Trì Nguyệt căng thẳng: "Thấy anh ta làm sao?"
"Anh ta lại, lại..." Vương Tuyết Nha là cô gái ngây thơ và sĩ diện, cô đã dành hết tình cảm và tâm trí cho mối tình đầu, vì vậy cũng cảm thấy rất khó chịu khi bị phản bội và tổn thương, khuôn mặt đỏ bừng ấp úng: "Thấy anh ta đi cùng Thẩm Á Lệ!"
Đúng như dự đoán, cái tên cặn bã này!
Trì Nguyệt nổi giận, cô định đợi Tiểu Ô Nha đến sẽ từ từ nói cho cô ấy biết, ít nhất cho cô ấy thời gian giảm xóc, không ngờ cô ấy đã nhìn thấy.
"Đừng buồn, đau muộn không bằng đau sớm, đau dài không bằng đau ngắn."
Vương Tuyết Nha khóc không thành tiếng, hôm nay cô xin huấn luyện viên Lưu cho nghỉ, vốn muốn đến Thành phố hàng không vũ trụ thăm Trì Nguyệt. Nhưng con gái mới biết yêu thường rất thích dính lấy bạn trai, chỉ không gặp bạn trai một ngày đã nhớ nhung bồn chồn. Vương Tuyết Nha muốn nhân cơ hội này gặp Phạm Duy, còn gọi điện thoại hẹn anh ta đến Thành phố hàng không vũ trụ thăm Trì Nguyệt.
Vương Tuyết Nha không hề nghi ngờ, nhưng cô là cô gái biết quan tâm bạn trai, Phạm Duy không có xe riêng, cũng không thể tự tiện dùng xe của đơn vị. Phạm Duy đã từng thường xuyên nói mình phải thuê xe để di chuyển nên rất bất tiện, muốn tự mua một chiếc xe nhỏ để đi lại nhưng anh ta không đủ tiền, lúc anh ta nói vậy còn tỏ ra rất buồn bã.
Vương Tuyết Nha lập tức đến văn phòng chờ anh ta đi cùng.
Phạm Duy nói hai người cùng làm trong tổ chương trình, sợ người ta sẽ nói này nói kia nên vẫn chưa công khai mối quan hệ, trước tiên cứ giữ bí mật, chờ đến khi ghi hình xong rồi mới thông báo chính thức để cho mọi người một bất ngờ. Đến lúc đó, tất cả công việc đã kết thúc, không ai có thể nói gì nữa.
Lúc đến Cát Khâu, Vương Tuyết Nha sợ Phạm Duy lo lắng cho cô sẽ ảnh hưởng đến công việc nên không báo trước, chỉ tìm chỗ ngồi trong quán cà phê đối diện văn phòng, định ăn xong sẽ gọi điện thoại hỏi anh ta đã làm xong việc chưa, cho anh ta một bất ngờ. Nhưng đôi khi trời cao có mắt, muốn ngăn cũng không ngăn được, trên đời này không có chuyện nɠɵạı ŧìиɦ nào mà không bị phát hiện.
Cô vừa bấm điện thoại đã thấy Phạm Duy và Thẩm Á Lệ lần lượt rời khỏi văn phòng.
Thẩm Á Lệ buồn bã ôm một cái hộp giấy lớn.
Phạm Duy chạy theo sau, nhận lấy đồ đạc trong tay cô ta, lúc đưa cô ta lên xe còn cúi đầu nhìn cuộc gọi của Vương Tuyết Nha, nhưng anh ta không nghe máy mà từ chối.
Nhưng còn chưa đến gần, tình cảnh trước mắt đã khiến cô ngơ ngác.
"Mình đứng cách chiếc xe thuê của hai người bọn họ không xa... Chỉ trách mình có thị lực quá tốt... Bọn họ không nhìn thấy mình, mình lại thấy Thẩm Á Lệ khóc lóc nhào vào lòng anh ta, anh ta ôm ấp, dịu dàng xoa đầu cô ta, ghé vào bên tai an ủi, lại còn hôn lên tóc cô ta nữa..." Vương Tuyết Nha nghĩ đến cảnh tượng đau lòng này, nước mắt tuôn rơi như thác nước: "Mình còn không tin, lại gọi điện thoại cho anh ta. Lần này anh ta đã nghe máy."
