[Phần 1] Chạm Tay Thành Yêu

Chương 87: Xong chưa a?




Edit: JaneJane

Beta: DSJM



"Nhị ca, tửu lượng tốt thật nha." Bạch Mặc Liêu tán thưởng một câu, "Nhưng mà, bây giờ tới lượt anh phải trả lời rồi."


"Ha ha." Lục Mộc Kình cười hai tiếng, lười biếng dựa vào ghế sa lon, híp mắt nhìn Bạch Mặc Liêu đang nở nụ cười vui sướng trên nỗi đau của người khác, nhắc nhở: "Đừng quên, lát nữa tới phiên tôi hỏi cậu."


"Chuyện đã như vậy thì em không cần hạ thủ lưu tình nữa, đằng nào nhị ca cũng sẽ không bỏ qua cho em, chi bằng chơi khô máu luôn." Bạch Mặc Liêu cười nói, nhét giấy bút vào tay Viêm Cảnh Hi.


Viêm Cảnh Hi hít sâu một hơi, nhìn Bạch Mặc Liêu, uống nhiều rượu lá gan cũng to hơn, nói: "Anh cứ hỏi đi."


Bạch Mặc Liêu thấy Viêm Cảnh Hi khí khái như vậy tâm trạng cũng rất khoái trá, xấu xa liếc Lục Mộc Kình một cái, tà mị hỏi: "Lúc nhị ca làm cô, một hiệp như thế, cô nhiều nhất có thể lên mấy lần?"


Viêm Cảnh Hi mờ mịt nhìn Bạch Mặc Liêu, cô biết anh ta vẫn đang chăm chăm vào cái đề tài kia, nhưng mà cô không biết, viết mấy lần mới hợp lý đây?


Thôi thì cứ uống rượu tiếp đi!


"Tiểu Hi." Lục Mộc Kình kêu, một tay đang chống lên trán, nhắc nhở: "Nghĩ cho rõ ràng rồi trả lời."


Viêm Cảnh Hi nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của Lục Mộc Kình, chớp mắt một cái, thử vận may, viết chữ "năm" thật lớn lên trên mặt giấy.


Hy vọng Lục Mộc Kình có thể thông qua cách cô viết mà đoán được.


Sau khi viết xong liền giao cho Bạch Mặc Liêu.


Lục Mộc Kình tựa như biết rõ, tự tin cười một tiếng, trả lời: "Năm lần."


"Ừm, đúng rồi." Bạch Mặc Liêu có chút thất vọng nói.


Viêm Cảnh Hi hưng phấn nắm chặc quả đấm nhỏ, lừa gạt thành công được một lần mà khoái chí chẳng kém khi đội tuyển Trung Quốc ghi bàn trong World Cup, rất có cảm giác thành tựu.


Lục Mộc Kình thâm thúy nhìn đôi mắt sáng rỡ của Viêm Cảnh Hi, khẽ nhíu mày.


Năm lần là kỳ vọng của cô, hay là mục tiêu cố gắng của anh?


Bạch Mặc Liêu vuốt tóc, chống trán, liếc nhìn Viêm Cảnh Hi một cái, hướng về phía Lục Mộc Kình, hỏi: "Anh Hai, nói sinh nhật của bạn gái anh đi, chuyện này đơn giản chứ gì nữa."


Viêm Cảnh Hi bỗng lo lắng, cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng nói cho Lục Mộc Kình biết sinh nhật của mình, chuyện này rất khó qua mặt được mấy người kia, cô cẩn thận viết sinh nhật của mình lên giấy.


Ngày 15 tháng 2 năm 1992.


Cô dùng sức viết, hy vọng có thể in lên tờ giấy, để cho Lục Mộc Kình thấy một chút.


"Ngày 15 tháng 2 năm 92." Lục Mộc Kình chính xác nói ra.


Viêm Cảnh Hi cực kỳ kinh ngạc, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, từ từ thấm vào trong máu, ánh mắt nhìn về phía Lục Mộc Kình càng thêm dịu dàng.


