[Phần 1] Chạm Tay Thành Yêu

Chương 85: Ngươi thì giết được ai, đi ngủ.




Edit: JaneJane + DSJM


Chu Gia Mẫn vào mục tư liệu cố gắng tìm kiếm, trong đó có một bức, là cô chụp lén Viêm Cảnh Hi trong lúc đang tắm, cô rất có tố chất chỉ chụp phần trên ngực Viêm Cảnh Hi.


Đôi mắt Viêm Cảnh Hi rũ xuống, hơi nước tràn ngập giống như hoa sen mới nở, ưu nhã, gợi cảm, mơ màng, mị hoặc.


Là bức ảnh mà Chu Gia Mẫn cảm thấy có nội hàm nhất trong tất cả.


Chỉ là, cô không biết mình đã gửi đi, Viêm Cảnh Hi nhìn thấy có thể tức ói máu không?


Mặc kệ, Lục Tiểu Bối Lặc là nhân vật huyền thoại, nói không chừng, cô đang vì tương lai tốt đẹp của Viêm Cảnh Hi.


Chu Gia Mẫn sau khi tự mình khẳng định, liền gửi bức hình này vào trong đàn.


Lục Tiểu Bối Lặc gửi rất nhiều khuôn mặt có mắt trái tim, nói: "Người đẹp này, Bản Bối Lặc thu nhận rồi, về sau cô ấy là người phụ nữ của ta, các người không được chú ý tới cô ấy, bằng không, giết không tha."


Trong lúc Chu Gia Mẫn đang đắc ý, Thủy Mộc Tiên Sinh nhắn lại trong đàn: "Cô làm như vậy, Chống Tử Miêu có biết không?"


"Cô ấy đi hẹn hò rồi. Ka ka, giữ bí mật, giữ bí mật." Chu Gia Mẫn gửi.


"Hẹn hò? Tên đàn ông nào ăn no rửng mỡ dám tranh giành phụ nữ với Bản Bối Lặc này, không cần chân nữa sao, chờ ta trở lại, liền giết hắn ta."


Ngươi cao có 1m2 mà đòi giết ai?


Vốn Lục Mộc Kình đã đánh xong chữ, sau đó lại xóa, tiếp tục làm tốt công việc ẩn núp của mình, ánh mắt tối sâu nhìn Lục Tiểu Bối Lặc nhắn lại, cầm điện thoại di động lên, gọi cho bảo mẫu bên Las Vegas.


"Nam Nam bây giờ vẫn chưa ngủ?" Lục Mộc Kình hỏi.


"10 giờ tiểu thiếu gia đã đi ngủ rồi." Bảo mẫu cung kính đáp, trong giọng nói mang theo mông lung chưa tỉnh ngủ.


Lục Mộc Kình đối với tiểu bá vương này rất bất đắc dĩ, bảo mẫu căn bản cũng không nhìn thấu nó, nhíu mày nói: "Cô đến phòng của nó xem một chút đi, xác định là nó đã ngủ, cô bên kia đã rạng sáng rồi, nếu như không được thì tịch thu điện thoại di động của nó."


"Được, Lục tiên sinh, tôi sẽ đi ngay bây giờ." Bảo mẫu nhanh chòng đi.


Lục Mộc Kình nhìn về phía thời gian trong máy tính, 4 giờ 40, anh cúp điện thoại, đứng dậy đi đến quảng trường Thái Phú.


Viêm Cảnh Hi đến quảng trường Thái Phú đứng trước tiệm gà KFC, cố ý nhìn điện thoại di động, vừa đúng năm giờ, nhưng lại phát hiện xe của Lục Mộc Kình đã đậu ở đó từ trước.


Viêm Cảnh Hi kinh ngạc đi tới.


Lục Mộc Kình cũng nhìn thấy Viêm Cảnh Hi, đẩy cửa xe đi xuống.


Viêm Cảnh Hi đi tới trước mặt anh, hỏi: "Anh nói 5 giờ mới tan việc cơ mà."


Lục Mộc Kình chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, nói: "Sợ em chờ lâu nên cho tan việc sớm."


Anh đưa hộp trang sức màu hồng tới trước mặt Viêm Cảnh Hi, "Cái này, nhìn thử xem có thích không?"


Viêm Cảnh Hi liếc hộp trang sức một cái, không biết bên trong là cái gì, theo bản năng lắc đầu, "Tôi không cần."


Mắt Lục Mộc Kình lóe lên, giống như biết trước cô sẽ từ chối, thản nhiên lấy sợi dây chuyền kim cương ra khỏi hộp, nói: "Tôi đâu có nói là tặng cho em, chẳng qua chỉ muốn cho em mượn một chút, sau khi dùng xong thì trả lại cho tôi."


Viêm Cảnh Hi di dời tầm mắt suy nghĩ, quả thật nếu như đi tụ họp gặp gỡ bạn bè, bạn gái mà mộc mạc quá thì người đàn ông ít nhiều sẽ cảm thấy mất mặt, với tình huống thế này, cô cũng không tiện từ chối.


"Nhích tới một chút." Lục Mộc Kình nhẹ giọng nói.


