[Phần 1] Bảo Bối À!

Chương 53




"Hôm nay vui quá, Rikyu thật đáng yêu!". Hashi cảm thán, tâm trạng đang rất vui vẻ kéo kéo tay áo người ngồi cạnh.

Sau khi trở về từ đền thờ, các nàng liền đi tìm một nhà trọ. Còn ba ngày nữa là đến tết cổ truyền, có lẽ các nàng sẽ ở đây cho tới lúc đó.

Còn hiện tại, thánh nữ Hashi cao cao tại thượng và tiểu Hỏa thần Yuku anh khí phi phàm đang ngự trên nóc nhà trọ....ngắm sao.

"Bảo bối cũng thật tùy hứng nha!". Yuku bên cạnh sủng nịch nhìn nàng, ánh mắt đầy ý cười.

Hashi cũng hiểu lúc đó tính tình trẻ con của mình bộc phát nên mới xử sự tùy tiện như vậy, nghe Yuku nói xong nàng cũng có chút ngại, âm thầm thu liễm.

Lại nghe Yuku than thở: "....đến nỗi quên luôn cả ta".

"...". Hình như người cần thu liễm không phải là nàng. Hashi chậm rãi nghiêng đi khuôn mặt, bình tĩnh nhìn Yuku.

Yuku cũng là một vẻ mặt không biết ngượng, thuận tay ôm lấy nàng làm nũng: "Bảo bối không thương Yuku nữa!".

"...". Hashi vẫn dùng dung nhan tĩnh lặng nhìn nàng.

Aiz, làm nũng với bảo bối tuy là rất vui vẻ nhưng thật không đủ phong tình. Yuku âm thầm nghĩ, quyết định bỏ cuộc. Vào đúng thời khắc không ngờ tới nhất lại nghe được giọng Hashi vang lên đều đều: "Nếu ta không thương nữa thì sao?".

Yuku sửng sốt nhìn nàng, thấy cô gái kia tà mị cong khoé môi, ánh mắt tinh quái đầy ý cười. Muốn bao nhiêu phong tình liền có bấy nhiêu phong tình.

Yuku vui vẻ được đà lấn tới, tựa cằm lên vai Hashi, né tránh ánh mắt kia của nàng. Ngạo kiều hứ một tiếng, tích cực dụi dụi: "Bảo bối không thương Yuku, oaaa, bảo bối thật nhẫn tâm!". Làm loạn không biết ngượng, còn có hơi thở như có như không phả vào vành tai của Hashi.

Hương thơm ấm nóng quen thuộc bao bọc lấy Hashi, nồng nàn mà không khó chịu. Hashi mặt không đổi sắc, im lặng nâng tay vuốt lên sườn mặt nàng, khoé môi vô thức cong cong. Người này, nàng sao có thể không thương?

Một sợi bạc lóng lánh đột nhiên hiện ra trước mắt, Hashi nhìn lại, là Yuku không biết từ lúc nào đã lấy ra một sợi dây chuyền, vòng qua cổ đeo vào cho nàng.

Hashi nhìn dây chuyền hình mũi tên trên cổ yên lặng phát ra ánh sáng bạc dịu dàng, mở miệng hỏi: "Đây là bạch kim? Là dây chuyền ở hiện đại?".

Yuku gật đầu: "Nó là thứ quý giá nhất của ta. Ta cũng không hiểu sao khi xuyên không cũng có thể mang theo nó". Vòng tay ôm lấy Hashi, giọng nàng nhẹ nhàng mà kìm nén: "Xem nó như vật đính ước của chúng ta, có được không?".

Vật đính ước... Hashi nghĩ tới hôn lễ hôm nay, cuối cùng hiểu ra ý tứ của Yuku. Tay bất giác mân mê dây chuyền trên cổ. Trong lòng bắt đầu dâng lên cảm động, miệng nàng vẽ ra một nụ cười: "Ừ".

Căn bản giữa trời đông không hề có sao, nhưng không hiểu sao hai nàng ngắm tuyết vẫn thấy ấm áp.
_____________o_____________o__________

Seika thu dọn đồ đạc, quay sang cô gái đứng cạnh mình: "Sư muội, lần này ta xuất môn, muội ở lại nhớ chăm lo nơi này thật tốt!".

