[Phần 1] Chạm Tay Thành Yêu

Chương 54: Lục gia vô tình gặp được




Viêm Cảnh Hi mở cửa xe, ngồi lên ghế sau xe.


Lục Hựu Nhiễm đi qua phía sau xe lạnh lẽo nhìn cô, ra lệnh: "Ngồi đằng trước."


Viêm Cảnh Hi lắc đầu, để Lục đại thiếu gia làm tài xế, sảng khoái hơn.


"Đằng sau an toàn hơn." Viêm Cảnh Hi cười nói, nhìn chỗ khác, nhìn về phía ngoài cửa sổ, hoàn toàn phớt lờ anh ta.


Lục Hựu Nhiễm nhíu mày, bất đắc dĩ lái xe, xe đến đại lộ, anh ta đột nhiên mở miệng nói: "Biết đánh cờ không?"


"Cờ gì? Cờ Ludo*?" Viêm Cảnh Hi nheo mắt hỏi.

*Cờ Ludo: Các chế cứ search google nhé, mình thấy VN chưa có trò này. Bên Trung Quốc gọi là Cờ Phi Hành.


"Ông nội tôi thích chơi cờ vây và cờ tướng." Lục Hựu Nhiễm như có điều suy nghĩ nói.


"À." Viêm Cảnh Hi đáp một tiếng, trong con ngươi trong suốt lóe lên một ít tia sáng khác, trong đầu tựa hồ có một chú ý đang hình thành.


"Thích câu cá không?" Lục Hựu Nhiễm lại hỏi.


"Sao? Ông nội thích câu cá?" Viêm Cảnh Hi hỏi ngược lại.


"Ừ." Lục Hựu Nhiễm đáp một tiếng.


Viêm Cảnh Hi nghĩ, muốn thuyết phục được ông nội, cô cũng phải vuốt mông ngựa, làm vui lòng trước.


Người cô hướng về trước, vỗ vai Lục Hựu Nhiễm một cái, nghiêng đầu qua, đôi mắt lấp lánh, nâng khóe miệng hỏi: "Ông nội còn thích cài gì nữa, anh nói với tôi từng cái một."


Lục Hựu Nhiễm nhìn dáng vẻ hiếu học xinh đẹp của cô, mắt sáng ngời, thật to, như là rơi vào một vì sao, linh khí bức người.


Nhìn cô gần như vậy, da của cô rất trắng, khuôn mặt cùng môi đều rất no đủ, khiến người ta cảnh đẹp ý vui.


Đôi mắt anh ta trầm một chút, sắc mặt kín đáo, thanh âm trầm thấp nói: "Ông nội rất thích cô, cô không làm cái gì ông cũng thích, cô rảnh rỗi thì lấy lòng tôi."


Viêm Cảnh Hi đôi mắt quyến rũ cong lên, trong mắt lại không có một chút ý cười, mang theo châm chọc, biếng nhác nói: "Lục đại thiếu gia anh chỉ cần lấy lòng thì dùng được sao? Viêm Nhị bề ngoài xinh đẹp đến lấy lòng anh, cũng không thấy anh cảm động khóc ròng ròng, lấy lòng, ngay từ đầu hẳn là dùng trên người thích mình, khi đó mới được hồi báo, dùng trên người không thích mình, đây không phải gọi là bị coi thường sao?"


Viêm Cảnh Hi nói xong, ngồi trở lại, liếc ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy một sạp hoa quả.


Lần đầu tiên cô đi gặp ông nội, không thể cái gì cũng không mang được.


"Phiền anh dừng ở ven đường một chút, tôi đi mua một ít hoa quả, ông nội thích ăn cái gì?" Viêm Cảnh Hi nói.


Lục Hựu Nhiễm nhìn sang cô, đáy mắt hơi động một cái, cô bé này rất hiểu lễ nghĩa, cũng rất có tính nết, khóa lấy cô, phảng phất có loại tinh thần sảng khoái nhàn nhạt ở trong thân thể chảy xuôi.


Rất lâu rồi anh ta không có loại cảm giác này.


