[Phần 1] Chạm Tay Thành Yêu

Chương 26: Tôi muốn để cô biết, thận của tôi có hư hay không.





Những lời này của cô đã hoàn toàn chọc giận vị thiếu gia ít lời này.

Trong mắt Lục Hựu Nhiễm xẹt qua tia lạnh lẽo mang theo tức giận, vươn hai tay kìm hãm ở bả vai của cô, cúi người hướng môi cô hôn xuống. 

Viêm Cảnh Hi bị hành động bất thình lình này của anh ta làm cho hoảng sợ, càng nhiều phản cảm giấu trong cặp mắt biếng nhác màu hổ phách, nhanh chóng quay đầu qua phía khác.

Môi Lục Hựu Nhiễm rơi vào những sợi tóc bên tai cô, hô hấp nặng nề làm lay động sợi tóc của cô.

Lục Hựu Nhiễm nhíu mày, con ngươi lạnh lẽo nhìn về phía gương mặt nghiêng trắng nõn Viêm Cảnh Hi, đôi mắt của cô cũng lạnh nhạt liếc nhìn anh ta.

Trong nháy mắt, anh ta giống như rơi vào trong vòng xoáy, nhìn chằm chằm chính mình trong đôi mắt trong suốt của cô, có loại cảm giác khó hiểu thoáng qua trong lòng anh ta, chưa kịp bắt lấy đã nghe âm thanh của cô gái bị kích thích bên cạnh hô: "Cô lạt mềm buộc chặt, cố ý câu dẫn Hựu Nhiễm, tôi muốn giết cô."

Không biết cô ta từ nơi nào rút ra một con dao gọt hoa quả sáng loáng, đâm về phía Viêm Cảnh Hi.

Viêm Cảnh Hi nhìn thấy ánh dao chợt lóe, Lục Hựu Nhiễm phản xạ có điều kiện xoay người.

Mắt thấy con dao liền muốn đâm vào tim của cô.

Mà vai phải của cô vẫn còn bị Lục Hựu Nhiễm kìm hãm ở trong tay, tránh không kịp.

Viêm Cảnh Hi chỉ cảm thấy một cánh tay khác được một cỗ lực đạo cực lớn, dùng sức kéo lấy cô.

Thoát khỏi bàn tay Lục Hựu Nhiễm trong nháy mắt, cô đụng phải lồng ngực kiên cố của Lục Mộc Kình.

Viêm Cảnh Hi còn chưa hoàn hồn, lại cảm giác được rõ ràng sau lưng có sát khí tập kích đến.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc.

Lục Hựu Nhiễm nghiêng thân thể, kéo cánh tay của cô, đem cô đến phía sau anh ta.

Mũi dao sượt ống tay áo của cô đâm vào không khí.

Viêm Cảnh Hi theo bản năng túm lấy âu phục bên người Lục Mộc Kình, nhìn về phía cô gái kia.

Một đao đi xuống không thực hiện được, đầu óc như bị chập mạch, như phát điên lên lại lần nữa đưa mũi dao đâm về phía Viêm Cảnh Hi.

Lục Mộc Kình nghênh tiếp chính diện, sấm rền gió cuốn, một cước đá vào trên tay cô ta, cô ta không kịp đề phòng bị sức mạnh làm té lăn ba vòng, ngã ngồi trên mặt đất.

"Vương Ngọc Phỉ!" Lục Hựu Nhiễm nghiêm nghị gọi.

Cô ta nhìn thấy Lục Hựu Nhiễm bước về phía mình, nổi giận đùng đùng, trong mắt tràn đầy sát khí.

Cô ta sợ hãi toàn thân run rẩy, đắc tội với Lục Hựu Nhiễm sống không bằng chết, không biết đầu óc nghĩ như thế nào, cô ta cầm dao cứa vào cổ tay của mình, máu trong nháy mắt phun ra.

Lục Hựu Nhiễm tựa hồ không nhìn tới hành động tự sát của cô ta, âm hiểm cúi người, năm ngón tay bóp cổ cô ta, lạnh lùng nói: "Cô xem tôi là ai mà dám động thủ ở chỗ của tôi!"

