[Phần 1] Bảo Bối À!

Chương 57




"Tiểu Hỏa thần ngươi thực muốn tìm ta sao?". Tứ hoàng tử rất không tin được hỏi lại.

"..không hẳn". Yuku nói câu này liền thấy mắt hắn hơi trầm xuống, quả nhiên rất giống nàng khi bị bảo bối ngược tâm, không nghĩ tới nàng ấy gặp tứ hoàng tử vài lần đã nhận ra tâm tư cửa hắn... Nghĩ đến đây Yuku lại thấy nặng nề, Seika kia cũng thích nàng kìa, bảo bối nàng sao không nhận ra đi!!!

"Vậy ngươi đến đây làm gì?". Tứ hoàng tử che giấu thất vọng hỏi lại. Nhưng là tính tình hắn chân chất nên dù giấu giếm Yuku vẫn nhận ra.

"Ta đến tìm thủy thần phụ thân ngươi". Yuku trả lời, quyết định phân rõ ranh giới với tứ hoàng tử. "Ngươi mang ta đi gặp có được không? Ta có chuyện muốn hỏi".

Tứ hoàng tử không nghĩ tới nàng cư nhiên muốn gặp cha mình, khuôn mặt non nớt tỏ ra khó xử: "Cái này... cha ta vẫn luôn ở trong mật thất dưới đáy biển luyện thuốc gì đó, mấy tháng rồi cũng chưa từng ra ngoài".

Nếu là bình thường Yuku cũng không nghi ngờ, nhưng lần này thủy thần đẩy Hashi vào cảnh gián tiếp gây họa làm yêu khí lọt vào Nhân giới, giờ lại ẩn mình như vậy khiến nàng không thể cho qua.

Liền hướng tứ hoàng tử bá đạo nói dối: "Ta có chuyện khẩn cấp liên quan đến việc chế thuốc của phụ thân ngươi, rất gấp. Lần này nếu không gặp ta e khó cảnh báo kịp cho thủy thần. Ngươi mau mang ta đi gặp, đừng để một phút chậm trễ mà hối hận cả đời."

Tứ hoàng tử quen biết nàng lâu năm hiểu rõ tính tình nàng lương thiện, hơn nữa còn là người hắn yêu nên cũng không nghi ngờ. Thấy nàng nói như vậy thì nhất nhất nghe theo, trong mắt còn có tia lo lắng, vội đưa cho nàng viên đan bế khí rồi mang nàng xuống thủy cung.

Màn nước xanh càng lúc càng thêm tối tăm dày đặc, Yuku không tiếng động nhíu mày. Là yêu khí? Ngược lại tứ hoàng tử cạnh nàng lại như chẳng biết gì, chỉ chuyên chú mang nàng đi.

Hai người xuyên qua màn nước đi thẳng một đường, Yuku quan sát thủy cung hiện ra trước mắt, càng lúc khúc mắc trong lòng càng lớn.

Thủy cung vốn xanh trong hữu tình, thanh lạnh mà sạch sẽ, hiện tại cứ như bị phủ một tầng khói xám mỏng, trở nên vẩn đục mờ ảo. Nhìn lên trên đỉnh đầu cũng không nhìn được trên kia là ban ngày hay ban đêm, đừng nói đến chuyện có thể ngắm trăng như ngày trước.

Không còn nghi ngờ gì nữa, thủy thần nhất định là có vấn đề.

"Thủy thần phụ thân ngươi ở đâu vậy?". Yuku xoay người hỏi tứ hoàng tử. "Nơi này bị như vậy đã bao lâu rồi?".

Tứ hoàng tử ngược lại vẫn bình thường hỏi nàng: "Bị như vậy là ý gì?".

Yuku lại nhíu mày nhìn hắn, cuối cùng lắc đầu. "Không có gì". Căn bản có lẽ nàng có nhãn thuật mới nhìn ra được bất thường. Dù nàng không tin tưởng nơi tứ hoàng tử nhưng nàng cũng sẽ không tùy tiện lật bài ngửa với hắn.