"Chẳng lẽ hai người sẽ không bị phạt rượu nữa sao?" Sở Vân Thiên ở bên cạnh mở miệng nói.


Bạch Mặc Liêu nghiêng đầu nhìn về phía Sở Vân Thiên, nói: "Câu hỏi cuối cùng, chú em ra đề đi, anh em chúng ta có nạn cùng chịu, tránh cho nhị ca chỉ ghi hận một mình tôi."


"Có anh chịu tội thay tôi, tôi sợ cái gì." Sở Vân Thiên nói một câu, nhìn về phía Lục Mộc Kình nói: "Câu hỏi của em đơn giản thôi, nhị ca, anh quen cô ấy khi nào?"


Câu hỏi này thoạt nhìn có vẻ rất đơn giản, nhưng lại ẩn chứa sát cơ.


Người đàn ông trước mắt này không thích khoe khoang, bọn họ đến đây lâu như vậy, nhưng kể cả lúc ăn cơm anh ta cũng không nói được mấy câu, chỉ lẳng lặng lắng nghe người khác cười nói, dễ khiến người ta cảm thấy nhạt nhẽo, nhưng mỗi lần anh ta mở miệng đều có thể nói trúng trọng điểm, đặc biệt khi anh ta quan sát người khác, ánh mắt sâu không thấy đáy toát ra vẻ cơ trí cùng với cảm giác áp bách không nói ra được.


Anh ta ngồi cạnh một cô gái để tóc bum bê, người cô ấy tròn tròn, đôi mắt cũng tròn tròn, rất giống một con thú nhỏ, cực kỳ đáng yêu, anh ta nhìn cô gái nháy mắt một cái, cô gái liền cười rộ lên lộ ra hai cái lúm đồng tiền trên đôi má phúng phính.


Viêm Cảnh Hi hít sâu một hơi, khẽ chớp mắt.


Nếu trả lời thời gian quen nhau quá ngắn sẽ không có sức nặng, nhưng nếu tùy tiện viết ra một ngày, khả năng câu trả lời của hai người trùng nhau là rất nhỏ.


Viêm Cảnh Hi láu cá không viết năm mà chỉ viết ngày 18 tháng 5, là cái ngày mà họ gặp nhau lần đầu ở trong quán rượu.


Sau khi viết xong liền giao cho Bạch Mặc Liêu, Bạch Mặc Liêu nhìn đáp án mà Viêm Cảnh Hi viết ra, ý vị sâu xa cười một tiếng, thúc giục: "Nhị ca, mau trả lời đi."


"Ngày 2 tháng 6 năm 2009." Lục Mộc Kình xác định nói.


Viêm Cảnh Hi khẽ mím môi, hướng về phía Lục Mộc Kình híp mắt lại, cười trừ một tiếng.


Anh nói xạo quá rồi, nhưng lại đề cập cả năm, cũng tốt, nghe có vẻ chân thực.


"Uống đi." Bạch Mặc Liêu hất cằm về phía ly rượu.


Lục Mộc Kình ưu nhã cười một tiếng, đôi mắt sâu tối thoáng qua một đạo ý vị thâm trường, có chút cay đắng, nâng ly rượu lên.


Viêm Cảnh Hi thấy anh nốc hai hớp lớn, bèn lấy một cái ly không đưa tới trước mặt anh, nói: "Anh chia cho em một ít đi, đáp sai cũng một phần do em mà."


"Không, em không sai, người sai là anh." Lục Mộc Kình ưu nhã nói, nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.


"Nhị ca mềm yếu quá rồi, cẩn thận bị vợ quản nghiêm đấy." Bạch Mặc Liêu lười biếng dựa vào ghế sa lon trêu chọc.


"A, cậu không phải là cá thì sao biết được niềm vui của cá?" Lục Mộc Kình mắng trả lại, ưu nhã buông ly rượu xuống, đôi mắt thâm trầm lóe lên một tia dị quang, nhướng mày một cái, khiêu khích nói: "Giờ đến phiên cậu, lão Tam, lần ngắn nhất thời gian bao lâu?"