Cô ta há miệng thống khổ thở dốc, mặt càng lúc càng tái nhợt, ánh mắt thoi thóp liếc về phía Viêm Cảnh Hi, tràn đầy oán hận cùng lên án.

Viêm Cảnh Hi căng thẳng trong lòng, sống lưng lạnh lẽo nói không nên lời.

Lỗi cũng không phải của một mình cô gái này.

"Này." Viêm Cảnh Hi đi đến cửa, đứng trước mặt Lục Hựu Nhiễm, vỗ vỗ vai anh ta.

Lục Hựu Nhiễm khóa chặt cô gái trên mặt đất, dùng lực trên tay kẹp chặt.

"Tôi nói anh vì bản thân mà tích chút đức đi, anh đã như vậy rồi, tốt nhất đến bệnh viện trước." Viêm Cảnh Hi nói.

Đôi mắt đỏ tươi của Lục Hựu Nhiễm sắc bén trừng Viêm Cảnh Hi, băng lãnh, vô tình, như không vui với việc xen vào chuyện người khác của cô.

"Anh không cần trừng tôi." Viêm Cảnh Hi hạ cằm liếc mắt một cái nhìn cô gái trên mặt đất, lý trí nói: "Người này muốn chết, dù cho anh có là đại thiếu gia nhà họ Lục cũng không thoát được tội danh mưu sát, huống hồ trên cổ cô ta còn có dấu năm ngón tay của anh."

Đôi mắt Lục Hựu Nhiễm run lên, âm hàn tan mất, hiểu được mọi chuyện lập tức buông lỏng tay ra.

Cô gái nỗ lực hô hấp, thở phì phò, đáng thương nhìn Lục Hựu Nhiễm.

Viêm Cảnh Hi đột nhiên nổi lên đồng cảm với cô gái này, yêu sai người chẳng khác nào một đại nạn, sống không bằng chết.

"Mau đưa cô ta đến bệnh viện đi, chết trên người Lục đại thiếu gia thật không đáng."

Lục Hựu Nhiễm cúi người ôm cô gái trên mặt đất lên, liếc mắt nhìn Viêm Cảnh Hi, lần đầu tiên nghe lời một người phụ nữ, sắc mặt có mấy phần quái dị cùng xấu hổ, biểu cảm  cũng không được tự nhiên, nhíu mày nói: "Tôi với cô ta không có quan hệ gì, không cần hiểu lầm, bây giờ tôi sẽ đưa cô ta đến bệnh viện trước, chỗ ông nội hôm nay không cần đi, tôi sẽ giải thích với ông."

Lục Hựu Nhiễm nói xong, ôm lấy cô gái chạy nhanh vào thang máy.

Viêm Cảnh Hi híp mắt nhìn bóng lưng của anh ta, nhíu mày.

Anh ta và cô gái kia là trên giường có quan hệ, dưới giường không quan hệ, rõ ràng như thế cô cần thiết phải hiểu lầm sao?

"Biết không? Mỗi người đều phải đi toilet." Một thanh âm biếng nhác cùng chút từ tính vang lên.

Viêm Cảnh Hi lúc này mới nghĩ đến Lục Mộc Kình vẫn đang ở đây, quay đầu lại anh đã đứng ở phía sau của cô, hai tay khoanh trước ngực, khóe miệng mang theo nụ cười như có như không, tán dương: "Miêu tả rất chuẩn xác."

Viêm Cảnh Hi được khen có chút bối rối, trong khi rũ mắt lại nhìn thấy trên cánh tay áo tây trang của anh bị cắt rách, một mảng bị nhiễm màu đỏ của máu.

Trong mắt xẹt qua lo lắng.

"Cái kia?" Viêm Cảnh Hi chỉ hướng cánh tay anh, mắt hạnh trừng lớn, đôi mắt trong vắt, nhẹ giọng hỏi: "Cánh tay anh không đau sao?"

Lục Mộc Kình theo ánh mắt của cô nhìn về phía cánh tay, trên mặt không có thay đổi gì, nhíu mày, rất bình tĩnh nói: "Hèn gì tôi thấy có chút ẩm ướt."

Viêm Cảnh Hi: "..."