"Nếu vậy chúng ta mau vào trong. Mà rốt cuộc có chuyện gì nghiêm trọng đến nỗi ngươi phải vội như vậy?". Tứ hoàng tử không nghi ngờ cùng Yuku bước vào trong, lại khó hiểu hỏi nàng.

"Ta sẽ giải thích sau". Trong tâm Yuku hoàn toàn là phòng bị, trước khi gặp được thủy thần nàng sẽ không rút dây động rừng.

______________o_________o_____________

Seika tiến vào trong hang, trên tay xách một giỏ trái cây rừng. Hashi vừa lúc nhóm xong lửa cũng theo nàng vào trong hang bày biện một chút.

"Thánh nữ, có lẽ chưa đầy mười ngày sau chúng ta sẽ đến chỗ của thổ thần". Seika vui vẻ nói. Thực sự khoảng thời gian vừa qua nàng sống thật vui thật hạnh phúc. Ngày ngày được đồng hành cùng Himemiko, ngày ngày được nhìn thấy dung nhan thanh lạnh nhàn tản của nàng. Lại nghĩ trước kia tiểu Hỏa thần cùng nàng ấy ngày nào cũng kề vai sát cánh lại không nhịn được khó chịu.

Nhưng Himemiko thực khiến nàng khó hiểu, như thế nào cũng không nắm bắt được. Lúc nào cũng tùy ý nhã nhặn nhưng lại không cho nàng kẽ hở tiến vào tâm tư của nàng ấy.

Hashi nhẹ nâng khoé môi hơi gật đầu, bình lặng dùng bữa.

Seika nhìn ngoài cửa hang, các nàng đi cũng được hai tháng, tuyết đã ngừng rơi, khí trời càng lúc càng ấm áp.

"Himemiko, sắp sang tháng ba rồi, có lẽ sắp có hoa anh đào đó". Seika se sẽ nói, nếu nàng có thể cùng Himemiko ngắm hoa, thực không còn gì phải hối tiếc đi!

Hashi lặng nhìn bên ngoài, nhớ đến tiểu Hỏa thần nào đó lại bất giác cong khoé môi, ánh mắt nhu hòa khó biết.

Từ lúc bắt đầu quen biết nàng và Yuku nếu không phải là mưa gió cũng là tuyết trắng lạnh lẽo, xuân về hoa nở cùng nhau ngắm anh đào là chuyện chưa từng xảy ra.

Lần này nếu được....

"Himemiko đang nghĩ gì vui vẻ sao?". Seika rất để ý nàng, thấy Hashi đột nhiên cười thì tò mò hỏi.

Hashi tâm trạng đang tốt không câu nệ gật đầu: "Ta đang nghĩ, đến mùa hoa anh đào có thể hay không gặp được Yuku", cùng nàng ấy thưởng hoa.

Seika nghe được câu này, đáy mắt tối lại cũng không nói gì nữa.

Thời gian vừa qua, dù ở cạnh Hashi là nàng, Himemiko vẫn thỉnh thoảng nhắc tới tiểu Hỏa thần kia, lần nào cũng như là vô thức. Còn có thêm nụ cười kia, nụ cười mà nàng biết chắc bản thân Himemiko cũng không biết có tới bao nhiêu ôn nhu nhung nhớ.

Chỉ vì nàng đến sau sao?

Kìm nén tâm tư mở miệng: "Ta nghỉ ngơi trước". Sau đó vội vã đứng lên, đi tìm một góc hang cuộn người vào nằm im.

Hashi từ đầu đến cuối vẫn không nói gì, ánh mắt kín đáo quan sát nhất cử nhất động của Seika. Gần đây nàng phát hiện, không chỉ có Yuku ghét Seika, Seika cũng ghét Yuku không kém. Mỗi lần nàng nhắc đến Yuku đều là nàng ấy nói lảng sang cái khác hoặc không nói gì với nàng nữa.

Mà ánh mắt tăm tối vừa rồi, lại làm cho Hashi bất chợt giật thót một cái.

Ánh mắt vừa tổn thương lại vừa khó chịu. Nàng nhớ đến hằng ngày Seika hình như hay dùng ánh mắt trong vắt thiện chí nhìn nàng.

Seika, tốt nhất cô đừng nói với ta cô thích ta đi?