"Tùy tiện mua chút đi." Lục Hựu Nhiễm dừng lại ở ven đường.


Viêm Cảnh Hi hiểu rõ, đẩy cửa ra xuống xe, hướng phía sạp hoa quả đi qua, chọn một nãi chuối tiêu, nhìn cân nặng, là 36 tệ, lại mua một cân 6 quả táo mỗi quả 6 tệ 6, là 40 tệ, cuối cùng hai chùm nho đen mỗi chùm 9 tệ 9, 21 tệ.


Tổng cộng là 97 tệ.


Viêm Cảnh Hi mở ví tiền, từ bên trong cầm một tờ 100 tệ, đưa tới cho ông chủ.


Lục Hựu Nhiễm vừa vặn đi qua, đưa mắt nhìn sang ví tiền của cô, bên trong chỉ có một tờ 100 tệ và 10 tệ, cau mày, hỏi: "Trên người cô chỉ mang ít tiền như thế đi ra cửa sao?"


Viêm Cảnh Hi không muốn nói cho anh ta biết, Phùng Như Yên mỗi tháng chỉ cho cô 300 tệ, đầu tháng bà dì đến, đã sớm dùng bớt, may mắn ngày đó ở trong quán rượu buôn bán lời 800, vừa đăng kí hết 500, đây chính là toàn bộ tiền sinh hoạt còn lại của tháng 6.


Viêm Cảnh Hi cong mắt lên, nở nụ cười, cầm bịch hoa quả lên, nói: "Mang nhiều tiền như vậy ở trên người làm gì? Thuận tiện bị cướp hay là khiến kẻ trộm trộm đặc biệt có cảm giác tồn tại? Tôi thay kẻ trộm cảm ơn anh trước ha."


Viêm Cảnh Hi nhận ba phần hoa quả hướng phía xe của anh ta đi đến.


Lục Hựu Nhiễm nghĩ đến cô ăn thức ăn nhanh ở căn tin, chân mày cau lại, trong mắt thoáng qua một tia chính anh ta cũng không có nghĩ đến đó là tia thương tiếc, bước nhanh đi lên, lấy hoa quả từ trên tay của cô, ngồi lên ghế lái, đem hoa quả đặt ở vị trí kế bên tài xế.


Viêm Cảnh Hi lắc lắc lòng bàn tay bị đỏ vì xách đồ, anh ta coi như có lương tâm.


Cô mở cửa xe, đi vào phía sau xe, đóng cửa.


Lục Hựu Nhiễm lái xe, con ngươi liếc qua gương nhìn Viêm Cảnh Hiở phía sau xe, trong mắt u lãnh xẹt qua một tia suy tư thật sâu, chậm rãi nhìn về phía trước, xác định, nhưng lại cao ngạo như là bố thí, nói: "Hôm nay tôi sẽ gọi điện thoại cho mẹ cô nói một chút. Thứ hai cô liền đến chỗ tôi ở, một tháng tôi sẽ cho cô một vạn tiền sinh hoạt."


Một vạn?


Viêm Cảnh Hi đang lim dim nâng mắt lên, trên mặt không có bao nhiêu biểu tình biến hóa, chỉ là tượng trưng hỏi một chút: "Nếu để anh bồi tôi một đêm, tôi còn được dùng tiền không?"


Lục Hựu Nhiễm nghe cô hỏi như vậy, hết cách, trong lòng có thứ gì đó nhảy nhót, có rất ít cô gái nói đùa với anh ta như vậy, anh ta rất hưởng thụ, biểu tình cũng mềm đi mấy phần, bật thốt lên: "Tặng cho cô, được chưa, một vạn tệ là phá lệ cho cô, nếu như không đủ, có thể hỏi lại tôi."


"À." Viêm Cảnh Hi cong mắt lên, trong mắt một chút ý cười cũng không có, trái lại lạnh giá ngấm người.


Nguyên lai cô vẫn phải bồi.


Một vạn tệ, liền mất đi thân thể, mất đi tự do, không có lợi.


