Vương Ngọc Phỉ khí diễm bất tiện, phẫn hận nói: "Tôi nói..."
Cô ta mới nói hai chữ, Viêm Cảnh Hi đã giáng một cái tát mạnh xuống mặt của cô ta, mặt Vương Ngọc Phỉ nghiêng qua một bên.
Trong mắt Viêm Cảnh Hi xuất hiện tơ máuđỏ tươi, vẻ mặt bình tĩnh, đạm mạc hỏi lại: "Cô vừa mới nói cái gì?"
Vương Ngọc Phỉ không phục, quay mặt qua, đối diện Viêm Cảnh Hi, mở to mắt, nói: "Tôi nói..."
Cô ta nói lại lần nữa chưa nói ra, Viêm Cảnh Hi đã giáng thêm một cái tát xuống mặt cô ta.
Vương Ngọc Phỉ liên tiếp bị đánh hai bạt tai, đã trở nên điên cuồng, liền nhe răng há miệng xông tới phía Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi dù sao cũng cao 1m68, ở nhà đã quen hoạt động bằng chân tay, cô nàng này vừa nhìn đã biết được nuông chiều từ bé, thời điểm Vương Ngọc Phỉ còn chưa có đụng tới vai cô, Viêm Cảnh Hi đã túm được cổ áo của cô ta, hướng phía trên mặt cô ta ba, ba, ba, ba, ba, ba!
Sáu cái bạt tai liên tiếp giáng xuống, cuối cùng đẩy Vương Ngọc Phỉ xuống đất.
Vương Ngọc Phỉ bị đánh mặt đỏ sưng lên, kinh hoảng nhìn Viêm Cảnh Hi, tức giận và sợ hãi đan vào nhau, thân thể đều run lẩy bẩy, thanh âm cũng trở nên nghẹn ngào, nói: "Tôi sẽ nói cho chị của tôi, tôi sẽ để chị của tôi đến đối phó cô."
"Đối phó tôi sao, chỉ bằng cô vừa rồi có ý định mưu sát, mấy cái tát này của tôi đều đánh nhẹ." Viêm Cảnh Hi nóng giận nói.
"Cô không biết xấu hổ!" Vương Ngọc Phỉ ngồi dưới đất, đạp chân quát.
"Ai không biết xấu hổ, mang thai con của người khác lại nói là của bạn trait tôi, cô có mặt sao?" Viêm Cảnh Hi vén tóc, đầu càng đau, nhặt túi xách trên đất lên.
"Tôi không có!" Vương Ngọc Phỉ quát, nói xong, tựa như cảm giác mình trả lời sai vấn đề, nhìn khuôn mặt âm trầm của Lục Hựu Nhiễm, khóc: "Tôi nói là, tôi thật không có mang thai con của người khác, Hựu Nhiễm, anh đừng nghe người phụ nữ thấp hèn này nói mò, cô ta ganh tị với em, cố ý bôi đen em, em có thể nguyện ý chết vì anh, sao em có thể để người đàn ông khác đụng vào em."
Viêm Cảnh Hi vỗ vỗ túi xách, đeo lên vai, lim dim mắt nhìn bộ dáng lê hoa đái lệ buồn nôn của Vương Ngọc Phỉ, "Cô nương, anh ta đã sớm buộc ga-rô, có thể làm cho cô mang thai sao?"
Vương Ngọc Phỉ dừng lại, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Lục Hựu Nhiễm, nhìn thấy đáy mắt u ám và lạnh nhạt của anh ta sâu không thấy đáy, lập tức đã không còn sức mạnh, đôi mắt lóe lên rồi rũ mắt xuống, khóc càng lớn tiếng, ngồi xổm trên mặt đất nói: "Không phải em cố ý, có buổi tối khi em về nhà bị bạn trai cũ của em cường x."
Cô ta nói xong, lại giống như sợ cái gì, vội vàng nắm lấy vạt áo Lục Hựu Nhiễm, ngửa đầu, nước mắt ào ào chảy ra, khẩn cầu: "Hựu Nhiễm, anh nhất định phải tin em, em chỉ yêu một mình anh."
