[Phần 1] Bảo Bối À!

Chương 64




Không rõ sức lực từ đâu quay trở lại, Yuku mừng rỡ ngồi lên, môi mấp máy: "Bảo bối!"

Người đứng trước mặt nàng chính là Hashi.

Nàng ấy vẫn vận bộ y phục đỏ tươi, như ngày hôm ấy các nàng cùng nhau xuống phố đón giao thừa. Khói xám vẫn vây quanh, Hashi trầm tĩnh đứng nhìn nàng, chỉ là ánh mắt có chút tối tăm.

Yuku tuy cảm thấy mơ hồ, nhưng kinh hỷ quá lớn làm nàng không để ý gì nữa, thân thể loạng choạng đứng lên muốn ôm lấy Hashi.

"Sao nàng lại ở đây?". Yuku vui vẻ hỏi, tay vươn tới vạt áo Hashi muốn kéo nàng vào lòng.

Hashi nhẹ nhàng cười: "Sao ta không thể ở đây?".

Nụ cười dịu dàng hiếm hoi này đã lâu không thấy, Yuku ấm áp trong lòng, mắt lấp lánh nhìn nàng.

Tay Hashi đột nhiên đưa lên, gạt tay Yuku ra khỏi vạt áo mình.

Yuku ngạc nhiên, còn chưa kịp hỏi đã thấy tay áo người kia khẽ động, tay còn lại nhanh như chớp rút ra chùy thủ nàng tặng, ánh mắt quyết liệt chuẩn xác phóng một dao vào ngực nàng.

Khoảnh khắc này, đau đớn đến ngừng thở.

Yuku ngây như phỗng nhìn chằm chằm vào chùy thủ cắm trước ngực mình, máu bắt đầu rỉ ra khỏi vết thương. Cũng không biết là không đau thật hay không đau vì quá đau, Yuku không cảm nhận được gì, giác quan của nàng hết thảy mờ mịt.

Hashi vẫn nhìn nàng, tàn nhẫn dửng dưng.

"Sao ta không thể ở đây?"

Yuku động khoé miệng, rất muốn hỏi nàng gì đó, cuối cùng lại không thể phát ra âm thanh nào.

Hashi nhếch khoé môi: "Không ở đây sao có thể giết chết ngươi chứ? Ngươi còn nợ ta một mạng".

"..".

Không đúng!

Đây không phải là Hashi!

Hashi sẽ không làm vậy... sẽ không...

Làm ơn, Yuku khẩn cầu, nàng không phải là Hashi, đúng không? Thần thức mơ màng, Yuku cố gắng níu giữ chút tỉnh táo cuối cùng.

Hashi cười nhẹ nhàng trở lại: "Giờ thì, không cần ở đây nữa!".

Thân thể của Yuku quỵ xuống. Cảm xúc chân thật như vậy... hình như không phải là mơ?

Nàng đúng là còn nợ Hashi một mạng.

Rốt cuộc... thì....

Gót chân Hashi xoay chuyển, lặng lẽ rời đi.

Sao bây giờ nàng mới đòi ta chứ?

Sao sau bao nhiêu chuyện nàng lại làm như vậy?

Nàng, cuối cùng cũng bỏ ta, còn muốn ta vĩnh viễn biến mất?

Lời nói của ân sư ban nãy vang vọng trong đầu nàng. Yuku dần nhắm mắt, một lần nữa nằm trên nền đất lạnh lẽo, đôi mắt ráo hoảnh nhắm nghiền.

"Vốn chẳng có gì là mãi mãi"

Nàng không muốn mở mắt ra, bất cứ một lần nào nữa.

Tia sáng cuối cùng, cũng đã vụt tắt rồi.

Lồng ngực đột nhiên nhói lên vô cùng khó chịu, Yuku đưa tay lên siết chặt vết thương của mình. Mắt đột nhiên mở bừng.

Có gì đó không đúng!

Yuku ngồi bật dậy nhìn chằm chằm tay mình, nơi đó không hề dính một giọt máu.

Mắt Yuku loé lên, cơ thể thoáng chốc khôi phục sức lực. Nàng đảo mắt, phát hiện xung quanh khói xám như chuyển động chao đảo, rồi mờ dần.

Một tia sáng bừng lên trong đầu Yuku. Thứ khói xám này căn bản không bình thường, dường như có thể tác động đến thần thức con người. Nàng vừa rồi hoá ra bị nó dẫn dắt, đưa nàng đến những thứ đau đớn nhất vốn ẩn sâu trong tâm hồn nàng.

Vừa lúc này, phía trên đỉnh đầu Yuku phát ra tiếng động lớn, dư chấn rung chuyển nghe uỳnh uỳnh. Yuku hoàn toàn khôi phục thần thức, trực giác mách bảo nàng đã có biến. Bây giờ không phải lúc để suy nghĩ quá nhiều. Tay quơ một vòng trên mặt đất nhanh chóng cầm lấy trường kiếm, Yuku đứng lên phát hoả quang chém ra xung quanh, dấu ấn trên trán sáng lên đầy mạnh mẽ.