Viêm Cảnh Hi ý vị thâm trường cự tuyệt nói: "Cảm ơn ha, nhưng mà, tôi thật không có thói quen ăn cơm mềm, hơn nữa, thứ hai tôi phải tham gia cuộc thi thiết kế, có thể phải ra ngoài, đến chỗ anh thật không tiện."


"Ra ngoài? Không phải thứ bảy tuần sau mới bắt đầu thi đấu sao?" Lục Hựu Nhiễm cau mày nói.


"Là trong trường." Viêm Cảnh Hi trả lời một câu.


Lục Hựu Nhiễm hiểu rõ, khóa khuôn mặt nhỏ nhắntinh xảo của cô, trong thân thể có một loại khát vọng, anh ta muốn cô, trong mắt lan tràn một tia chân tình nhàn nhạt, trở về chủ đề, nói: "Cô lấy một vạn tệ sao lại là ăn mềm cơm được? Đến chỗ tôi không phải vẫn phải làm việc sao? Nếu như cô cảm thấy hổ thẹn với lương tâm, ở trên giường có thể hầu hạ thật tốt, tôi cho sẽ cho cô chi phí gia công."


Viêm Cảnh Hi mím môi, đáy mắt trầm xuống, thân thể hướng về trước, nghiêng đầu nhìn Lục Hựu Nhiễm, "Cái kia, anh thật giống như thực sự nghe không hiểu tiếng người, tôi không muốn đến chỗ anh, có phải muốn tôi nói thẳng như thế anh mới hiểu được à? Lục đại thiếu gia chỉ số thông minh là số âm nhỉ."


Cô nhớ lúc trước cô cự tuyệt Lục Mộc Kình, chỉ cần nói bóng nói gió, Lục Mộc Kình liền hiểu.


Hai người bọn họ chảy một dòng máu, sao lại sai biệt lớn như vậy được?


Lục Hựu Nhiễm cau mày, trong mắt dần dần trở nên âm hàn, thâm trầm cười lạnh, mím chặt môi cũng hiện lên sự xấu tính của anh ta.


Cô càng chống cự, anh ta lại càng muốn cô, cô càng không muốn dời đến chỗ của anh ta, anh ta lại càng muốn cô chuyển qua.


"Tôi cho cô thời gian một tuần suy nghĩ, tuần sau phải dời đến chỗ tôi." Lục Hựu Nhiễm dùng giọng điệu mệnh lệnh.


Viêm Cảnh Hi thấy anh ta dường như thực sự tức giận, nếu như lão nhân gia anh ta không bằng cầm thú, ở trên xe làm ra chuyện gì, cô cũng không phải là đối thủ của anh ta, lần trước chuyện đã xảy ra trong nhà Phùng Như Yên con còn chưa định hồn.


Viêm Cảnh Hi nhấp hé miệng, màu hổ phách trong mắt thoáng qua một tia suy nghĩ.


Dù sao sau khi cô và anh ta xoắn xuýt một tuần chuyện đó cũng vô dụng.


Nói không chừng, một tuần sau, cô có thể thuận lợi thu được ba vị trí đầu, tìm được việc làm, cho dù cô không thể vào Lục thị, cuộc thi đấu thiết kế lần này là quy mô rất lớn, cô không có bằng tốt nghiệp, chỉ cần có giải thưởng thiết kế này, cũng không sợ tìm không được việc liên quan đến chuyên ngành. Hơn nữa, nói không chừng hôm nay là cô có thể thuyết phục ông nội buông tha cô.


Lục Hựu Nhiễm nhìn Viêm Cảnh Hi không trả lời, có chút bực bội, thúc giục: "Có nghe thấy không."


"Tai tôi không điếc." Viêm Cảnh Hi trả lời.


"Vậy là cô câm điếc sao?" Lục Hựu Nhiễm cả giận nói.


"Ồ." Viêm Cảnh Hi đáp một tiếng.


Cô ồ là thừa nhận cô câm điếc? Hay là cô đáp ứng cuối tuần sau sẽ chuyển đến chỗ của anh ta?