Người đàn ông này cũng quá cường đại đi, nhìn thấy bản thân bị thương một chút phản ứng cũng không có.

"Còn thất thần làm gì, giúp tôi xem xét vết thương." Lục Mộc Kình xoay người đi về phòng.

Viêm Cảnh Hi đoán được anh trong lúc cứu cô đã bị ngộ thương, liếc về phía cánh tay anh, không hiểu sao lại có chút cảm động.

Vừa rồi nếu không phải là anh không chừng con dao kia sẽ đâm vào người cô.

Cô là một người biết báo đáp ân tình cho người đã giúp mình, lúc này cũng không nghĩ nhiều, theo sau anh tiến vào phòng.

Lục Mộc Kình nới lỏng cà vạt, bình tĩnh nói với Viêm Cảnh Hi: "Cô vào phòng bếp xem trong tủ có hộp thuốc không?"

"Được." Viêm Cảnh Hi đáp một tiếng đi vào phòng bếp, chờ lúc cô mang theo hòm thuốc đi ra, Lục Mộc Kình đã cởi tây trang đen, lộ ra áo sơ mi tơ tằm màu trắng, áo sơ mi vừa vặn áp trên người anh, mơ hồ có thể cảm giác được hình dáng cơ ngực của anh.

Viêm Cảnh Hi mặt hơi đỏ lên, vội vàng đưa ánh mắt đặt ở trên cánh tay anh.

Chiếc áo dính máu bị xé ra, vết thương hé mở, máu lại lần nữa chảy ra.

"Anh không cần xé, trước tiên phải cắt ra, để tôi làm!" Viêm Cảnh Hi bước nhanh về phía trước, ở ngồi xổm xuống trước người anh, đặt hộp thuốc trên mặt đất, từ bên trong lấy ra chiếc kéo, dọc theo xung quanh vết thương của anh cắt rách vải, nhanh nhẹn lấy cồn khử trùng và bông ra.

"Trong khi tẩy rửa vết thương có thể có chút đau, anh cố chịu một chút, tôi sẽ nhanh chóng xử lý cho anh trước, sau đó đi bệnh viện kiểm tra, nhiễm trùng thì phiền lắm." Viêm Cảnh Hi dịu dàng nói.

Lục Mộc Kình khóa lấy đôi mắt lo lắng gấp gáp của Viêm Cảnh Hi, trong mắt của anh bịt kín một tầng đậm mê mị, khoé miệng hơi giương lên.

Tiểu nha đầu thu hồi xảo quyệt, dối trá, lợi trảo, còn có một mặt dịu dàng động lòng người.

Viêm Cảnh Hi không nhìn Lục Mộc Kình, một lòng đặt ở việc xử lý vết thương.

Cô tẩy rửa máu đọng lại, đem tất cả máu đều tẩy rửa sạch sẽ, một bên khử trùng vết thương, một bên nhẹ nhàng thổi.

Gió thổi mềm mại lướt nhẹ trên cánh tay anh, như có một phiến lông chim trêu chọc trái tim vô kiên bất tồi * của anh.

*Vô kiên bất tồi: Sức mạnh vô địch

"Tiểu Hi." Lục Mộc Kình dịu dàng gọi một tiếng.

Bởi vì quá dịu dàng, trong lòng Viêm Cảnh Hi run lên, ngước mặt nhìn về phía Lục Mộc Kình.

Hơi thở của anh đều rơi vào trên gương mặt cô, dường như có thể đi vào trong máu của cô.

Mà cô lúc này tay trái nắm cánh tay anh, có thể cảm nhận được nhiệt độ bắp thịt tràn ngập sức lực của anh đã nóng hổi.

Không hiểu sao lại bối rối.

Viêm Cảnh Hi buông tay ra, trong tiềm thức muốn tận lực giữ một khoảng cách với Lục Mộc Kình, thân thể không tự chủ lui về phía sau một ít, mạnh mẽ trấn định nhìn vào mắt anh, hỏi: "Làm sao vậy?"

Lục Mộc Kình thu động tác nhỏ của cô vào trong mắt, ánh mắt sâu tối, giương lên nụ cười nhợt nhạt, hỏi: "Có thể đổi tư thế một chút không, già rồi mà lại duy trì mãi một tư thế, thắt lưng có chút mỏi."