Nàng, quá ngu ngốc mới bị thứ khói vớ vẩn kia hại thành ra như vậy. Ngay từ lúc bước vào lối đi toàn cây kia căn bản thứ khí này đã tác quái.

Hỏa quang mạnh mẽ xua tan khói xám, cũng chặt đứt không ít thứ dây leo kì quái kia. Chùy thủ cắm trên ngực Yuku cũng biến mất, máu đọng trên ngực sớm đã không còn dấu vết. Khung cảnh bỗng chốc thay đổi, Yuku nheo mắt nhìn, căn nhà ban đầu bước vào thông đạo đã hiện ra trước mắt nàng.

Yuku dấn bước đi về phía ngôi nhà, mỗi bước đi đều là cảnh giác. Lối đi lẫn dây leo đều đã bị Hoả quang dẹp qua một bên, nhưng ngôi nhà đó vẫn u tối huyền bí.

Nàng không dám sơ suất, trường kiếm vung lên phóng một đường về phía cửa ngôi nhà, linh lực phóng ra không kiêng nể.

Kình lực nhanh chóng đập vào ngôi nhà kia, tạo nên một hồi dư chấn, căn nhà rung chuyển dữ dội rồi sụp đổ xuống từng mảng.

Yuku đang muốn tiến vào, bỗng nghe tiếng gió rít qua tai. Một luồng khí đen từ trong ngôi nhà nhanh như chớp thoát ra, chạy trốn thoát thân.

Yuku không chậm trễ đuổi theo.

Chạy được một chút còn chưa ra khỏi mật đạo, trước mặt xuất hiện thứ khiến nàng chợt chững lại.

Thổ thần rất nhanh chóng nhìn luồng khí đen, vội vã đuổi theo.

Yuku không đuổi theo nữa, trong lòng tự hỏi nàng đang tỉnh hay mơ.

Hashi đang ở trước mặt nàng, vừa nhìn thấy nàng ánh mắt sâu thẳm liền ngời sáng, khuôn miệng vẽ ra nụ cười toả nắng. Bên cạnh có hai người khá quen mắt. Yuku trí nhớ tốt, nhận ra họ chính là Kiiro và Saruchi cướp  đồ của các nàng trước kia.

Nhưng những thứ đó không quan trọng.

Yuku ngắm nhìn nụ cười của Hashi, chói loá như hôm ở đền Kakage, bất giác khoé môi cong lên theo nàng.

Đây mới chính là bảo bối của nàng.

Người khiến nàng chỉ nhìn thôi cũng mỉm cười.

Hashi nhanh chóng nhảy đến bên nàng, khoé môi mấp máy cuối cùng không nói được gì đành cười dịu dàng, mắt nhìn nàng không chớp.

Yuku vòng tay, không kiêng nể ôm lấy Hashi.

Hơi ấm thanh lãnh, dịu dàng ẩn giấu...

Đúng là Hashi, Yuku áp chế xúc động trong lòng, ghì chặt lấy nàng. Hashi không hiểu nguyên do Yuku kích động cũng không hỏi, nhè nhẹ vỗ lưng nàng.

"Uy uy, tiểu Hỏa thần ngươi làm gì vậy? Các người...". Kiiro đột nhiên lên tiếng phá tan không khí, Yuku theo đó hồi tỉnh luyến tiếc buông Hashi ra.

Bên cạnh Kiiro Saruchi cũng đưa tay che mắt, chỉ chừa ra một khe hở nhỏ nhìn lén.

"Bọn ta làm sao?". Hashi nhẹ giọng nhìn lại Kiiro. Nàng vội co rúm: "Đâu có sao đâu có sao!! Hai người bằng hữu tình như thủ túc, đi xa lâu ngày gặp lại ôm một cái là chuyện thường là chuyện thường haha".

Hashi lúc này mới buông tha cho nàng.

Nhưng Kiiro vẫn thấy kì quái. Nàng ôm Hashi so với Yuku hình như không giống.... thiếu đi chút mờ ám cùng nhu tình thì phải... Mà thôi bỏ đi, nàng nguyện không ôm hai người này lần nào nữa. Một quá bá khí kinh người, một lại lạnh nhạt áp đảo thế nhân.

Saruchi bỏ tay xuống. Hắn còn tưởng có gian tình?

Cũng chưa ai kịp nói gì thêm, đã thấy thổ thần quay trở lại: "Ta không bắt được hắn, tấn công cũng không xong vì đó chỉ là một luồng khí"

Yuku hướng Hashi hỏi nàng: "Đây là..".

Hashi thở ra trả lời nàng: "Là thổ thần. Mấy người ở đây đều có chút ân oán với thủy thần. Yuku, Kiiro là muội muội của thổ thần, nàng cũng lấy lại thần thức rồi".

Yuku khẽ gật đầu, bỗng phía sau nàng vang lên giọng nói uể oải: "Đây là đâu? A, tiểu Hỏa thần, còn có... hừ, Himemiko? Còn những người này là ai vậy???"

Mọi người đều hướng mắt về phía đó, đúng là tứ hoàng tử bộ dạng nhếch nhác.