Viêm Cảnh Hi nhớ lại cảnh ngày đó bị ám sát, thật là rung động lòng người, chỉ nhớ lại thôi mà lòng vẫn sợ hãi.
Trong tay ba người kia đều cầm dao hùng hổ xông tới, nếu không may mắn có lẽ bây giờ Lục Mộc Kình đã sớm chết rồi.
Trước đây Lục Mộc Kình vì bận tâm Lục Hựu Thanh, đã bỏ qua cho Lý Tình Uy một lần, hai lần.
Không ngờ loại đàn ông này chết cũng không hối cải.
Mạng con trai không đếm xỉa, nuôi phụ nữ bên ngoài, bây giờ còn mua hung giết người!
Nhưng, dù sao đây là chuyện của Lục Mộc Kình, là thông gia của anh, cho dù cô có tức giận cũng không nói thêm được điều gì.
Lục Mộc Kình trầm mặc năm giây, trong mắt sâu thẳm thoáng qua một tia sắc nhọn, trầm giọng nói: "Nếu như Lý Tình Uy ngồi tù, phỏng chừng cũng không hứa hẹn được cho Vương Phú Quý, câu thông thật tốt với Vương Phú Quý một chút, tôi không hi vọng nhìn thấy Lý Tình Uy được ra ngoài dù chỉ một ngày."
Lục Mộc Kình cúp điện thoại, liếc hướng Viêm Cảnh Hi, tựa hồ rất quan tâm cái nhìn của cô, hỏi: "Em sẽ không cảm thấy anh không hợp tình hợp lí không?"
Viêm Cảnh Hi cụp mắt suy nghĩ, nhìn lại Lục Mộc Kình, nói: "Em cảm thấy anh làm rất tốt, tục ngữ nói, nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với bản thân, anh đối xử tàn nhẫn với bản thân, làm sao yêu được người anh yêu."
"Hỏa Hỏa, chị nói quá hay." Nam Nam vừa nói, vừa vỗ tay hoan nghênh Viêm Cảnh Hi.
Khóe miệng Lục Mộc Kình nhếch lên, anh thật sự thích tính cách thẳng thắn của Viêm Cảnh Hi.
Chợt di động Viêm Cảnh Hi cũng vang lên.
Viêm Cảnh Hi thấy là của Phùng Như Yên, tắt máy không có nhận.
Hôm qua Phùng Như Yên, Phùng Kiều Kiều, hiệu trưởng Phùng, Viêm Nhị, vẫn gọi điện thoại cho cô.
Có vài người, quen rồi chính là con chuột dính bên người khiến người ta bực dọc, không bằng không quen còn hơn.
Cô có chuyện muốn giải quyết với nhà họ Viêm, nhưng muốn đợi sau khi cuộc thi kết thúc, giải quyết một cách nghiêm túc, bây giờ không muốn phân tâm với những người không liên quan như thế.
Lục Mộc Kình dừng lại ở cửa một nhà hàng Tây.
Anh đã đặt bàn, đi đến bàn đã đặt.
Viêm Cảnh Hi kinh ngạc nhìn thấy đã có một người đàn ngồi ở đó, anh ta ưu nhã cầm muỗng khuấy li cà phê, u tĩnh giống như cảnh sắc trời thu Hương Sơn một cảnh đẹp hài hòa kia đập vào mắt người ta.
Khi ánh mắt anh ta chậm rãi dời đi nhìn về phía Lục Mộc Kình, Viêm Cảnh Hi nhìn thấy chính diện của anh ta.
Tuấn tú, ngũ quan còn hoàn hảo hơn phụ nữ sau khi đã trang điểm lên, khuôn mặt nhu hòa, có lẽ là bởi vì có mày kiếm đen rậm kia nên không cảm thấy kiều mị như phụ nữ, trái lại có một loại sắc bén khó tả, lại ẩn giấu trong cặp mắt mênh mông bình tĩnh, không giống sự không ngoan và cơ trí của Lục Mộc Kình, sự tĩnh lặng và nhu hòa của anh ta bao phủ lên một tầng khí chất ưu thương.