Lục Hựu Nhiễm nghe không hiểu, lại lần nữa liếc nhìn cô một chút.


Trên mặt cô không có biểu cảm gì đặc biệt, nhàn nhạt nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mắt mờ ảo, ở trong gương phía sau xe cắt hình một bên mặt.


Lông mi thật dài, sóng mũi thật cao, môi no đủ.


Người đẹp anh ta thấy rất nhiều, cực phẩm mỹ nữ anh cũng thấy nhiều, thế nhưng, chỉ có cô, trên người có một loại khí chất rất đặc biệt, giống như một điều bí ẩn, khiến người ta nhịn không được muốn vén chiếc khăn che mặt của cô ra, nhìn rõ ràng, nhưng lại, nhìn không thấy, như gió, khiến người ta cào tim gãi phổi khó chịu.



*


Biệt thự Lục gia...


Mùi hương cổ xửa trong phòng khách, một bàn trà, một bộ dụng cụ uống trà, một chiếc đàn hương.


Trên sô pha đối diện cửa, ngồi một ông cụ tóc trắng xóa, mập mạp, mặt mũi hiền lành, mặc áo bào xanh, trên cổ đeo phật châu, rất dài rất dài, cho nên lại vòng ở trên tay vài vòng.


"Mẹ con có khỏe không?" Lục Diệu Miểu meo meo cười hỏi Lục Mộc Kình ngồi đối diện.


Lục Mộc Kình xếp đùi phải lên đùi trái, nhẹ nhàng lướt nắp tử sa hồ, phát ra tiếng sàn sạt.


Nghe thấy Lục Diệu Miểu hỏi như vậy, nâng khóe miệng lên, ý vị thâm trường nói: "Ừm, rất rất tốt."


Lục Diệu Miểu đột nhiên giận tái mặt, tươi cười đều thu vào, mày nhăn lại, "Mụ già chết tiệt, sau khi ly hôn với ta quá tốt như vậy làm gì, nghĩ tức chết ta rồi!"


"Ba, ba suy nghĩ nhiều rồi, mẹ căn bản liền quên mất sự tồn tại của ba." Lục Mộc Kình không che đậy nói thẳng.


Lục Diệu Miểu lại lần nữa mím môi, con ngươi Lục Mộc Kình không giống nói dối, sắc mặt càng sai, đứng lên, buông phật châu ra, tay đặt sau lưng, trực tiếp đi vào thư phòng, phịch một tiếng, đóng cửa lại.


Lục Mộc Kình cười khẽ, uống một chén nước trà, tay lướt qua mấy cuốn sách thiết kế đặt trên bàn trà, ưu nhã mà tự phụ.


"Tam thiếu gia, lão gia vẫn nhớ lão phu nhân, cậu nói như vậy, ông ấy nhất định sẽ đau lòng." Thím Lý người giúp việc trong nhà lão Lục Diệu Miểu đưa hoa quả tới, nói.


Lục Mộc Kình nâng khóe miệng lên, phúc hắc nói: "Mẹ cháu nói chính là muốn cái hiệu quả này."


Thím Lý: "..."


Một phút đồng hồ sau, Lục Diệu Miểu thay một cái áo choàng màu trắng đi ra, tinh thần sảng khoái, lại lần nữa cười híp mắt với Lục Mộc Kình, vừa đi qua, vừa nói: "A Tam à, ta vừa tức giận chuyện không muốn cùng mẹ con nói, ta kỳ thực cũng không có tức giận, chính là tuổi lớn nên dễ nóng tính."


"Ha ha." Lục Mộc Kình ý vị thâm trường liếc nhìn Lộ Diệu Miểu, cười một tiếng coi như trả lời.


Lục Diệu Miểu nhìn Lục Hựu Nhiễm đã trở về tới cửa, trong mắt lóe lên hai tia sáng rực, mắt nhìn bên ngoài, đối với Lục Mộc Kình nói: "Hựu Nhiễm đưa bạn gái của nó về, các con còn chưa từng gặp mặt nhỉ, ta giới thiệu cho các con một chút."