[Phần 1] Bảo Bối À!

Chương 38




Cổ họng khó khăn nói ra hai tiếng: "Tại sao?".

Hashi nhắm chặt mắt, chỉ lặp lại câu nói kia: "Sau khi rời khỏi đây, chúng ta tuyệt giao".

Khoé môi Yuku cong lên cay đắng: "Thậm chí chỉ ở bên cạnh bảo vệ, ta cũng làm nàng chán ghét như vậy sao?".

Hashi không có ý này, lập tức mở bừng mắt. Nhìn thấy vẻ thống khổ của Yuku, tâm mơ hồ run lên. Nhưng đến cuối cùng vẫn dứt khoát: "Đúng vậy".

"Ta có làm gì sai sao?". Yuku lần đầu tiên cảm thấy hoảng hốt. Giọng của Hashi lạnh như vậy, trầm mặc như vậy bỗng khiến nàng cảm thấy bất lực, lần này nàng không thể cố gắng nữa sao? Mắt bất giác ứa lệ, thần thức dường như không còn là nàng nữa, hỏi dồn dập:

"Hashi, ta đã làm gì để nàng chán ghét sao? Ta làm gì nàng không thích sao? Ta không biết mình sai ở đâu, chỉ cần nàng nói ta nhất định sẽ sửa! Ta sẽ không làm nàng chán ghét nữa. Hashi, có thể hay không nói cho ta biết? Có phải ban nãy ta lớn tiếng với nàng không? Hay là do ta nói gì sai? Cái gì ta cũng có thể nghe theo nàng, ngoại trừ... ngoại trừ rời xa nàng. Ta cũng có thể không xuất hiện trước mặt nàng nữa, ta .. chỉ là lo lắng nàng xảy ra chuyện. Nếu như ta không xuất hiện, nàng có thể cho ta âm thầm đi theo không?"

Giống như là một thói quen, đã có rồi thì không thể từ bỏ.

Giống như là thuốc phiện, đã trầm luân thì không thể thoát ra.

Nàng thà để Hashi ngày ngày làm mình đau, ngày ngày vô tình lạnh nhạt cũng không muốn rời xa nàng ấy.

Có thể cả đời lặng lẽ ở cạnh, cũng không muốn rước lấy một câu đoạn tình.

Nàng không còn ai khác bên cạnh, không hiểu sao lại ở cạnh Hashi.

Nàng sống cô đơn ngạo nghễ, lại không chống lại được lạnh lùng của Hashi.

Nàng cái gì cũng không để vào mắt, lại không thể đẩy Hashi ra khỏi tầm mắt.

Một ánh mắt lạnh băng soi thấu cả đá, lại buộc chặt tâm can nàng. Một điệu múa thánh khiết kia, lại thấm sâu không sao xoá bỏ. Một nụ cười chói loá ánh dương, lại cứ như vậy khiến nàng không muốn cô đơn nữa.

Nhưng hiện tại, muốn được ngược tâm cũng không có cơ hội hay sao?

Những lời này nói ra, cũng không biết có ích lợi gì hay không. Yuku chỉ cảm thấy nếu mình không làm gì đó, nàng sẽ mất tất cả!

Hashi nghe giọng nói kia, không tự chủ lại thấy xót xa, nàng hít sâu một hơi.

"Cô hà tất phải vì ta như vậy? Hashi không xứng, cũng không cần cô phải lao tâm khổ tứ bỏ mạng, cũng không cần ở cạnh ta rước lấy đau thương!".

"Không có chuyện xứng hay không xứng". Yuku kìm nén không hét lên với nàng, nước mắt rốt cuộc rơi xuống, nước mắt lần đầu yếu đuối rơi trước mặt người khác. "Mạng này của ta nếu như không là vì nàng, cũng không thể vì ai khác!".

Hashi trầm mặc nhìn giọt nước long lanh rơi xuống mu bàn tay mình. Yuku không buông tha: "Là nàng không thích nữ nhân? Ta cũng không cần nàng đáp lại, ta chỉ cần nàng đừng không cần ta".