Viêm Cảnh Hi nhịn không được trở mình liếc mắt một cái, nhìn thấy camera giám sát chỗ đèn xanh đèn đỏ, trong mắt thoáng qua một tia sâu xa, nhìn về phía Vương Ngọc Phỉ đang ngồi xổm trên mặt đất, nhíu mày nói: "Cái kia, mỹ nữ, tôi khuyên cô bây giờ đi về, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên ôn chuyện thì ôn chuyện, lần trước cô ở cửa nhà Lục Hựu Nhiễm đâm tôi, tôi tha cho cô một lần, thế nhưng không có nghĩa là lần này tôi cũng sẽ bỏ qua cô."
Lục Hựu Nhiễm cau mày, trong mắt sâu thẳm thoáng qua một tia thâm trầm không rõ, mở miệng nói: "Nể mặt tôi, lần này bỏ qua cho cô ấy đi."
"Nể mặt anh?" Viêm Cảnh Hi cười nhạo, ánh mắt sắc bén khóa Lục Hựu Nhiễm, trong mắt mấy phần lạnh lùng.
Cô thực sự rất vui mừng vì không hề yêu người đàn ông này, vị hôn thê của mình thiếu chút nữa bị một tiểu tam giết chết, trái lại qua đây nhượng vợ chưa cưới bỏ qua cho tiểu tam.
Viêm Cảnh Hi lập tức nổi nóng, cao ngạo hất cằm lên, băng lãnh nói: "Thật ngại quá, mặt mũi đại thiếu gia Lục so với tính mạng của tôi, không đáng một đồng."
Lục Hựu Nhiễm ẩn nhẫn sắp bạo phát tính tình, nếu như đổi thành bình thường, đổi thành người khác, anh ta đã sớm vung một quyền.
Anh ta nắm chặt nắm tay, xương cốt đều vang 'răng rắc', lần đầu tiên tính tình tốt như vậy, rất kiên trì nhăn mày hỏi: "Cô rốt cuộc muốn thế nào mới có thể bỏ qua cho cô ấy?"
"Thế nào?" Viêm Cảnh Hi cũng thở gấp, hỏi ngược một câu, đột nhiên trong đầu thoáng qua một linh quang, đôi mắt do vừa đỏ tươi dần dần trở nên trong suốt, lại hỏi lần nữa: "Có phải tôi nói thế nào là có thể thế như thế không?"
Lục Hựu Nhiễm nhìn chằm chằmcặp mắt có thể nói của Viêm Cảnh Hi, ở bên trong chảy qua gợn sóng linh động, mặc dù tức giận thế nhưng đã bị đôi mắt màu hổ phách mờ ảo của cô áp chế, đột nhiên anh ta không muốn đáp ứng điều kiện của cô.
Nhưng, sự kiện lần này là một cơ hội tốt để anh ta thoát khỏi Vương Ngọc Phỉ.
Viêm Cảnh Hi nhìn anh mím môi không nói gì, khi cảm thấy anh ta ngầm thừa nhận, rất thẳng lưng nói: "Tôi không muốn gả cho anh, anh nói với ông nội anh là không muốn cưới tôi, sau đó bảo đảm tôi được tốt nghiệp bình thường, sau này hai chúng ta hai không liên quan gì đến nhau, gặp mặt xem như không quen."
Lục Hựu Nhiễm liền biết cô nhắc tới cái này, bạnh cằm, bực bội nhìn chằm chằm bộ dáng quyết tuyệt của cô, trong lòng lại càng không muốn đáp ứng, "Đủ rồi, tôi không đồng ý."
"Tôi kháo*." Viêm Cảnh Hi nhịn không được chửi tục một tiếng, liếc mắt về phía Lục Hựu Nhiễm, thật không hài lòng hơn nửa câu, cô lạnh nhạt xoay người, chuẩn bị rời khỏi.
*Kháo (靠) là cách đọc biến âm của từ 'tháo (肏)': f*ck.
Lục Hựu Nhiễm cũng cảm giác mình đại khái điên rồi, lần đầu tiên có người phụ nữ dám nói lời thô tục trước mặt của anh ta, anh ta còn cảm thấy bộ dáng cô nói lời thô tục vô cùng động lòng người, như một chiếc lông vũ rơi vào đáy lòng anh ta, thậm chí cảm thấy cô đem từ "kháo" kia đổi thành từ "thao" (làm), lại càng thêm dễ nghe.
