[Phần 1] Bảo Bối À!

Chương 49




"Chính là nó". Yogen xác nhận.

Hashi thắc mắc: "Sao nó chỉ còn vỏ hồng ngọc thôi vậy? Bạch nhãn bên trong đâu?". Trong thư pháp sư Kakage viết cho nàng có nói tới Bạch nhãn chi lực, cũng là mấu chốt để các nàng quay về hiện đại.

"Cho nên đây mới là nhiệm vụ của các ngươi! Đi tìm nó về đi!".

"Tìm sao? Tìm được bọn ta liền có thể trở về?". Hashi rất hứng thú hỏi.

"Phải... Nếu các ngươi tìm được nó còn có thể vá lại phong ấn trên Kasai."

Tốt quá rồi! Hashi tự nhiên quay sang Yuku cười như gió xuân, một chút đạm bạc lạnh lùng cũng không có.

Yuku nhẹ nhàng cong khoé môi, nàng cũng nhận ra, bảo bối nhà nàng vốn không hề lạnh lùng.

"Nhưng mà...". Yogen nói tiếp: "Ta có chuyện phải cảnh báo các ngươi, vì các ngươi vốn có tình cảm với nhau. Nghe đây, nếu như các ngươi quyết định trở lại, có thể kí ức của các ngươi về thế giới này sẽ hoàn toàn biến mất, tất cả!".

Yogen vừa dứt lời, không khí lập tức chùng xuống.

Quên đi...sao?

Hashi cứng ngắc nhìn Yuku, chỉ thấy sống lưng nàng vẫn thẳng tắp, nhưng thân thể không linh động nữa, khuôn mặt tối tăm trầm mặc, Hashi không nhìn được rõ biểu cảm.

Yuku cố gắng thoát khỏi bàng hoàng, nhưng lại không nén được đau đớn trong lòng.

Đối với nàng, cũng không biết xảy ra bao nhiêu chuyện khó khăn lắm mới có được tình cảm của Hashi, nếu như cả hai đều quên, công sức của nàng sẽ bỏ sông bỏ bể.

Nhưng đó không phải là vấn đề. Bởi vì kể cả khi nàng không có được tình cảm của Hashi, cũng không đau đớn bằng việc quên đi nàng ấy. Nếu như nàng chỉ còn một đoạn kí ức, cũng nguyện ý ôm lấy chấp niệm đó mà tồn tại.

Vậy mà nếu trở lại, nàng sẽ phải quên đi một người tên Hashi, phải từ bỏ tất cả, rũ bỏ mọi thứ. Có muốn cũng không thể tìm lại nhau. Nàng không muốn ích kỉ, vì đó là quyết định của Hashi, nàng sẽ nhất nhất chấp nhận. Nhưng mà..

Càng nghĩ càng không cam tâm, lồng ngực như bị xoáy sâu, Yuku khó khăn nhìn về phía Hashi. Lại thấy ánh mắt nàng tĩnh lặng khoá lấy mình.

Có thể không trở về không? Có thể ở lại cạnh ta, có thể một đời gắn bó không?

Hashi vẫn như cũ không chớp mắt nhìn nàng, một câu cũng không nói. Cho tới khi Yuku cụp mắt quay mặt đi, xem ra không thể thay đổi rồi... Nàng không nên làm khó Hashi. Vẫn luôn là như vậy, người sợ mất có lẽ cũng chỉ có nàng. Biết sớm như vậy cũng tốt... trong đầu Yuku chợt nảy sinh ý niệm không muốn trở về, ở lại nơi đây cô độc cũng tốt hơn quên đi rất nhiều mà...

Trong lúc không ngờ nhất, bên cạnh vang lên giọng nói đều đều nghiêm túc: "Tìm Bạch nhãn chi lực cũng được, bất quá bọn ta không trở về nữa".

Yuku khó tin chậm rãi xoay lại. Hashi không nhìn nàng, ánh mắt tỏa ra ánh sáng kiên định.

Trái tim Yuku vui sướng nhảy múa, nàng chưa bao giờ mơ tới một việc như vậy.

Hashi chọn nàng. Từ bỏ mọi thứ ở thế giới kia để chọn nàng.

Sẵn sàng thuộc về nàng.

Yogen lên tiếng: "Ngươi xác định?".

Hashi chậm rãi gật đầu: "Bạch nhãn chi lực đang ở đâu?".

