[Phần 1] Bảo Bối À!

Chương 43




Nghe thấy tên mình bị gọi thẳng ra, hai nàng không hẹn mà liếc nhìn nhau, cuối cùng là Yuku lên tiếng: "Chính là chúng tôi. Lão nhân có thể giải thích một chút?"

Lão nhân đạm mạc cười, không nói gì rút trong tay áo ra một phong thư nhỏ chìa tới: "Đây là thư từ mười năm trước ngài Yogen mang tới nhờ trưởng làng là ta giao lại nếu gặp hai vị."

Mười năm trước? Thời điểm xuyên không về đây của Hashi?

Hai nàng thấy lạ: "Sao người biết bọn tôi chính là người ngài Yogen nói?".

Lão nhân đó mỉm cười vuốt vuốt chòm râu bạc: "Ta từng được ngài ấy cho nhìn dung mạo hai vị qua Thấu thủy kính."

Ra chính là nhà tiên tri Yogen! Hashi thầm nghĩ nếu ông ta đã chủ động chuẩn bị trước như vậy, lần này chắc chắn sẽ chịu gặp các nàng. Nhanh chóng cùng Yuku qua bên kia nhận thư, cảm tạ trưởng làng.

Nhìn quanh quất một chút lúc này mới vào chủ đề chính: "Trong cái hang này là..."

Một thanh niên nhanh nhảu lên tiếng: "Trong làng bỗng nhiên xảy ra bệnh dịch, chúng tôi không còn cách khác đành phải trốn ra đây. Ban nãy nghe được chấn động bọn tôi tưởng hang bị sập nên chạy ra ngoài".

Không phải do bệnh dịch, thực chất là yêu khí ảnh hưởng mà thành.

Yuku im lặng không nói, Hashi nhìn dải yêu khí mỏng manh vẫn từ hang tỏa ra, hỏi: "Mọi người đều chạy hết ra đây rồi?".

Lúc này đám người kia mới chú ý nhìn quanh, kết quả nghe một người hô lên: "Không thấy trưởng làng kế nhiệm!".

Tiếng lao xao ngày càng lớn, một thanh niên nóng nảy nói: "Trưởng làng kế nhiệm còn nhỏ, phải mau vào cứu cậu ấy". Người này vừa nói xong thân hình vội vã muốn chen vào hang, đám đông cũng nghe theo cậu ta, xôn xao định vào lại hang. Nhưng tới trước cửa hang đã bị Yuku chặn lại.

"Cô...". Một người ngơ ngác hỏi, Yuku bình tĩnh đáp. "Chúng tôi sẽ vào, các vị chỉ cần cử ra một người giúp chúng tôi thôi".

"Không cần, không cần đâu....Trong đó có thể rất nguy hiểm". Mọi người xua tay, định tiếp tục tiến vào. Yuku giơ ngang trường kiếm, khuôn mặt kiên định khiến họ ngây ngẩn không biết nên làm sao.

Hashi nhẹ nhàng đối diện bọn họ trả lời: "Trưởng làng hẳn biết bọn ta có đủ để mọi người tin tưởng hay không mà? Bọn ta làm như vậy là để cảm ơn mọi người thôi"

Trưởng làng nghe được nhìn nàng, ánh mắt sâu sắc. Nhận thức mọi người đang dồn mắt nhìn về phía mình, ông hắng giọng gật đầu: "Mọi người ở ngoài này. Còn chính ta sẽ đi cùng hai vị".

Ông dứt lời cũng không ai dám nói gì, xem ra rất được người làng tín nhiệm. Việc ông đi cùng các nàng rất vừa ý Hashi, nàng cười cười: " Cảm ơn trưởng làng, mời ngài dẫn đường".

Trưởng làng bước đi trước, Yuku và Hashi nhanh chóng theo sau.

Dải yêu khí vẫn đều đặn tuôn ra ngoài một đường mảnh, kể cả đi sâu vào trong hang bao nhiêu lâu cũng không tăng cường độ. Trưởng làng dắt hai nàng đi qua vài cái ngóc ngách vẫn thấy được sợi chỉ đó.

Hashi cười cười nói với trưởng làng: "Trưởng làng kế nhiệm như thế nào lại không ra cùng mọi người vậy?".

Trưởng làng lắc đầu: "Trưởng làng kế nhiệm được thần linh chọn ra chỉ mới là một đứa trẻ tám tuổi, có lẽ chạy ra không kịp. Thật là, lại không ai để ý đưa ngài ra ngoài".

Yuku hứng thú hỏi: "Như thế nào là thần linh chọn lựa?"