Bạch Mặc Liêu: "..."


Viêm Cảnh Hi nhìn sắc mặt tái xanh của Bạch Mặc Liêu, ở bên cạnh bực bội cười, cô có dự cảm, lão Tam nhất định sẽ bị Lục Mộc Kình chỉnh rất thảm.


Lần chơi này, Bạch Mặc Liêu cùng bạn gái của anh ta toàn đáp sai.


Bạch Mặc Liêu hơi say, híp híp đôi mắt mị hoặc, ngón tay thon dài chỉ vào Viêm Cảnh Hi, "Đừng tưởng tôi không nhìn ra, cô không phải là bạn gái của nhị ca tôi."


Lục Mộc Kình kéo Viêm Cảnh Hi lại gần mình, trước đó Viêm Cảnh Hi đã uống một ít rượu, người mềm nhũn ngã vào trong ngực anh.


Có lẽ vì bầu không khí tối nay rất tốt, cũng có lẽ là vì cô đã ngà ngà say, hoặc tại tiềm thức của cô nói rằng thân phận bây giờ của cô chính là bạn gái của Lục Mộc Kình, sau khi ngã vào lòng anh, cô cũng không nghĩ tới việc đứng lên.


Tại tựa vào ngực anh, nghe thấy tiếng tim đập vô cùng trầm ổn, khiến cho người ta rất an tâm.


"Lão Tam, cậu thực sự say rồi." Lục Mộc Kình ưu nhã nói, ôm eo Viêm Cảnh Hi, tay kia nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.


Tay cô vừa nhỏ vừa mềm, lại rất đàn hồi, anh nắm lấy tay cô nhẹ nhàng nắn bóp.


"Anh tưởng em dễ say vậy sao?" Bạch Mặc Liêu cười một tiếng, ánh mắt gợn sóng, khiêu khích nói: "Có dám chơi phiên bản nâng cấp không?"


Viêm Cảnh Hi lười biếng, đã hơi thấm rượu, mơ mơ màng màng buồn ngủ, hơi híp mắt, ánh mắt cũng không muốn động, lim dim nhìn Bạch Mặc Liêu.


Lục Mộc Kình xoay mặt Viêm Cảnh Hi, di dời tầm mắt của cô, ép cô vào ngực mình chặt hơn, nói: "Cô ấy mệt rồi, sắp xếp phòng nghỉ trước đi."


"Nhị ca làm mất hứng quá. Có phụ nữ liền quên huynh đệ." Bạch Mặc Liêu dựa ngửa vào ghế sa lon, rũ mắt nói, bộ dạng cũng như đang muốn ngủ vì say rượu.


"Chờ cô ấy ngủ rồi anh sẽ ra chơi cùng các cậu, không say không về, vậy được chưa?" Lục Mộc Kình kiên nhẫn nói.


Viêm Cảnh Hi cảm thấy giọng nói từ tính của Lục Mộc Kình rất dễ nghe, nhưng mà Bạch Mặc Liêu không cho Lục Mộc Kình nghỉ ngơi, cô càng nghe càng thấy phiền não.


"Trò chơi gì nào? Đã là trò cuối hay chưa? Chơi xong là được đi ngủ phải không? Nhị ca lớn tuổi rồi, thức đêm cùng các anh không tốt." Viêm Cảnh Hi nói.


Lục Mộc Kình nở một nụ cười, lần đầu tiên bị người khác nói lớn tuổi, nhưng tâm trạng anh lại rất tốt.


Anh khẽ nhéo tay Viêm Cảnh Hi một cái.


"Nói đi, trò gì, chơi nhanh một chút, buồn ngủ lắm rồi." Lục Mộc Kình nói.


Bạch Mặc Liêu mím môi một cái, "Nhị ca, hai người ân ái như vậy là muốn ngược chết cẩu độc thân sao?"