Cô gái nàng gọi là sư muội khó hiểu hỏi lại: "Sư tỷ, gần đây không có chuyện gì, sao tỷ phải xuất môn? Còn lén lén lút lút giấu sư phụ....".

Seika xua tay một cái: "Cái gì lén lén lút lút? Muội lo cho tốt việc của mình đi, chuyện của ta muội không biết đừng hỏi!"

Nói xong câu này liền xoay người rời đi, bỏ lại sư muội ngây ngốc nhìn theo không hiểu...

Nàng, phải đi tìm hai cái người kia. Đồ đạc vẫn còn trong phòng, bản thân Seika cũng biết họ sẽ còn quay lại. Nhưng mới một thời gian ngắn nàng lại không đợi được mà đi tìm, vì nàng bức bối sắp điên rồi.

Hơn nữa tiểu Hỏa thần, nhất định là có ý với Himemiko, Seika thầm đoán bọn họ rời đi bảy tám phần là nhờ ơn đức của cô ta. Nàng mới không chịu thua! Seika sớm đã xem Yuku là kẻ thù nguy hiểm nhất.

____________o_____________o___________

Hôm nay là giao thừa, từ sáng sớm nhà trọ đã rộn ràng hơn rất nhiều.

Căn bản nhà trọ thì cũng sớm đóng cửa đón tết, nhưng vì bị mê hoặc bởi dung nhan của Hashi và Yuku (>.<) nên gia chủ quyết định cho các nàng ở lại. Quán trọ cũng bận rộn nên mãi đến hôm nay mới bắt đầu dọn dẹp đón tết, Hashi và Yuku cũng không ngại giúp đỡ một tay.

Gia đình gia chủ cũng khá đông người, thành thử dọn dẹp rất nhanh, tiếp đó lại làm đồ ăn cùng trang trí.

Yuku ra trước cửa quán trọ hạ cây Tùng xuống, Hashi ôm một cây tre và đồ trang trí thủ công đứng cạnh, cả hai trang trí cây tre rồi dựng nó lên. Đôi tay vô tình chạm nhau, hai nàng đều biết nhưng hẳn nhiên đều không nói gì, chỉ thấy trong lòng bình yên đến lạ.

Cuộc sống sau này không có yêu quái, không có nguy hiểm, chỉ cần sống an nhàn giản dị bên nhau như thế này, chính là ước nguyện các nàng vươn tới.
____________o___________o______________

Một ngày nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã là gần tối.

"Mọi người mau một chút, hôm nay trên phố có lễ hội! Chị Hashi, chị Yuku, chúng ta đi cùng nhau đi!". Cậu bé con chủ trọ hào hứng nói, vừa lúc Hashi và Yuku đã tắm gội xong bước ra khỏi phòng.

Yuku gật đầu cười:"Em xuống nhà gọi mọi người cùng đi đi". Cậu bé mắt sáng rỡ nghe lời chạy xuống.

Hashi nhìn nàng: "Đi lễ hội sao?".

Yuku ngạc nhiên: "Bảo bối đã dự hội bao giờ chưa?".

Hashi lắc đầu. Mikada trước kia nằm nơi núi non ẩn khuất, dân làng nghèo khó, lại bị thủy yêu gây họa. Lúc nào trong làng cũng phủ một tầng không khí u ám, nàng cũng chỉ ở yên không đền thờ tĩnh mịch, không có cơ hội ngao du nhiều như Yuku.

"Nghe nói đêm nay ở đền của Rikyu sẽ có lễ hội, chúng ta ra ngoài, ta sẽ đưa nàng đi". Yuku chợt hiểu ra khẽ nói với Hashi, lại nhìn ra ngoài trời thấy tuyết rơi lưa thưa, trong lòng vui vẻ. "Hôm nay tuyết rơi ít, thật thuận tiện".

Hashi cũng mỉm cười,  Yuku mặc áo choàng cho cả mình và nàng, sau đó cùng những người trong quán trọ xuất môn.