"À..cái đó, lúc trước nó ở chỗ ta, nhưng hiện tại...". Yogen chép miệng: "Cách đây một thời gian, thổ thần có hỏi mượn chơi. Ta đưa cho ông ta rồi".

...

Cục diện chùng xuống lần hai, nhưng lần này là sự im lặng trước khi núi lửa phun trào.

Cơ mà lại phải đi nữa à? Hashi hơi ngao ngán thầm nghĩ.

_____________o__________o_____________

"Hashi". Hai nàng vừa bước vào phòng, Yuku đã chốt cửa, có chút vội vã từ đằng sau siết lấy Hashi.

Hashi khẽ ừm một tiếng.

Vòng tay kiên cố của Yuku ôm nàng chặt hơn: "Không cần vì ta ảnh hưởng đến nàng... Nếu nàng muốn quay trở lại...". Giâu phút vui mừng qua đi, Yuku cũng lí trí trở lại. Vì là Hashi nên nàng muốn tôn trọng ước muốn của nàng ấy. Nàng cũng có thể chấp nhận giữ lấy kí ức tốt đẹp này tồn tại ở đây. Hashi còn gia đình, còn rất rất nhiều thứ quan trọng ngoài nàng..

Đôi tay Hashi nhẹ nhàng gỡ lỏng tay Yuku, không để nàng nói tiếp liền xoay người ôm lại nàng.

Yuku im lặng lưu giữ khoảnh khắc này, thầm mong nó kéo dài mãi mãi.

"Không sao mà". Hashi se sẽ nói bên tai nàng. "Ta muốn ở lại đây với Yuku. Ta không muốn tình cảm của mình đến một chút hồi ức cũng không còn tồn tại... Ta không muốn lãng quên nó vĩnh viễn". Thực ra vốn dĩ từ khi ở bên cạnh Yuku, Hashi đã không muốn quay lại. Việc này cũng như thuận tiện giúp nàng đưa ra quyết định.

Hashi buông nàng ra, nhìn vào đôi mắt trong trẻo của Yuku: "Ở cạnh bên ta, chu du thiên hạ, gắn kết trọn đời có được không?".

Vòng ôm của Yuku siết lại, đầu của Hashi cũng vùi vào vai nàng, cả hai đều im lặng, có thể nghe được tiếng đập của trái tim trong lồng ngực đối phương.

"...Cảm ơn nàng".

____________o_____________o___________

Sau hôm nói chuyện hai nàng được Yogen sắp xếp ở trong một căn phòng khá biệt lập trong núi đá, bên ngoài có sân có cửa, yên tĩnh cách biệt. Nhưng chuyện khiến cả hai trăn trở là chuyến đi sắp tới.

Hai nàng sẽ không đồng hành nữa.

Yogen lệnh cho Hashi đến đền của thổ thần đòi lại Bạch nhãn chi lực. Còn Yuku lại phải đi gặp thủy thần lấy vũ khí ông ta nợ nàng.

Căn bản Yuku rất không an tâm, nhưng đã đồng ý nghe theo sắp xếp của Yogen, nàng cũng biết không nên làm khác. Ông ta còn nói nếu không chia ra đi có lẽ sẽ không kịp gì đó nữa... Hơn nữa muốn nàng gặp thủy thần, cũng là để nàng thăm dò đối phó với ông ta. Loại chuyện này, nàng cảm thấy Hashi không dính vào cũng tốt.

Ngoài trời tuyết càng ngày càng rơi nặng hơn, chớp mắt cũng sắp đến cuối tháng 12. Yuku lười biếng ngồi dựa lưng vào cột gỗ trước hiên, đầu óc có chút mông lung. Các nàng vốn muốn lên đường luôn, nhưng Yogen lại nói vào mùa xuân vạn vật hồi sinh âm dương gì đó yêu khí sẽ bị áp chế, lúc đó khởi hành sẽ an toàn hơn.

Nàng cũng định cùng bảo bối nghỉ ngơi đôi chút. Nghĩ đến cuộc sống bình dị ấm áp cạnh Hashi, khoé môi Yuku bất giác cong cong.

Cửa bên ngoài vang lên tiếng gõ nhè nhẹ, Yuku đứng lên, băng qua sân đi ra mở cửa.

Đối phó với thủy thần hay Yêu vương cứ để đó, Yuku có một việc cần đối phó trước.

Seika!