Trưởng làng điềm đạm trả lời: "Đứa trẻ sinh ra mang dấu bớt đỏ ở giữa lòng bàn tay sẽ được định trước là trưởng làng kế nhiệm".

Hashi nhàn nhạt liếc qua trưởng làng, khoé môi tản mạn ý cười: "Dám hỏi không biết trưởng làng đảm nhiệm chức trách này đã hơn trăm năm?"

Người đi phía trước hơi khựng lại, Yuku có chút kinh ngạc nhìn Hashi. Hashi vẫn cười, người được Yogen giao phó việc quan trọng sao có thể là người thường. Ngôi làng này nằm trên vùng đất thánh, người trong làng ai cũng có cốt khí tu tiên, chẳng qua là họ không biết, bằng không tiếp xúc yêu khí lâu như vậy họ đã sớm tan ra thành bùn. Còn về phần vết đỏ kế nhiệm, nó giống như đóa bạc mai trên trán Hashi hoặc dấu ấn của Yuku, mỗi lần các thần linh ban người xuống sẽ có.

Ông lão đi phía trước chợt cười: "Gần hai trăm năm, có lẽ cũng sắp hết chu kì rồi. Không giống như Himemiko và các Tiểu Thần là một trăm năm".

Yuku có chút khó hiểu. Hashi nhanh chóng nhìn nàng trấn an: "Ta sẽ nói với Yuku sau".

Yuku nghe lời nàng. Ba người đã tiến rất sâu vào trong hang. Yuku cười cười: "Ban nãy mọi người chạy ra thật nhanh, không nghĩ tới lại ở sâu như vậy?".

Hashi đảo mắt nhìn nàng, đáy lòng thỏa mãn. Nàng cũng cười cười chờ đợi.

Trưởng làng bất đắc dĩ quay lại thở dài nhìn hai nàng: "Tiểu Hỏa thần thật là... chẳng phải ta đang dẫn hai người tới nơi hai người muốn giải quyết sao?".

Thật hiểu ý. Hashi bước tiếp: "Bắt đầu từ bao giờ vậy?".

Lão nhân dừng lại trước một hốc đá trong hang, chỉ tay vào bên trong hốc: "Hơn một tháng trước".

Hashi nhìn theo hướng trưởng làng chỉ liền thấy nơi đó quả nhiên là đầu mối phát ra yêu khí, quay sang gật đầu với Yuku một cái.

Yuku nói với trưởng làng:"Chuyện còn lại xin giao cho chúng tôi".

Trưởng làng gật đầu: "Ta tin tưởng hai vị không làm tổn thương tới người kế nhiệm của ta". Sau đó xoay người đi ra ngoài.

Trong hang lúc này tối tăm ẩm thấp, hốc đá kia vẫn im ắng tỏa ra yêu khí.

Tiếng bước chân của trưởng làng xa dần. Hashi tiến lên phía trước, rút bùa ra niệm quyết, ném thẳng về hốc đá.

"Cẩn thận!". Tiếng Yuku hoảng hốt vang lên , trường kiếm rút ra chém đứt những sợi dây vừa bắn từ hốc đá ra ngoài. Những sợi dây đứt đoạn, tan biến thành từng cuộn khói đen đầy yêu khí.

Lá bùa của Hashi bay thẳng vào hốc đá, lách tách cháy bùng lên, một luồng yêu khí mạnh mẽ bốc ra. Yuku kéo Hashi đứng sau mình, quanh thân nàng bao bọc linh lực đỏ tươi cùng sát khí nồng đậm.

Bên cạnh nàng nguồn khí tức tươi mát của Hashi cũng sáng lên ánh vàng soi rực bóng đen dày đặc.

Hốc đá vang lên tiếng sột soạt. Một cậu bé ăn vận bình dân bước ra, khuôn mặt mang chút ngạo mạn quỷ dị. Thân thể cậu bé bị luồng khí đen cuốn lấy, đôi mắt cậu cũng không còn thần trí. Những sợi dây lởn vởn mọc ra từ cơ thể cậu trông như xúc tu của bạch tuộc, muốn tới gần nguồn khí thanh khiết của Hashi nhưng lại e sợ sát khí của Yuku.

Quả nhiên như các nàng dự đoán, trưởng làng kế nhiệm chính là nơi nguồn gốc phát ra yêu khí.

Hashi nhìn cảnh tượng trước mặt, bất giác nhíu mày. Nàng nghĩ tới điều gì đó, hàng lông mày đen nhánh chau lại. Sống lưng chợt lạnh toát.