Viêm Cảnh Hi nghiêng người một chút, anh cầm sợi dây chuyền vòng qua cổ cô, vén mấy lọn tóc trước ngực cô lên, khóa lại sợi dây sau gáy cô.


Viêm Cảnh Hi cảm giác được hơi thở của anh đang rơi lên gáy mình, lay động lông măng phía trên, rất nhột.


"Xong chưa?" Viêm Cảnh Hi thúc giục nghiêng đầu qua, hướng về khuôn mặt anh tuấn của anh.


"Chờ một chút, đừng lộn xộn." Lục Mộc Kình dịu dàng nói.


Nhìn anh gần như vậy, Viêm Cảnh Hi cảm thấy anh thật đẹp trai.


Đôi mắt to, hai mí rõ ràng, lúc rũ mắt, lông mi vừa đen vừa dài, sống mũi vừa cao vừa...


Ánh mắt Viêm Cảnh Hi không tự chủ được rơi lên sóng mũi cao vút của anh, nhìn thêm mấy lần.


Chu Gia Mẫn nói sống mũi vừa cao vừa nhọn, cái đó chắc chắn rất lớn.


Của anh có lớn không?


Lục Mộc Kình nói cô đã từng cắn qua, vậy là cô đã từng nhìn thấy rồi.


Nếu sớm biết thì cô đã cố gắng ghi nhớ lúc ấy, để bây giờ khỏi phải tò mò.


Lục Mộc Kình đã giúp cô đeo xong dây chuyền, phát hiện đôi mắt nhập nhèm mê mang của cô đang nhìn chằm chằm mũi mình đến ngẩn người như có điều suy nghĩ, lại nâng mày, ánh mắt dần dần chuyển qua yết hầu nhô ra trên cổ anh, gương mặt trắng trẻo phút chốt đã ửng hồng.


Lục Mộc Kình cảm thấy có một nguồn nhiệt lượng xuất phát từ bụng xông lên đại não, sau đó tỏa ra tứ phía.


Cô có biết hay không, ánh mắt của cô bây giờ có mấy phần mê ly, mấy phần hồ đồ, mấy phần tò mò, dễ dàng dụ dỗ người ta phạm tội.


Mắt Lục Mộc Kình tăng thêm một tầng sương mù dày đặc, dần dần tiến lại gần cô, ánh mắt nhắm ngay đôi môi đỏ thắm của cô.


Viêm Cảnh Hi chỉ cảm thấy gương mặt tuấn tú của anh phóng đại trước mắt cô, khi còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, anh đã hôn cô, ngậm đôi cô môi vào trong miệng ấm nóng của anh, từ từ cuốn lên, nhẹ nhàng mút mát, sau đó tiến vào miệng cô.


Nuốt xuống sự ngọt ngào trong miệng cô, rót hơi thở của anh vào trong cơ thể của cô.


Viêm Cảnh Hi mơ mơ màng màng, đại não như ngưng hoạt động, không thể suy tính.


Chỉ cảm thấy mùi vị mát lạnh sạch sẽ của anh, rất giống nước suối trong rừng, êm dịu trong veo, dù đang mút mát nhưng rất vừa phải, không làm cho cô bị đau.


Lời của Chu Gia Mẫn bất chợt lướt qua đầu óc cô.


"Thầy ấy làm người hiền hòa, dịu dàng như ngọc, ưu nhã cao quý, rất chú ý tâm tình và cảm thụ của người khác, đối với người xa lạ thầy ấy còn như vậy huống hồ là bạn gái của mình, chắc chắn là cô ấy muốn gì liền được nấy. Còn nữa, cậu có để ý chuyện này không, mũi thầy ấy vừa cao vừa nhọn, người như vậy, cái đó đều rất lớn."


Viêm Cảnh Hi đột nhiên hốt hoảng, lập tức đẩy Lục Mộc Kình ra, che môi mình, mở to mắt nhìn Lục Mộc Kình.


Lục Mộc Kình tựa vào cửa xe, vô tội nói: "Tôi nghĩ ánh mắt vừa rồi của em là muốn ra hiệu cho tôi hôn em?"


Viêm Cảnh Hi nhíu mày một cái.


Mới vừa rồi quả thật cô tâm thuật bất chính, nghĩ bậy nghĩ bạ.


Cho nên cũng không phản bác được, nhưng nếu không nói gì thì chẳng khác nào đang thầm chấp nhận.


Viêm Cảnh Hi liếc nhìn anh, nói: "Lục tổng đâu phải là thần tiên, có thể đoán đúng được suy nghĩ của người khác? Anh lúc nào cũng tự cho rằng mình đúng à.."


"Phải, tôi luôn cho rằng mình đúng." Lục Mộc Kình khẽ nói, cười một cái, mở cửa xe, nói: "Lên xe đi,"


Sao anh ta lại cười, thật giống như là đang phản bác, anh vốn dĩ không tự cho rằng mình đúng, chẳng qua chỉ đang lấy lệ với cô nên mới nói như vậy mà thôi.


Viêm Cảnh Hi rất tức giận, nhưng cũng không biết phải phát tiết thế nào.


