian dài sẽ khiến đầu óc căng thẳng. Dù đó có là con gái ruột thịt của mình đi chăng nữa thì lâu dần vẫn sẽ cảm thấy mệt mỏi, khó chịu, không thể tránh được việc nổi giận mắng chửi. Trì Nguyệt từng tận mắt thấy Trì Nhạn run lẩy bẩy trốn trong góc phòng vì bị Vu Phượng mắng.
Không có đúng sai, chỉ có sự bất lực.
Tiền lại là một thứ rất tốt.
Có câu nói, tiền có thể giải quyết 99% vấn đề trên thế giới này, có đôi khi tình cảm gia đình cũng giống vậy.
Vu Phượng rơi nước mắt nhận tiền của Trì Nguyệt, lại lải nhải nói cô vất vả, giục cô tìm một người chồng tốt, sống cuộc sống của riêng mình, không bị gia đình liên lụy nữa...
Trì Nguyệt nghe vậy thì chỉ mỉm cười.
Sau khi ăn cơm chiều, cô lại vội vàng rời đi trước khi trời tối, lúc đến Cát Khâu đã là rạng sáng.
Từng cơn gió đêm thổi vù vù, ánh đèn đường mờ ảo, Trì Nguyệt giữ lấy chiếc khăn quàng cổ bị gió thổi, cầm túi bước xuống xe taxi, ánh đèn đường kéo dài cái bóng lẻ loi hiu quạnh. Cô vừa ngẩng đầu lên đã thấy người đàn ông đứng trong cơn gió lạnh ở trước cửa khách sạn.