"Mình hỏi anh ta đang làm gì, sao mình lại nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ. Anh ta nói, ở đơn vị có hai đồng nghiệp nữ cãi nhau, một người bị chửi đến mức bật khóc, anh ta đang khuyên nhủ bọn họ... Còn nói vì đồng nghiệp nữ làm trì hoãn tiến độ công việc, nên hôm nay anh ta không thể đến Thành phố hàng không vũ trụ với
mình, hu hu... Tên xấu xa, vừa ôm người phụ nữ khác vừa dịu dàng nói xin lỗi mình, kỹ năng diễn xuất chân thật đến mức nếu không tận mắt nhìn thấy, chắc chắn mình không tin anh ta là loại người lăng nhăng... Cậu nói xem, sao anh ta lại xấu xa như vậy chứ, sao có thể giả vờ giống y như thật chứ?"
Trì Nguyệt than thở: "Vì vậy anh ta đã gặp báo ứng."
Vương Tuyết Nha bĩu môi khóc lóc: "Đâu phải báo ứng gì chứ? Người ta đang vui vẻ lắm đấy!"
Trì Nguyệt cười lạnh: "Báo ứng của anh ta là đánh mất một cô gái tốt như cậu! Còn Thẩm Á Lệ... Ha, có thể vui vẻ hay không còn chưa biết được."
Vương Tuyết Nha ngước đôi mắt đẫm lệ lên: "Nguyệt Quang Quang, có phải cậu đã biết chuyện gì không?"
Trì Nguyệt không trả lời chỉ hỏi lại: "Điện thoại của cậu bị làm sao thế? Cậu có biết mình rất lo lắng vì không liên lạc được với cậu không?"
Vương Tuyết Nha sụt sịt: "Lúc đó mình giận quá nên đã đập điện thoại. Sau đó nhặt lên thì... đã bị hỏng rồi."
Trì Nguyệt nhướn mày, vừa giận vừa thương cô: "Vương tổng thật sự là người có năng lực, còn tự trừng phạt bản thân vì lỗi lầm của người khác. Cậu thừa tiền lắm à? Lần sau cậu muốn đập điện thoại phải nhớ đến mình, đưa cho mình dùng không tốt hơn à?"
"Hu... Cậu đừng nói nữa, mình đang buồn lắm!"
"Đây là chuyện tốt. Hôm nay cậu đau lòng, sau này sẽ không đau lòng nữa. Cậu khóc đi! Khóc thật thoải mái đi."
"Hu..." Vương Tuyết Nha ôm lấy cô, nước mắt như vỡ đê, không thể nào bình tĩnh được: "Tại sao tên đàn ông đó lại xấu xa như vậy? Vừa nói yêu mình muốn ở bên mình cả đời, muốn kết hôn sinh con xây dựng cuộc sống với mình, vậy mà lại còn qua lại những người phụ nữ khác... Đồ mặt dày! Đồ mặt dày!"
Cô vừa khóc vừa mắng khiến Trì Nguyệt thấy rất đau lòng.
"Cậu có biết không, ngày thường anh ta đối xử rất tốt với mình... Hu... Anh ta luôn cười với mình, sẽ dỗ dành lúc mình tức giận, dù mình cố tình gây chuyện làm ầm ĩ, anh ta cũng không tức giận... Anh ta biết đồ ăn của tổ chương trình không ngon nên lén dẫn mình đi ăn, anh ta ghi chú lại mỗi bức ảnh đã chụp cho mình, bức ảnh đó được chụp vào ngày tháng năm nào, lúc đó mình nói gì, có biểu cảm gì, anh ta có tâm trạng gì... Anh ta nói, sẽ ghi chép mãi đến khi bọn mình già đi, rồi làm thành mã QR khắc lên trên bia mộ, chỉ cần những người đến tế bái quét mã này sẽ biết được câu chuyện tình yêu của bọn mình... Hu, vậy thì dù bọn mình đã chết đi, tình yêu của bọn mình vẫn sống mãi..."