Lục Hựu Nhiễm đi nhanh qua phía Viêm Cảnh Hi, cầm cánh tay của cô, lần đầu tiên thỏa hiệp giọng điệu mềm nhũn, nói: "Lần này là tôi không đúng, nhưng tôi bảo đảm đây là một lần cuối cùng với Vương Ngọc Phỉ. Sau này sẽ không có bất kỳ qua lại với cô ấy."
"Liên quan... Chuyện gì!" Viêm Cảnh Hi vốn định muốn nói liên quan gì đến chuyện cái ch*m của tôi*, nhưng trong đầu đột nhiên nhớ tới câu nói Lục Mộc Kình, đừng có để từ niểu rồi lại điểu trên miệng, sẽ dạy hư trẻ nhỏ, ngẫu nhiên sửa lại miệng.
*Thực ra nguyên văn là 关我鸟事, từ 鸟 có hai nghĩa, đọc /niǎo/ nghĩa là chim chóc, đọc /diǎo/ là để chửi tục, như bu*i or c*c. =))))
Lục Hựu Nhiễm nhíu mày, khẩu khí rất bất đắc dĩ nói: "Viêm Cảnh Hi, cô không nên dùng loại giọng điệu này nói chuyện với tôi sao, tôi không thể nào không cưới cô, chuyện này cô vẫn nên chết tâm đi."
Viêm Cảnh Hi không muốn nói lời vô ích với anh ta, lắc lắc tay, không bỏ qua, thật sự nổi trận lôi đình, tính tình chịu đựng cũng bạo phát ra, nhìn mắt Lục Hựu Nhiễm bật thốt lên: "Tôi nói này Lục thiếu gia, cảm giác ưu việt của anh ở đâu ra mà anh cảm thấy tôi nhất định ơhair gả cho anh! Thật ngại quá, tôi không có lòng bao dung cao thượng với thứ đồ chơi dơ bẩn kia của anh."
"Viêm Cảnh Hi!" Lục Hựu Nhiễm trừng to mắt phẫn nộ quát, gân xanh trên trán nhô lên.
"Ở ―― đây!" Viêm Cảnh Hi không hề sợ hãi trả lời.
"Cô nói cái gì dơ bẩn?" Lục Hựu Nhiễm thẳng tắp khóa Viêm Cảnh Hi, con ngươi sâu tối sắc bén tựa hồ muốn đem cô quy định sẵn ở trong mắt.
Viêm Cảnh Hi mím miệng, thứ đồ chơi kia, cô ngại nói ra khỏi miệng, thế nhưng không sợ chết dùng ánh mắt rất ghét bỏ liếc nhìn bụng dưới của anh ta một cái.
Lục Hựu Nhiễm cảm thấy có một cổ tử hỏa từ trong lòng vọt tới trên đầu, máu nóng cuồn cuộn sôi trào, con ngươi biến thành đỏ tươi, "Tôi cũng muốn thực sự xem xem, cô có thể bao dung tôi ở đây không!"
Trong đầu Viêm Cảnh Hi chợt trầm xuống, có loại cảm giác sợ hãi không rõ quét qua não, lúc phản ứng được anh ta có ý gì đã bị anh ta kéo đến hướng xe của mình.
Viêm Cảnh Hi vội vàng kéo lui về sau, dùng toàn bộ sức mạnh đập vào cánh tay không khác gì kìm sắt của anh ta, "Lục Hựu Nhiễm, anh điên rồi, anh đây là cường x."
Lục Hựu Nhiễm mở cửa xe, liền ném cô vào vị trí kế bên ghế lái.
Tài xế nhìn tư thế Lục Hựu Nhiễm muốn lái xe rời đi, vội vàng giang tay ra ngăn phía trước Lục Hựu Nhiễm, nói: "Cậu không thể đi, đây là toàn bộ trách nhiệm của cậu, cảnh sát giao thông lập tức đã tới rồi."