Những lời này nghe thế nào đều chứa hương vị ái muội không quá đứng đắn, mặt Viêm Cảnh Hi đỏ lên, trong mắt phủ đầy xấu hổ, đáy mắt trong vắt, không dám động.

Lục Mộc Kình hơi khom người, cùng ánh mắt của cô nhìn thẳng, sâu xa nói: "Đang nghĩ gì, còn nhỏ tuổi như vậy nhưng có vẻ như hiểu rất nhiều."

Viêm Cảnh Hi ở trong mắt anh nhìn thấy sắc mặt hồng hào của mình, mấy phần e thẹn, cũng rất ảo não, phỏng chừng là anh cố ý trêu chọc mình, mạnh mẽ trấn định nâng cằm, làm bộ hồ đồ vô tội, quan tâm hỏi: "Chú à, có phải thận chú hư không? Tôi nghe nói thận hư mới có thể mỏi lưng."

Lục Mộc Kình nhìn cô giống như hoài nghi lại như giảo hoạt, có lẽ chính cô cũng không biết, cô lúc này, ánh mắt như rơi vào vì sao sáng rực, dung nhan xinh đẹp tuyệt vời.

Lục Mộc Kình mặt lại lần nữa hướng về phía trước một ít, khóe miệng hơi nhếch lên cơ hồ dán lên môi của cô.

Viêm Cảnh Hi hoảng sợ, lại lần nữa lui về phía sau chừng 10 cm, trong lúc thiếu chút nữa ngã sấp xuống, tay không bị thương của Lục Mộc Kình đỡ được phía sau lưng của cô, lại lần nữa kéo cô lại trước mắt.

"Cô đang khiêu khích tôi sao?" Lục Mộc Kinh khóa đôi mắt cô hỏi, toàn bộ hơi thở phả ra đều rơi vào môi của cô.

"Không phải chú nói mỏi lưng sao?" Viêm Cảnh Hi theo lời nói lúc trước của anh.

Đôi mắt Lục Mộc Kình trầm mấy phần, một tia huyền ảo làm cho người xem không hiểu, lại giống như là cảnh cáo, nói: "Lời như thế ngàn vạn lần không được nói ngay trước mặt của một người đàn ông, bởi vì sẽ khiến người ta nghĩ cô muốn thử cái kia, rốt cuộc thận có hư hay không?"

Viêm Cảnh Hi ý thức được tính nghiêm trọng của câu chuyện, đàn ông đều chú ý người khác nói mình làm không được.

Cô sợ chọc giận anh, xoay eo, muốn tránh khỏi cái ôm của anh, nói: "Biết rồi, sau này sẽ không nói nữa, tôi đổi vị trí băng bó cho anh."

Lục Mộc Kình nhìn cô biểu hiện rất ngoan khéo, hiểu rõ mỉm cười, buông tay ra, biếng nhác tựa trên sô pha.

Viêm Cảnh Hi ngồi xuống bên cạnh anh, lấy vải xô từ trong hộp thuốc ra, cụp mắt nhìn, khiếp sợ nói: "Cánh tay."

Lục Mộc Kình phối hợp đưa cánh tay đến trước mặt cô.

Cô đem vải xô một vòng lại một vòng băng lại miệng vết thương trên cánh tay anh.

Lục Mộc Kình liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô.

Buổi trưa ánh nắng rất mãnh liệt, theo cửa sổ tiến vào trong, rơi xuống lưng cô một đường quang ảnh, lông mi thật dài phác họa một đường màu đen.

Nhìn gần như vậy, Lục Mộc Kình phát hiện ra lông mi của cô rất dài, hai mí mắt khắc sâu, mí mắt rất dài, cho dù không nói lời nào, mắt cũng mang theo ánh sáng sinh động.

"Tay nghề của cô rất thành thạo." Lục Mộc Kình tán dương.

Không biết vì sao, mỗi một câu anh nói, cô cũng sẽ hiểu sai, cô ảo não, không phải vì mình thực sự đi vào giai đoạn thục nữ.