Viêm Cảnh Hi thấy qua Lục Mộc Kình dịu dàng ấm áp, Lục Hựu Nhiễm thanh cao nổi bật, Vương Triển Lam cởi mở, Sở Vân Thiên lạnh lẽo tàn khốc, Bạch Mặc Liệu tà mị, mà anh ta, là cái loại thong thả không nói nên lời.
Anh ta nhếch khóe miệng với Lục Mộc Kình, trong mắt u buồn không rõ như trước, giọng nói nhẹ nhõm, trêu chọc nói: "Sao vậy, dắt díu vợ con đến rồi à."
"Không phải, chú Phân*, chúng cháu là đến làm giàu, xin ăn xin uống xin chơi xin tiền boa." Nam Nam cười, quen thuộc leo lên sô pha đối diện Tinh Lãng, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, gọi Viêm Cảnh Hi : "Hỏa Hỏa, chị ngồi đây."
*Hãy hiểu theo nghĩa đen.
Tinh Lãng khom người, bốn mắt đối diện Nam Nam, nhắc nhở: "Đã nói bao nhiêu lần, chú tên là Stefanie*, không phải họ Phân. Cháu có thể gọi chú là chú Tinh."
*Stefanie (斯咯芬: /Sī gē fēn / ) và Phân (屎/Shǐ/)âm s và sh bên TQ đọc khá giống nhau.
"À." Nam Nam cầm dao nĩa, cười hì hì lanh lợi gọi: "Chú Tinh."
Lục Mộc Kình liếc mắt nhìn Nam Nam giả vờ đáng yêu đùa giỡn, nói với Tinh Lãng: "Ngồi đi, tôi mời khách, ngày mai còn có việc nhờ cậu giúp."
Tinh Lãng nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, chợt lóe lên kinh ngạc, khóe miệng nhếch lên, như hiểu rõ, nói: "Chuyện của cậu tôi nhất định sẽ giúp."
Lục Mộc Kình ngồi xuống bên cạnh Tinh Lãng, liếc qua anh ta một cái, trầm giọng nói: "Vẫn chưa có tin tức của Tiểu Vũ?"
Tinh Lãng nhếch mép một cái, thương cảm nói: "Cô ấy có ý trốn tôi, làm sao có thể để tôi đơn giản tìm được, nhưng mà tôi sẽ vẫn tiếp tục tìm."
Lục Mộc Kình an ủi vỗ vỗ vai Tinh Lãng, hỏi: "Khi nào thì đi?"
"Kết thúc triển lãm sẽ đi, đến lúc đó đừng quên qua đây sớm một chút." Tinh Lãng mua vui trong khổ nói.
"Nhất định." Lục Mộc Kình dừng lại một chút, hỏi: "Cần tôi tìm Dật Hỏa giúp không?"
"Không cần, đúng rồi, nói với Dật Hỏa Tần Phong hình như xuất cảnh từ Mỹ, cậu phải cẩn thận một chút." Tinh Lãng lo lắng nhắc nhở.
"Có Dật Hỏa ở đây, anh ta sẽ không làm gì tôi." Lục Mộc Kình sâu u nhìn ly thủy tinh trước mặt như có điều suy nghĩ nói.
"Cậu không cảm thấy kỳ quái sao? Anh ta và cậu bình yên vô sự nhiều năm như vậy, đột nhiên lại ra tay với Nam Nam, nếu không phải là Nam Nam thông minh thì sớm đã bị nổ tung rồi." Tinh Lãng hoài nghi hỏi.
"A, thật sự có người muốn bắt cháu à, cháu còn tưởng rằng là người của ba." Nam Nam gõ dao nĩa nhớ lại nói: "Ngày đó, cháu ở trong siêu thị phát hiện có người theo dõi cháu, sau đó cháu thay một bộ quần áo khác thì không thấy bọn họ nữa."
Trong mắt Lục Mộc Kình thoáng qua một tia sắc bén nhọn.
Quần áo Nam Nam vứt đi bị một đứa bé trai nhặt lấy mặc vào.
Người nước ngoài có chứng mù mặt đối với người Trung Quốc, lại là một đứa nhỏ nên càng khó nhận rõ, dẫn đến đám kia người nước ngoài nhận lầm người, nổ đứa bé khác.