Viêm Cảnh Hi thấy tình trạng đó, lập tức đẩy cửa xe ra, từ bên trong chạy ra ngoài.
Lục Hựu Nhiễm cau mày, ánh mắt sắc bén khóa Viêm Cảnh Hi, từ trong ví da lấy ra một xấp tiền vứt trên mặt đất, chạy đi đuổi theo Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi chạy 50 bước, liền bị cánh tay anh ta bắt được, trở tay, kéo cô vào trong lòng, bước tiếp theo, anh ta liền khom lưng bế cô lên.
Viêm Cảnh Hi buông không được anh ta, cũng tránh không thoát, hướng phía trên bả vai của anh ta dùng sức cắn xuống.
Lực đạo giữ bên hông cô lớn hơn, Lục Hựu Nhiễm không nói tiếng nào bước tới xe của anh ta.
Cô cũng bị siết thở không được, trong miệng nếm được mùi máu của anh ta, trong đầu giật mình một cái, lý trí dần dần trở lại rõ ràng.
Đối phó với Lục Hựu Nhiễm, dùng sức mạnh căn bản không được, sức lực, tốc độ của cô không bằng anh ta.
Viêm Cảnh Hi buông lỏng miệng ra, nhìn chằm chằm đôi mắt đỏ tươi của Lục Hựu Nhiễm, cằm kéo căng, môi mím chặt, cả người như bao phủ những mũi băng sắc nhọn, một giây sau, có thể phá người thành từng mảnh nhỏ.
Hôm nay cô thực sự đau đầu quá rồi, mới có thể không có một chút lý trí cũng không giữa mồm giữ miệng, nếu không tự cứu, giống như cá trên thớt mặc người chém giết.
Viêm Cảnh Hi điều chỉnh tâm trạng, biểu tình mềm xuống, hiện ra sự nhu thuận trước sau như một, mở miệng nói: "Xin lỗi, tôi sai rồi."
Lục Hựu Nhiễm nhăn mày, mắt nhìn xuống Viêm Cảnh Hi sụp mi thuận mắt trong lòng, đôi mắt to long lanh nước giống như ánh trăng trên mặt hồ, sóng gợn lăn tăn, anh ta có ba giây sa vào trong con ngươi mê huyễn của cô, thiếu chút nữa tâm tư vì cô xin lỗi mà mềm nhũn.
Nhưng nhìn thấy vết máu ở khóe miệng cô, đáy mắt lạnh như băng lại trở nên càng hung hiểm hơn, sắc bén nhìn về phía trước, "Vừa rồi cắn đã không?"
Viêm Cảnh Hi nhìn xe ngay cách đó không xa, nếu như cô bị Lục Hựu Nhiễm khóa xe, liền lành ít dữ nhiều.
Cô không đến những biện pháp khác, đơn giản, nhíu nổi lên chân mày, đưa cánh tay đến khóe miệng anh ta, xác định nói: "Anh cắn đi, một miếng trả một miếng."
Lục Hựu Nhiễm nhìn cánh tay trắng sáng như ngó sen này của cô, liếc hướng Viêm Cảnh Hi, đối diện với đôi mắt xinh đẹp của cô.
Ánh mắt cô liếc hướng cánh tay của mình, ra hiệu anh ta cắn.
Một bộ dáng tôi cam tâm tình nguyện bị anh cắn, nói tủi thân cũng không phải tủi thân, nói sợ hãi cũng không phải sợ hãi, luôn cảm thấy trong mắt cô mang theo rất nhiều thứ, giống như mang theo vòng xoáy mê hoặc, làm cho người ta không tự chủ được sa vào trong.
Anh ta rõ ràng cũng không phải là một người có tính tình tốt đẹp, anh ta có thù tất báo, duy ngã độc tôn, tính cách lạnh lùng, lại chuyên tâm với mánh khóe, thủ đoạn độc ác, những người làm ăn đều sợ anh ta.
Nhưng mà cô lại dùng bộ dáng ủy khúc cầu toàn với anh ta mà nói rất hưởng thụ, sát khí và nóng nảy trên người đều tan mất.
Hallo, ta đã quay trở lại với những chương truyện sặc mùi máu chó đây, kakaka.