"Kiếp sau, anh làm phụ nữ, em làm đàn ông, anh nấu cơm cho em." Lục Mộc Kình ý tứ sâu xa nói, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
Viêm Cảnh Hi thực sự cảm giác mình sẽ chết chìm ở trong ánh mắt anh, anh là một ví dụ cho người giỏi nói ngọt nhất trên thế giới, rõ ràng cái gì cũng chưa làm vì cô, vậy mà cô vẫn có kích động muốn cam tâm tình nguyện kiếp sau nấu cơm cho anh.
Phụ nữ, rất ngốc.
Viêm Cảnh Hi nâng cằm lên, theo lời của anh nói: "Được, kiếp sau, em ở trên, anh ở dưới, anh phụ trách xinh đẹp như hoa, em phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình."
Viêm Cảnh Hi bưng thịt bò canh bát lên, một món sở trường khác của cô, dùng muỗng múc một miếng, đưa đến bên miêng Lục Mộc Kình, đôi mắt sáng trong, nhu tình nhìn anh, nửa nói đùa nói: "Vì kiếp sau anh tốt với em nên em nhất định phải đối tốt với anh mới được, nào, uống một miếng, ngoan."
Khi nói ra chữ 'ngoan' này, Viêm Cảnh Hi nở nụ cười tươi đẹp.
Ánh mắt Lục Mộc Kình sáng rực nhìn Viêm Cảnh Hi, vốn có lời muốn nói lại nghẹn ở nơi cổ họng.
Anh một chút cũng không muốn tổn thương cô, một chút xíu cũng không muốn.
Lợi dụng đứa con để cô ở lại bên cạnh anh, làm người phụ nữ sau lưng kia, đợi đến khi anh ly hôn, có phải anh quá ích kỉ rồi không?
Anh muốn, cô mãi vui vẻ, tươi đẹp như vậy, giống như thiên sứ không rơi xuống trần gian này.
Lục Mộc Kình cầm cổ tay của cô, ý tứ sâu xa nghiêm túc nói: "Tiểu Hi, anh thừa nhận, đôi khi anh rất ích kỉ, nhưng xin em tin tưởng, mặc kệ anh ích kỉ thế nào, anh chỉ muốn chúng ta có thể được bên nhau."
Viêm Cảnh Hi dừng một chút, tròng mắt lóe lên khóa Lục Mộc Kình.
Cảm thấy không hiểu lời nói này của Lục Mộc Kình là có ý gì, khiến người ta có rất nhiều liên tưởng, nhưng mà anh nói, chỉ muốn chúng ta có thể bên nhau, khiến trong lòng cô ấm áp.
Viêm Cảnh Hi nắm lại tay anh, nhẹ nhàng nói: "Ai mà chẳng ích kỉ, đứa bé sinh ra đã biết bú sữa mẹ, người rơi xuống nước đầu tiên sẽ túm lấy tất cả những thứ có thể túm được, em cũng muốn ở bên anh."
Viêm Cảnh Hi nói câu sau cùng, có chút ngại ngùng, tiếng nói thanh thanh.
Lục Mộc Kình chậm rãi tới gần môi của cô, khóa lấy ánh mắt sáng rỡ của cô, nhu tình, thương tiếc càng nhiều thêm tràn đầy trong đôi mắt sâu tối.
Viêm Cảnh Hi thả cái muỗng trong tay xuống, khóa lấy khuôn mặt tuấn tú của anh càng lúc càng mở rộng trước mặt cô, nhắm hai mắt lại.
Khoảnh khắc bờ môi của anh bao phủ lên bờ môi của cô, hai mắt nhắm lại, cảm giác được lưỡi của anh thâm nhập vào trong miệng cô.
Cô thật sự không thích hơi thở mê hoặc mang theo mùi thuốc lá kia, nhưng bởi vì là anh, cũng có thể chấp nhận.
Lục Mộc Kình ôm hông của cô, Viêm Cảnh Hi chủ động tiến lên bước qua hai bên đầu gối của anh, ngồi lên chân của anh.
Cắn nuốt hơi thở lẫn nhau, dung nhập thành nhất thể.
Bàn tay ấm áp của Lục Mộc Kình tự do đặt ngang hông cô.
Hôn, càng hôn càng sâu, hô hấp càng lúc càng nặng.
Thẳng đến khi hai người hôn đến thở hồng hộc mới tách ra.
Ngón tay Viêm Cảnh Hi vuốt qua môi Lục Mộc Kình, thích nụ hôn và ấm áp của anh, trong lòng rất thoải mái.
"Lục Mộc Kình, em muốn..." Viêm Cảnh Hi dừng một chút, đúng rồi, quên mất vẫn nên rụt rè.
Viêm Cảnh Hi uyển chuyển ám chỉ nói: "Hôm nay chúng ta ở cùng nhau đi. Em muốn cho anh vui vẻ."
Lục Mộc Kình làm sao không hiểu ám chỉ của cô, cô càng xinh đẹp, anh càng muốn quý trọng và bảo vệ cô.