Hashi lắc đầu. Nàng không phân biệt nam hay nữ, chỉ là....

"Yuku..".

Yuku lắc đầu. "Nàng đừng nói nữa. Ta sợ sẽ lại là câu nói kia. Nàng chỉ cần gật đầu một cái, chỉ cần không rời xa ta cái gì cũng đáp ứng nàng. Không cần khuyên nhủ ta".

"Yuku..."

"Nàng cũng có thể xem ta như không khí, thích làm gì cũng được, ta đều chấp nhận.."

"Yuku..."

Yuku rốt cuộc lắc đầu nguầy nguậy: "Đừng gọi ta! Đừng gọi ta! Nàng không muốn thấy ta cũng được, chỉ cần chấp nhận để ta dõi theo nàng là được rồi!".

Hashi chịu không nổi nữa chống tay ngồi dậy: "Cái ta không chịu được, chính là cô đối xử tốt với ta! Thứ mà ta muốn chối bỏ chính là tình cảm cô bỏ ra cho ta!".

Hashi lạnh mặt quát xong, bản thân không nhận ra mình đã rơi lệ. Cũng không nhận ra người kia đau đớn chính nàng cũng chật vật.

Yuku lại ngây người nhìn, sau đó bàn tay ấm nóng chạm lên gò má Hashi: "Thánh nữ... sao nàng lại khóc?"

Hashi có chút hốt hoảng, lại nhanh chóng rủ mắt nhìn xuống.

Trong hang nhất thời im lặng không tiếng động. Ngoài trời tuyết vẫn rơi, nhỏ, nhẹ, mềm mại trắng xoá.

Yuku gượng nở nụ cười méo xệch, nhưng vẫn ấm áp như thường lệ. Bàn tay dịu dàng lau sạch nước mắt trên mặt Hashi: "Ta hiểu rồi. Thánh nữ, nàng đừng khóc nữa. Ta nghe lời nàng là được chứ gì. Là ta không tốt, nàng phải khóc vì ta rồi".

Nàng hiểu rồi.

Hóa ra tình yêu của nàng lại khiến Hashi áp lực đến vậy. Hoá ra những gì nàng cho là tốt nhất, với Hashi là sự đày đọa chăng? Thứ cố chấp của nàng, làm người khác khó chịu như vậy.

Nàng chỉ nghĩ si tâm trao ra, nhưng không nghĩ tới Hashi sẽ thấy tội lỗi trăn trở ra sao...

Yêu đơn phương, không chỉ có người yêu, mà cả người được yêu cũng không thoải mái..

Nàng hiểu rồi.

"Hashi..". Yuku vô thức lặp lại cái tên này. "Hashi...".

"Là ta không tốt". Yuku không để ý gì nữa, vòng tay ôm lấy thân thể mảnh khảnh của Hashi. "Ta suy cho cùng vẫn là rất ích kỉ đúng không? Cho nên mới ép buộc nàng như vậy!".

Hashi vẫn im lặng, tâm lại nhói lên. Yuku đang nói gì vậy?

"Ta hiểu rồi...". Yuku ôm chặt nàng, giọng nói cũng ngắt quãng. Hashi cảm thấy đầu vai ẩm ướt. "Nàng nói đúng. Ta ích kỉ quá rồi... cái gì mà ở cạnh chứ? Cũng chỉ là ta nghĩ cho chính mình thôi..."

Cả thân người nàng nặng nề run rẩy nhưng vẫn ôm Hashi, như là lần cuối cùng được nhìn thấy, lần cuối được chạm tới.

" Ta chỉ giữ riêng tình cảm này, lại không nghĩ tới nàng sẽ thấy tội lỗi thế nào... Ta xin lỗi. Được rồi...ta đồng ý buông tay!".

Hashi nghe xong câu này, nước mắt bất giác rơi xuống thành dòng.