"Tôi đang suy nghĩ, nếu không có cái gì kích thích thì Tần Phong cũng không đến mức ngốc như vậy, ngang nhiên đối kháng với cậu." Tinh Lãng như có điều suy nghĩ nói, nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, chân mày nhíu lại, thoáng qua một tia nghi ngờ.
Trong mắt Lục Mộc Kình thoáng qua sâu xa, vỗ vỗ vai Tinh Lãng, trầm giọng nói: "Tất cả đợi bắt được Tần Phong tự nhiên có thể biết, giờ không cần buồn lo vô cớ. Ăn cơm."
Viêm Cảnh Hi cụp mắt suy nghĩ, ánh mắt kia của Tinh Lãng khiến cô cảm thấy có loại cảm giác nói không nên lời, dường như Nam Nam bị bắt có liên quan đến cô, nhưng mà chắc mà không liên quan đến cô, nhưng vì sao Tinh Lãnh lại nhìn cô như vậy?
Ăn cơm xong đã là 8 rưỡi tối, Lục Mộc Kình đưa Nam Nam về nhà trước, để Viêm Cảnh Hi đợi trên xe.
Viêm Cảnh Hi nhận được điện thoại của Chu Gia Mẫn.
"Alo, Cảnh Hi, nói cho cậu biết một tin tức tốt." Giọng Chu Gia Mẫn rất cao hứng.
"Vụ gì?" Viêm Cảnh Hi vẫn nhớ chuyện Tinh Lãng nói, có chút cụt hứng dựa vào cửa sổ xe.
"Hôm nay tớ về trường, cột thông báo của trường nói hiệu trưởng Phùng bị đuổi rồi, tiếp nhận chức vụ hiệu trưởng hiện tại chính là chủ nhiệm Dương, nói cách khác, Phùng Như Yên cô ta không bao giờ có thể sử dụng chuyện không cho cậu tốt nghiệp để uy hiếp cậu nữa, quá tuyệt vời. Ha ha." Chu Gia Mẫn rất hưng phấn.
Viêm Cảnh Hi bừng tỉnh đại ngộ, chẳng trách bọn họ họp thành đội gọi điện thoại cho cô.
"Còn có, tớ nghe người ta nói, sau khi Phùng Kiều Kiều bắt nạt cậu, giáo sư Dương trực tiếp bị giáo sư Lục gọi vào phòng, là giáo sư Lục đuổi hiệu trưởng Phùng, ha ha, bạn trai cậu thực sự quá quyền lực, có phải không, có phải không? Đúng rồi, bây giờ cậu đang ở cùng giáo sư Lục sao? Có thể hỏi thăm vì sao để giáo sư Dương làm hiệu trưởng không, tớ có chút sợ giáo sư Dương lải nhải." Chu Gia Mẫn cười hì hì nói.
"Bây giờ anh ấy không có ở đây, lát nữa đưa tớ về, tớ sẽ hỏi thử." Viêm Cảnh Hi nói, cô cũng có chút hiếu kỳ, đôi mắt đẹp nhìn về phía cửa sổ lầu 3.
Nếu như cô nhớ không lầm, khoảng thời gian Phùng Kiều Kiều bắt nạt cô, chính là khoảng thời gian cô và Lục Mộc Kình đang xích mích, không ngờ anh vẫn sẽ ra tay giúp mình.
Trong lòng ấm áp đều là rung động, thích cùng cảm động.
Sau khi Lục Mộc Kình đưa Nam Nam đi lên, xuống lầu, mở cửa xe, đối diện với đôi mắt nhu tình như nước của Viêm Cảnh Hi, trong suốt lấp lánh, kích động đáy lòng căn dây đàn của anh.
Anh đưa tay, bàn tay nâng ót của cô, môi bao phủ lên đôi môi hồng hào mọng nước của cô.
Hôm nay vừa nhìn thấy cô, anh đã muốn làm rồi, hung hăng hôn cô giống như muốn hòa cô vào trong khí lực mình, mang tất cả hơi thở ngọt ngào của cô rót vào trong cơ thể của mình.