Tròng mắt Lục Mộc Kình nhu tình nhìn cô, giọng khàn khàn: "Tiểu Hi, anh muốn dành cho em thứ tốt nhất trên đời này."
Viêm Cảnh Hi nhướn một bên mày, nhìn anh, "Anh nghĩ rằng em bên anh là vì điều gì, nếu như trước đây anh vẫn chưa hiểu em, vậy thì bây giờ em nói cho anh biết, Lục Mộc Kình, em không mong đợi thứ tốt nhất, cũng không tham vọng những thứ xa vời không phải của em, em chỉ muốn người em thích, anh, chính là người em thích."
Viêm Cảnh Hi vừa dứt lời, Lục Mộc Kình hung hăng hôn cô, hôn rất nhập tâm, nhắm mắt lại, lông mi khẽ run, yết hầu chuyển động, nuốt tất cả nỗi khổ tâm xuống.
Mặc kệ anh dịu dàng hay bá đạo hay cường thế.
Viêm Cảnh Hi đều thích.
Trong khi hôn, bởi vì anh hôn, bật ra tiếng ưm dễ nghe, giống như loại âm nhạc hay nhất trên thế giới.
Nhưng cô càng là xinh đẹp, anh càng muốn quý trọng.
Lục Mộc Kình buông môi ra, ánh mắt sáng rực nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô.
Viêm Cảnh Hi chủ động tới gần bờ môi của anh.
Lục Mộc Kình hôn trả lại cô.
Cô chậm rãi dọc theo bờ môi anh đi xuống, đến yết hầu gợi cảm của anh, theo chuyển động của yết hầu, dây dưa, quấn quanh.
Chậm rãi đi xuống.
Lục Mộc Kình nắm chặt nắm tay, móng tay đều trở nên trắng bệch, gân xanh trên nắm tay nổi lên.
Mắt nhìn xuống Viêm Cảnh Hi trước người giống như yêu tinh trêu ngươi nhịp đậm trái tim, trong mắt sâu tối bịt kín một tầng mù mịt ẩm ướt rồi lại chìm vào trong con ngươi đen như mực, càng thêm thâm thúy.
"Tiểu Hi." Lục Mộc Kình mềm giọng gọi.
"Dạ?" Viêm Cảnh Hi dừng lại động tác nhìn anh, vẻ mặt ửng đỏ, mím môi, trong mắt thoáng qua một ít hoang mang, vô cùng xấu hổ.
Có phải cô lại quá chủ động rồi không?
Đây là lần đầu tiên cô yêu đương, không hiểu mà.
"Ăn cơm." Lục Mộc Kình trầm giọng nói.
"Dạ." Viêm Cảnh Hi đi xuống chân anh, ngồi về ghế, trong lòng mất mát khó hiểu.
Cô vừa rồi hình như có cảm giác, toàn thân nóng nóng, máu dâng lên đến não, sau đó lan rộng, nhiệt lượng toàn thân dũng mãnh đi xuống dưới bụng, có chút cảm giác ẩm ướt.
Rất xa lạ, không biết có phải là nóng hay không.
Chỉ là, yên lặng và lý trí của anh khiến cô có chút thất bại.
Viêm Cảnh Hi cắn chiếc đũa, nhìn lén Lục Mộc Kình.
Anh chậm rãi ăn cơm, rất có tu dưỡng, như tiên nhân được miêu tả trong sách, ôn nhuận như ngọc, tuấn tú phi phàm, giơ tay nhấc chân cũng có một loại tiên khí.
Lục Mộc Kình đối diện với đôi mắt Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi nhìn lén bị anh bắt gặp, chợt mở to mắt, nhưng cảm thấy không đúng, bọn họ là người yêu, cô là quang minh chính đại nhìn có được không.
Đơn giản, cô cũng không tránh, chống đầu, nhìn Lục Mộc Kình, tán dương: "Lục Mộc Kình, anh nói xem anh là yêu nghiệt phải không? Tại sao có thể ăn cơm thôi cũng đẹp mắt như vậy chứ?"
Lục Mộc Kình câm nín cười, tròng mắt dịu dàng liếc nhìn cô, hỏi ngược lại: "Mê hoặc em rồi sao?"
"Ừ." Viêm Cảnh Hi nghiêm chỉnh gật đầu, cong miệng cười, càng cười càng hài lòng.
"Cười cái gì?" Lục Mộc Kình hỏi.
Viêm Cảnh Hi nghiêng người, đầu ngã vào cánh tay anh, cười hì hì nói: "Cảm ơn anh đã yêu em, sau đó có thể không biết liêm sỉ quấn lấy em. Ha ha, rất tốt."
Ánh mắt Lục Mộc Kình sáng rực nhìn Viêm Cảnh Hi, yết hầu chuyển động, cúi người, hôn một cái lên trán cô, ý tứ sâu xa nói: "Đúng, anh sẽ tiếp tục không biết liêm sỉ quấn lấy em, vĩnh viễn không chia lìa."
Viêm Cảnh Hi nheo mắt lại, dùng vai đụng anh một cái, liếc xéo anh, "Em nói anh béo, anh thật đúng là thở gấp rồi."