Viêm Cảnh Hi nghiêng đầu nhìn Bạch Mặc Liêu, liếc nhìn cô gái bên cạnh anh ta một cái, nói: "Anh không có bạn gái à?"


Sắc mặt Bạch Mặc Liêu hơi cứng lại, vỗ vai Vương Triển Lam đang ngồi bên cạnh một cái, nói: "Lão Ngũ, cậu nói đi."


"Là như vầy, trò chơi này có liên quan tới việc phân phòng, ai về bét phải ngủ phòng ngoài cùng dưới lầu, hạng tiếp theo, phòng bên cạnh cầu thang, hạng nhất được lên lầu chọn gian nào cũng được, hạng nhì là gian ngoài cùng lầu trên" Vương Triển Lam tiếp lời.


Viêm Cảnh Hi nhíu mày, "Sao tôi cảm thấy chỉ có tôi với nhị ca là ngây ngô chẳng biết gì cả. Mấy người ăn hiếp chúng tôi phải không."


"Oan uổng quá chị dâu ơi, tụi này đâu có giấu giếm hai người, chẳng qua là tại hai người tới trễ, chúng tôi đã quyết định trò chơi từ trước rồi." Vương Triển Lam giải thích.


Viêm Cảnh Hi cúi đầu, dựa vào ngực Lục Mộc Kình, đặt toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người anh.


"Bắt đầu luôn đi, cô ấy mệt rồi." Lục Mộc Kình nói.


"Kiss championship, tư thế tùy ý, cặp nào duy trì lâu nhất thì thắng." Bạch Mặc Liêu nhếch miệng, nói ra thể lệ trò chơi.


Kiss championship?


Viêm Cảnh Hi chớp mắt một cái, đầu óc ngưng trệ một chút mới kịp phản ứng, từ tiếng Anh này có nghĩa là: Giải vô địch hôn môi.


Lúc vô vẫn còn đang hoảng hốt, Lục Mộc Kình đã nâng cằm cô lên.


Cô nhìn gương mặt tuấn tú càng lúc càng phóng đại ở trước mặt mình, một giây sau, môi cảm giác được sự tiếp xúc mềm mại của anh, lưỡi anh chậm rãi phác họa bờ môi cô, sau đó đẩy vào trong.


Mềm nhũn, hoảng hốt.


Viêm Cảnh Hi không chống đỡ được thể trọng của mình, nắm chặt cổ áo Lục Mộc Kình.


Tay phải Lục Mộc Kình ôm eo cô, kéo vào trong lòng mình, tay trái đỡ đầu cô.


Nhiệt độ lòng bàn tay anh giống như tàn thuốc xuyên qua quần áo cô, truyền vào trong da thịt, chui vào trong máu.


Viêm Cảnh Hi cảm thấy rất nóng.


Mũi lấm tấm mồ hôi.


Thậm chí cơ thể còn bị thiếu dưỡng khí, hít thở không thông, đầu óc trống rỗng, cảm giác choáng váng, không cách nào tư duy được.


Cô muốn lui về phía sau để tránh né.


Lục Mộc Kình nhoài người tới trước.


Cô tiếp tục lui về phía sau.


Lục Mộc Kình ôm eo cô, xoay mình.


Bất tri bất giác cô đã nằm trên ghế salon, một tay Lục Mộc Kình bị cô đè ở dưới người, anh cùng cô dán vào nhau chặt khít.


Cô thở mạnh, anh cũng thở rất mạnh.


Hơi thở của cả hai quanh quẩn trong không trung, rơi lên mặt đối phương.


Chiếc đèn thủy tinh trên trần tỏa ra ánh sáng lộng lẫy, rơi lên người Lục Mộc Kình.


Viêm Cảnh Hi đối diện với đôi mắt gợn sóng của Lục Mộc Kình, cả người như bị hút vào một dòng xoáy, hoảng hoảng hốt hốt thốt lên: "Xong chưa a?"

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau