[Phần 1] Chạm Tay Thành Yêu

Chương 56: Hai người cứ tự nhiên.




"Hừ." Nhắc tới việc này, Lục Diệu Miểu hừ lạnh mấy tiếng, lại bắt đầu ghét bỏ Lục Mộc Kình, "Cũng không biết là người phụ nữ hoang dã nào, con có bản lĩnh đem cô ta mang tới đây. Đừng nói là con không biết là cao nhân phương nào dùng con chứ."

Kết luận này Lục Hựu Nhiễm tự mình hủy bỏ, nói: "Chú nhỏ không giống như một kẻ đàn ông chơi lớn một hồi, mẹ của Nam Nam..."

Lục Hựu Nhiễm dừng lại một chút, lại bắt đầu nổi lên hồi hộp che giấu, hồ nghi hỏi: "Chúng ta đều không biết chứ?"

"Ha ha." Lục Mộc Kình chỉ cười không đáp, ánh mắt sâu xa đảo qua Viêm Cảnh Hi một cái, nhìn vào không khí nhướn chân mày, nói: "5 năm trước con không nói, mọi người cảm thấy bây giờ con sẽ nói sao?"

"Cắt, ta thấy con chính là quên mất." Lục Diệu Miểu chỉ vào Lục Mộc Kình nói, vừa giống như là nghĩ đến cái gì, đôi mắt sáng lên, trên mặt lại lần nữa nâng lên nụ cười vô cùng sáng lạn, hề hề nói: "Đúng rồi, con định trở về nước để phát triển, sau này bảo bối trở về học bên này đi, nó không có ba và ông nội chăm lo bên người, sẽ cô đơn ."

Lục Mộc Kình nheo mắt khẽ nhíu chân mày, như có điều suy nghĩ nói: "Đêm qua còn giận dỗi với con, con nghĩ một chút, đưa nó trở về, gần đây vẫn phiền ba giúp con tìm xung quanh xem có trường học nào tốt."

"Thật vậy sao? Thật tốt quá! Ha ha." Đôi mắt Lục Diệu Miểu vừa chuyển, vừa cười hì hì hỏi: "Bảo bối đã trở về, bà nội nó cũng nên trở về chứ?"

Lục Mộc Kình nhìn sang Lục Diệu Miểu, đôi mắt giống như hiểu rõ, khóe miệng hơi đi lên, nói: "Mẹ gần đây không ở Las Vegas. Mẹ và bạn của bà ấy vẫn du ngoạn ở Pháp, có suy nghĩ định cư ở Pháp, cho nên, bảo bối trở về với mẹ không liên quan bao nhiêu."

Lục Diệu Miểu nghe xong, đôi mắt ngưng lại, lại lần nữa giận tái mặt, mím chặt môi, vừa ghét bỏ vừa phẫn hận nói: "Ta xem bà già kia có uống lộn thuốc không, một câu tiếng Pháp cũng không biết, tiếng Anh cũng nói không ra mấy từ đơn? Cư nhiên cùng người đi Pháp, cháu của mình mà cũng bỏ sao? A! Làm bà mà như vậy sao? Không được, ta phải gọi điện thoại đi mắng bà ấy."

Lục Diệu Miểu nói xong, mu bàn tay ở sau người, nổi giận đùng đùng xoay người, đẩy cửa thư phòng ra, 'rầm' một tiếng, cửa đóng lại.

Ánh mắt Lục Mộc Kình qua loa liếc nhìn Viêm Cảnh Hi một cái, liền lướt qua cô, nhìn về phía Lục Hựu Nhiễm, nói: "Tôi đi xem mấy phần văn kiện trước, hai người cứ tự nhiên."

Lục Hựu Nhiễm gật đầu.

Lục Mộc Kình trực tiếp xoay người, đi vào một căn phòng khác.

Viêm Cảnh Hi hơi nhíu mày.

Anh nói hai người cứ tự nhiên, có phải cô và Lục Hựu Nhiễm làm gì anh cũng sẽ không quản sao?

Anh trái lại nghe tự nhiên, làm việc nhanh gọn lẹ, tuyệt đối không dài dòng.

Kỳ thực, là bởi vì không yêu, cho nên, buông tay cũng không tiếc.

Viêm Cảnh Hi liếc xéo hướng cửa phòng Lục Mộc Kình, cô thật muốn nhìn một chút, trước kia người đàn ông này yêu chính là dạng phụ nữ gì, cư nhiên sẽ vì người phụ nữ này mà trực tiếp xích mích với Lục gia.

Chuông điện thoại di động Lục Hựu Nhiễm vang lên, kéo mạch suy nghĩ như đi vào cõi thần tiên của  Viêm Cảnh Hi trở lại.

Cô thấy thời điểm Lục Hựu Nhiễm nhìn thấy cuộc gọi đến chân mày liền nhăn lại, sau đó lúc anh ta trả lời cằm cũng căng thẳng.

Viêm Cảnh Hi ngồi bên cạnhLục Hựu Nhiễm, nghe không rõ bên trong điện thoại nói cái gì, chỉ là thỉnh thoảng cảm giác hình như là tiếng của một người phụ nữ.

Màchân mày Lục Hựu Nhiễm nhíu càng chặt, khóe miệng nâng lên tới độ cong bạc bẽo, trong mắt hiện ra một tia sáng lạnh lẽo.

"Cô uy hiếp tôi?"

Sau đó, cũng không biết người bên trong điện thoại nói gì, Viêm Cảnh Hi phát hiện nét mặt của Lục Hựu Nhiễm rất kỳ quái, trong mắt lạnh lẽo thoáng qua một tia phức tạp, cùng với sự u ám khiến người ta đoán không ra, vừa như cất giấu sóng to gió lớn, vừa bệ về tiêu điều.

"Chờ ở đó, bây giờ tôi liền đến." Lục Hựu Nhiễm lạnh lùng cúp điện thoại, thời điểm nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, trong mắt không có giảm đi âm hàn, dùng giọng điệu mệnh lệnh nói: "Cô ở nơi này chờ tôi trở lại, tôi đi làm ít chuyện."

Nói xong, không cho cô có bất kỳ câu hỏi dư thừa liền đứng dậy, đi nhanh ra ngoài cửa.

Ánh mắt sắc bén, cằm căng thẳng, toàn thân bao phủ một loại lạnh lẽo.

Viêm Cảnh Hi nheo mắt nhíu nhíu mày.

Lục Hựu Nhiễm có bí mật, đây là cô phán đoán.

Thế nhưng, anh ta có bí mật gì cũng không liên quan đến cô, cô hẳn là thừa dịp Lục Hựu Nhiễm không ở đây, thực thi kế hoạch của chính mình.

Trong mắt Viêm Cảnh Hi lóng lánh giảo hoạt, nhìn xa trông rộng, nhìn về phía thư phòng Lục Diệu Miểu, đi qua, rất có lễ phép gõ cửa.

"Vào đi." Âm thanh Lục Diệu Miểu từ bên trong truyền tới.

Viêm Cảnh Hi nâng lên nụ cười, hì hì cười đẩy cửa ra, nhìn thấy Lục Diệu Miểu đang ngồi trước bàn, cầm di động trong tay, ánh mắt khóa lấy màn hình di động, chân mày cau lại, lúc ngẩng đầu, thấy là Viêm Cảnh Hi, đôi mắt vừa chuyển, cười hề hề vẫy vẫy tay với  Viêm Cảnh Hi, ra hiệu Viêm Cảnh Hi đi qua.

Viêm Cảnh Hi cảm giác ông tìm cô nhất định là có chuyện, đi vào, gọi một tiếng, "Ông nội."

Lục Diệu Miểu đưa điện thoại di động của mình cho Viêm Cảnh Hi, cười hì hì nói: "Cháu gọi cho bà nội Hựu Nhiễm, nói với bà nội Hựu Nhiễm gần đây thân thể ta không thoải mái, nói..." Lục Diệu Miểu suy nghĩ, trên mặt có một chút hồng hào dị thường, "Nói lúc ta ngủ đều gọi tên của bà Hựu Nhiễm, cháu cho là ta nhớ bà nội Hựu Nhiễm, hi vọng bà nội Hựu Nhiễm có thể về thăm ta."

Viêm Cảnh Hi nắm di động, kinh ngạc nhìn nụ cười gượng gạo của Lục Diệu Miểu, nháy nháy mắt. Nghiêm túc suy nghĩ.

Lục Diệu Miểu bị Viêm Cảnh Hi nhìn chột dạ, đôi mắt lóe lên, lúng túng cười cười, hạ giọng giải thích nói: "Cháu đừng hiểu lầm, ta cũng không thật sự nhơd bà ta, ta chỉ là lừa bà già kia, khiến bà ta khẩn trương."

"Nhưng ông nội...." Viêm Cảnh Hi cau mày, mặt lộ vẻ khó khăn, lúng túng nói: "Lúc ông ngủ cháu ở bên cạnh nghe thấy ông kêu tên của bà, thực sự được không? Có khi nào bà hiểu lầm cháu là cái gì của ông không? Dù sao lúc ông ngủ người có thể nghe thấy ông nói mớ cũng là số ít đi."

"Ta chính là muốn cho bà ấy hiểu lầm, nếu như bày ấy lại không trở về, ta nhất định phải tìm những người phụ nữ khác !" Lục Diệu Miểu nâng cằm lên xác định nói.

"A, vậy cháu liền gọi ạ." Viêm Cảnh Hi cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn Lục Diệu Miểu.

"Gọi đi, thực sự gọi, ở bên trong phím số 1 chính là số bà ấy, gọi đi." Lục Diệu Miểu xác định nói.

Viêm Cảnh Hi ấn phím số 1, ông nội đặt tên cho bà Hựu Nhiễm là: Người phụ nữ ngập nước.

Ngoại hiệu này? Nếu như bà Hựu Nhiễm nhìn thấy chắc chắn liền tát một cái đem ông ấy đập chết ở trên bờ cát.

"Xin lỗi, người sử dụng đã tắt máy." Trong di động truyền tới âm thanh lạnh như băng.

Viêm Cảnh Hi xin lỗi đem di động đưa cho Lục Diệu Miểu, nói: "Xin lỗi ông nội, hình như bà ấy tắt máy, nếu không tối nay ông tìm người khác gọi?"

"Hừ." Lục Diệu Miểu hừ lạnh nói, trên mặt không vui, tay đặt sau lưng, mím môi, "Coi như bà ta may mắn, tránh được một kiếp."

Viêm Cảnh Hi nhìn sắc mặt ông nội không tốt lắm, con ngươi đảo một vòng, cong mắt lên, nói: "Ông nội, nếu không cháu với ông chơi cờ đi."

"Ô." Nghe thấy chơi cờ, Lục Diệu Miểu quên mất chuyện không vui vừa rồi, mắt sáng lên, kinh hỉ nhìn Viêm Cảnh Hi, nói: "Ô, cháu còn có thể chơi cờ? Cháu muốn chơi cờ gì? Cờ tướng, cờ vây, hay là cờ năm quân nha!"

Lúc nói lời này, Lục Diệu Miểu đặc biệt tự tin, hình như có một loại cảm giác ngươi chơi cờ gì đều không qua được khí thế của ta.

Viêm Cảnh Hi nhìn Lục Diệu Miểu nhập cục, trong mắt thoáng qua một tia giảo hoạt, cười nói: "Ông nội, ông thích chơi cờ gì, cháu  liền cùng chơi cờ đó. Nhưng mà cháu có một yêu cầu nho nhỏ."

Viêm Cảnh Hi vô hại giơ lên một ngón tay, đặt ở bên mặt, ánh mắt lấp lánh vô cùng đáng yêu.

"Yêu cầu gì?" Lục Diệu Miểu tò mò hỏi.