Lục Mộc Kình cong khóe miệng, "Ăn cơm."
"Dạ." Viêm Cảnh Hi đứng dậy, tiếp tục ăn cơm.
Bọn họ ăn cơm sớm, 6 giờ đã ăn xong rồi, tâm tình Viêm Cảnh Hi không tệ, một bên ngâm nga hát, một bên dọn dẹp phòng bếp.
Lục Mộc Kình như có điều suy nghĩ nhìn phòng bếp.
Tâm tình bực bội.
Ngón tay thon dài lấy một điếu thuốc từ trong bao thuốc lá ra, đốt, dấy lên làn khói, mê mị cặp mắt đẹp đẽ của anh.
Di động đột nhiên vang lên, anh thấy là cuộc gọi đến của Tinh Lãng, trả lời.
"Nói chưa?" Tinh Lãng quan tâm hỏi.
"Vẫn chưa." Lục Mộc Kình nặng nề nói ra hai chữ, thực sự rất nặng.
"Thật ra, cậu và Lương Thi Lạc vốn chính là thông gia về mặt chính trị, không có tình cảm gì, cô ta lại chết nhiều năm như vậy, cậu cũng không phải cố ý muốn gạt cô ấy, cô ấy có lẽ sẽ hiểu được, cộng thêm cô ấy là mẹ ruột Nam Nam, cô ấy sẽ ở lại bên cạnh cậu, nói đi." Tinh Lãng đề nghị nói.
Lục Mộc Kình kẹp điếu thuốc trong tay xoa xoa mi tâm.
Thật ra anh là một người rất kiêu ngạo, dùng loại phương pháp này để giữ một cô gái ăn nói khép nép bên người, không danh không phận, không phải là điều mà anh muốn.
Anh muốn cho cô thứ tốt nhất.
"Đợi tôi giải quyết xong vấn đề kia rồi lại nói, tôi cũng nên đi." Lục Mộc Kình gãy rơi tàn thuốc, đứng lên.
Viêm Cảnh Hi đứng ở cửa phòng bếp, ánh mắt ảm đạm hỏi: "Anh phải đi sao?"
Lục Mộc Kình gật đầu.
"A."Tâm tình Viêm Cảnh Hi hạ xuống đáp một tiếng, cụp mắt, che khuất mất mát trong mắt.
Lục Mộc Kình không thấy được khổ sở của cô, đi lên phía trước, vòng qua bả vai của cô, hôn lên môi cô, thâm tình, triền miên, không nỡ.
Một lúc lâu sau mới buông ra, dịu dàng nhìn Viêm Cảnh Hi, gọi: "Tiểu Hi..."
Viêm Cảnh Hi nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của anh, cười khúc khích, xinh đẹp nhìn anh, nói đùa: "Này, sao em lại có cảm giác sinh ly tử biệt vậy, đừng nha, chúng ta ở bên nhau, mới là vì dân trừ hại, nếu như anh chết, đừng quên mang em đi, chúng ta ở quỷ giới cũng phải cùng nhau buồn nôn chết một đám người."
Lục Mộc Kình bị Viêm Cảnh Hi chọc cười, cong cong khóe miệng, "Đúng, em nói đều đúng, đêm nay anh gọi điện thoại cho em."
Viêm Cảnh Hi vòng qua gáy anh, trong sáng nói: "Vậy đại gia, lúc đi, thưởng một cái."
Lục Mộc Kình câm nín cười, cúi đầu, hôn cô một cái.
"Thêm nữa." Viêm Cảnh Hi nheo đôi mắt cong cong, giống như trẻ con làm nũng nói.
Lục Mộc Kình lại hôn một cái trên môi của cô, sau đó rất nặng nề hôn lên trán cô, một lúc lâu một lúc lâu mới buông Viêm Cảnh Hi ra.
Viêm Cảnh Hi nhìn khuôn mặt anh tuấn của Lục Mộc Kình, nghĩ đến câu nói kia của Chu Gia Mẫn, bật thốt lên: "Làm sao bây giờ, vẫn chưa tách ra mà em đã bắt đầu nhớ anh rồi."
Lục Mộc Kình cũng lưu luyến, trong mắt mang theo mờ mịt sâu tối, dịu dàng nói: "Tiểu Hi..."
"Dạ." Viêm Cảnh Hi đáp một tiếng, "Nói đi! Từ khi nào mà dông dài như vậy."
Lục Mộc Kình hít sâu một hơi, "Không có gì, đêm nay điện thoại cho em."
"Dạ." Viêm Cảnh Hi buông anh ra, đùa giỡn chắp tay thi lễ, nói: "Vậy thần thiếp xin lui trước, chờ điện thoại chàng quang lâm."
Lục Mộc Kình thả cô ra, xoay người, đi nhanh đi về phía trước, nhíu chặt chân mày, trong mắt thoáng hiện thống khổ rầu rỉ.
Viêm Cảnh Hi nhìn xe của anh rời đi, lấy vở ra, bắt đầu thiết kế căn hộ lừa bịp