Cô bước lên xe ngồi xuống ghế phụ, kéo dây an toàn tự gài cho mình.


Lục Mộc Kình thâm u liếc nhìn cô một cái, nâng khóe miệng lên, dịu dàng nhu hòa.


Tính khí cùng hàm dưỡng đều quá tốt.


Tim Viêm Cảnh Hi lại hẫng một nhịp, quay mặt ra chỗ khác, không thèm nhìn anh nữa.


Lục Mộc Kình lên ghế lái chính, mở hộp đựng đồ lấy ra một chai nước khoáng đưa cho cô, nói: "Muốn uống không?"


Viêm Cảnh Hi liếc chai nước trong tay anh, tầm mắt vô tình rơi vào dưới bụng anh, loáng thoáng nhìn thấy hình dáng chỗ kia, quả thật rất cường tráng, gợi cảm nhưng cũng rất thu liễm, chỉ sợ... chạm một cái liền bùng nổ.


Cô ho nhẹ hai tiếng, cảm thấy không được tự nhiên, đành giả bộ nghiêm trang, lạnh nhạt quay mặt đi, nhìn về phía trước không nói gì.


Cô phát hiện, từ sau khi bị bỏ thuốc, cả người cô cứ không được bình thường, chẳng lẽ dược tính vẫn còn sót lại ư? Hay tại cô đã học xong bài học vỡ lòng về chuyện nữ nhi tình trường, ngay cả Chu Gia Mẫn cũng có tư tưởng thoáng như vậy, hay là cô cũng giống Chu Gia Mẫn nói, nhịn quá lâu rồi?


"Không cần à?" Lục Mộc Kình liếc nhìn gương mặt càng ngày càng đỏ của cô nói.


Viêm Cảnh Hi nuốt nước miếng một cái, giơ tay về phía chai nước.


Lục Mộc Kình nhanh chóng rụt tay về.


Ngón tay Viêm Cảnh Hi run lên, dâng lên một ngọn lửa vô hình, anh cố ý!


Cô nhìn anh với anh mắt hình viên đạn, ánh mắt ấy có thể giết chết anh.


Lục Mộc Kình liếc cô một cái, tốt tính vặn mở nắp chai mước, lần nữa đưa đến trước mặt cô.


Viêm Cảnh Hi không biết mình đang tức giận chuyện gì, dù sao thì cũng cảm thấy không thoải mái, lạnh lùng nói: "Không cần."


"À." Lục Mộc Kình ừng ực uống hai hớp nước. Yết hầu trên cổ khẽ động, gợi cảm không chịu nổi.


Viêm Cảnh Hi nhìn đến mức miệng khô lưỡi khô, muốn xin hớp nước nhưng ngượng ngùng không dám mở miệng.


Có câu nói thế nào ấy nhỉ?


Làm nhiều thì sai nhiều, không làm thì không sai.


Cô cảm thấy câu này đã ứng vào mình.


Viêm Cảnh Hi thở dài một cái, đặt tay lên dây an toàn, vô lực nhìn về phía trước.


Một chai nước khác được đưa đến trước mặt cô.


Viêm Cảnh Hi nhìn những ngón tay thon dài trắng trẻo của anh, đối diện với đôi mắt mang đậm ý cười của anh.


"Cho em này." Lục Mộc Kình sủng nịnh nói.


Cô có cảm giác anh coi cô là con nít mà đùa giỡn.


Đôi lúc đùa vui thái quá, cô cũng làm thế với bọn nhỏ, nhìn chúng cuống cuồng, đến khi bọn nhỏ sắp phát khóc, cô mới cho chúng đồ mà chúng muốn.


"Muốn tôi mở giúp cho em không?" Lục Mộc Kình hỏi.


Viêm Cảnh Hi mím môi, quyết định không phụ cái dạ dày đang cồn cào của mình, đoạt lấy chai nước trong tay anh, nói: "Anh thật đáng ghét."


"Ừ ừ, tôi rất đáng ghét." Anh tốt tính phụ họa theo cô.


Viêm Cảnh Hi đột nhiên thấy anh dễ nói chuyện như vậy, không còn tức giận nữa, cảm thấy những hành động mới vừa rồi của mình rất ngu ngốc, liền cười rộ lên.


Nụ cười ấy khiến Lục Mộc Kình cảm thấy khó hiểu, băn khoăn liếc nhìn cô.


Cô vặn nắp chai nước, uống hai hớp lớn, sau khi đóng nắp lại liền đặt trên ghế của mình.


Không cười nữa, hai tay vòng trước ngực, nhìn về phía trước.


"Có biết phải gọi tôi thế nào không?" Lục Mộc Kình nhắc nhở.


Viêm Cảnh Hi cảm thấy buồn cười vì sự lo lắng của anh, mắ lim dim tựa lưa vào ghế, lười biếng nói: "Ừ, anh xem tôi nên gọi anh là Mộc Kình, Mộc Mộc hay là anh yêu đây?"


Lục Mộc Kình hơi nhếch khóe miệng, khẽ nhíu mày, ôn nhu nói: "Ba kiểu này, kiểu nào cũng