"Nếu như ông nội thua, ông nội liền phải đáp ứng yêu cầu này của cháu, không thể nuốt lời, ai nuốt lời người đó chính là cún con, nếu như ông nội thắng cháu, vậy cháu liền bồi ông nội đi vùng ngoại ô câu cá, cháu biết một chỗ vô cùng tốt, đều là cá hoang dại, rất nhiều, hơn nữa, phong cảnh lại đẹp." Viêm Cảnh Hi cười nói.

"Ô, cháu còn có thể câu cá à?" Lục Diệu Miểu càng thấy Viêm Cảnh Hi thuận mắt, càng thích.

Nha đầu này và nha đầu kia không chỉ trông giống nhau mà tính tình có vài phần tương tự, thực sự là ấm đến tận trong tim.

"Dạ, cháu và bọn nhỏ thường xuyên đi vào trong đó câu cá. Chỗ đó cá vô cùng ngon, coi như là ăn sống cũng rất tươi, hơn nữa không hề ô nhiễm." Viêm Cảnh Hi khen nói.

"Vậy được, ông nội mà sợ cháu sao!" Lục Diệu Miểu vô cùng có tự tin nói.

Ông xoay người từ bên trong tủ lấy ra một cái hộp, đem hộp đặt ở trên mặt bàn trà, chính mình sẽ ngồi trên sô pha.

Là cờ tướng.

Giữa sô pha và bàn trà có một chút khoảng cách, nếu như Viêm Cảnh Hi ngồi đối diện ông nội trên sô pha, có thể sẽ với không tới, cô ngồi chồm hổm xuống ngay bên cạnh bàn trà, cùng nhau giúp ông nội bày sách dạy đánh cờ.

Một bên bày sách dạy đánh cờ, một bên cố ý gài bẫy nói: "Ông nội, trình độ của cháu không tốt lắm, đến lúc đó nhường cháu với ạ."

"Nhìn bộ dáng sợ hãi của cháu, đến đến đến, nhường vậy không có ý nghĩa rồi, phát huy tài nghệ của cháu đi, chỉ cần thắng ông nội. Ông nội nhất định đáp ứng yêu cầu của cháu." Lục Diệu Miểu tự tin nói, cuối cùng hưng phấn vỗ vào đùi của mình.

Trong mắt Viêm Cảnh Hi thoáng qua một đường giảo hoạt, nụ cười mở rộng.

Nếu như cô thắng, cô sẽ nói chuyện không thích Lục Hựu Nhiễm, để ông nội tác thành.

Bởi vì chuyện này liên quan đến chuyện lớn cả đời của cô và mục đích cuối cùng cô đến, cho nên thời điểm đánh cờ, cô thoạt nhìn cợt nhả, không có áp lực, lại dịu dàng động lòng người, thế nhưng đánh cờ lại từng bước cẩn thận, sát khí trùng điệp, bộc lộ tài năng, đem mỗi một bước cờ của Lục Diệu Miểu đều ăn sạch.

Trình độ chơi cờ của cô tự cho là đúng rất tốt, lúc học cấp 2 đã từng đạt giải nhất cờ vây.

Thế nhưng, trình độ của ông nội xác thực cũng không phải dùng để trưng cho đẹp.

Cô từng bước tiến công, ông từng bước phá giải, lấy công làm thủ, hai người giết nhau càng lúc càng ngưng trọng, cơ hồ muốn dồn nhau vào trong bẫy chết.

Cửa đột nhiên được mở ra, Lục Mộc Kình nhìn thấy Viêm Cảnh Hi ngồi xổm trên mặt đất, ánh mắt lim dim nhìn sang sách dạy đánh cờ, nói: "Ba, ra đây một chút trước, bên này con có một vài vấn đề."

Lục Diệu Miểu đang đi vào chỗ chết, cau mày, tâm phiền ý loạn, đầu cũng không có nâng một chút, gắt gao nhìn chằm chằm bàn cờ, bực bội nói: "Không thấy được ta đang bận sao? Chờ sau khi ta hết bận sẽ trở ra."