Từng chút từng chút thưởng thức vẻ đẹp của cô.
Viêm Cảnh Hi không ngờ anh vừa lên xe liền hôn cô, không thể chờ đợi được, nhiệt liệt.
Nhưng bây giờ là ở cửa nhà anh, nếu như Nam Nam đi qua cửa sổ nhìn xuống...
Cô mới quen Nam Nam mấy ngày, Nam Nam sẽ cho rằng cô muốn cướp ba nó đi, nên làm sao cho phải.
Viêm Cảnh Hi nhẹ nhàng để ở ngực của cô, cảm giác được bộ ngực anh phập phồng, bên tai là tiếng hô hấp nặng nề của anh.
Anh tự hồ cảm thấy nụ hôn này chưa đủ, tay vén vạt áo của cô lên, đi vào bên trong, dễ dàng nắm trong tay nơi nhô cao của cô.
Viêm Cảnh Hi chỉ cảm thấy nhiệt độ chầm chậm tặng lên, theo hô hấp, thở dốc, bàn tay của anh, càng ngày càng cao.
Cũng cảm giác được bàn tay của không yên phận của anh dời xuống động, vén làn váy cô lên, lại đi lên từng tấc từng tấc, hướng vào trong.
Cảm giác được động cơ của anh, tim Viêm Cảnh Hi đập nhanh muốn nhảy ra ngoài, thấp giọng ngăn cản nói: "Đây là ở cửa nhà anh."
Nói ra, phát hiện giọng nói mình kiều mị đến mức bản thân cũng không biết, mơ hồ mang theo khàn khàn, mị hoặc.
Lục Mộc Kình dừng động tác lại, ánh mắt sáng quắc nhìn Viêm Cảnh Hi.
Bốn mắt nhìn nhau.
Viêm Cảnh Hi cảm giác tim đập nhanh hơn lúc nãy.
"Tiểu Hi." Lục Mộc Kình gọi cô.
"Dạ." Viêm Cảnh Hi đáp một tiếng.
Tay Lục Mộc Kình đỡ ót cô dời đi, nhẹ nhàng vuốt ve môi cô, quyến luyến xúc cảm trên môi cô, ánh mắt càng thêm lưu luyến, dịu dàng nói: "Đừng nữa cự tuyệt anh nữa, anh ở cái tuổi này, dắt díu vợ con không phải vui đùa, là lấy kết hôn làm tiền đề để hẹn hò với em."
Viêm Cảnh Hi đã nghe đàn ông dỗ ngon dỗ ngọt, nhưng cũng không nói êm tai như Lục Mộc Kình, dường như có người đang đào một động trong tim, sau đó sẽ nhồi những lời dỗ ngon dỗ ngọt này vào, khiến cả người như tắm gió xuân, toàn thân đều thoải mái.
Viêm Cảnh Hi trên mặt xuất hiện hai đống ửng đỏ, anh nói đừng cự tuyệt anh nữa, là chỉ chuyện gì trong lòng cô cũng có số.
Mặc dù có chút khẩn trương cùng sợ hãi, nhưng rung động nhiều hơn, liếc nhìn Lục Mộc Kình, nhìn như nhẹ nhõm hỏi ngược lại: "Em cự tuyệt anh khi nào?"
Ánh mắt Lục Mộc Kình chậm rãi theo đôi mắt lấp lánh của cô dời xuống, đến trên đùi trắng nõn của cô.
Cô bởi vì sợ, khép lại rất chặt, không cho anh đi trước, hơi run rẩy.
Dùng hành động nói rõ, cô thật sự đang khẩn trương.
"Vậy, ở cửa nhà anh, hơn nữa, ở trên xe, nếu như bị phát hiện rất mất thể diện, em chỉ là phản xạ có điều kiện." Viêm Cảnh Hi hắng giọng một cái, giải thích nói.
"Ừ, tiểu Hi, thả lỏng một chút." Lục Mộc Kình dịu dàng nói.
"Dạ?" Đôi mắt Viêm Cảnh Hi nhìn chằm chằm Lục Mộc Kình, không nhúc nhích.
Ở giữa mở và không mở tiến hành đấu tranh kịch liệt.