[Phần 1] Bảo Bối À!

Chương 32




Qua tới ngày hôm sau, hai nàng từ biệt thủy cung, lên đường đi tới Kasai, ngọn núi mà Hỏa tước sinh sống.

Nhưng kì thực lần này có chút khác biệt.

Hashi ý thức được tình cảnh hai người hiện tại, bất giác tạo ra khoảng cách với Yuku. Đỡ nàng lên lưng ngựa lại phát hiện sống lưng nàng cứng đờ, Yuku ảo não nén lại tiếng thở dài.

Đi đường hai người ít nói chuyện, Hashi không còn huyên thuyên như trước, Yuku cũng không thoải mái, nói chuyện với nàng câu nào cũng xem xét, chỉ sợ mình nói gì không đúng sẽ càng tệ.

Tới lúc tìm quán trọ, Hashi không nhiều lời thuê hai phòng riêng. Yuku không nói gì.

"Hashi". Trên tay Yuku ôm một bộ kimono được gấp gọn, mang sang phòng của Hashi. "Y phục của nàng".

Hashi không nhìn Yuku, xoay người đi vào phòng: "Ta tự chuẩn bị được. Cô không cần lo cho ta. Yuku, cô về phòng đi, lát nữa chúng ta sẽ dùng cơm riêng."

Lạnh nhạt vô tình, tạo ra khoảng cách giữa bọn họ.

Yuku nén xuống đau xót trong lòng, bước vào phòng của nàng, đặt y phục lên giường. Sau đó cũng không nhìn Hashi, nói: "Cũng chỉ là một bộ kimono, không cần từ chối ta".

Sao nàng lại không biết, thứ Hashi thực sự từ chối lại là quan tâm và tình cảm của nàng.

Cũng không nói gì nữa, nhanh chóng rời khỏi phòng. Yuku biết nếu ở lại lâu hơn, nàng sẽ không thở nổi mất.

Hashi ngày xưa nàng gặp trong đền thờ, chỉ có lạnh nhạt chứ không có vô tình. Nàng cũng không ngờ tới bị Hashi khước từ lại khó chịu giày vò như vậy.

Hashi lẳng lặng nhìn y phục trên giường, thở dài một hơi. Mấy ngày qua quan tâm của Yuku dành cho nàng đều bị nàng từ chối, nhưng lần nào Yuku cũng lờ đi, tiếp tục quan tâm nàng.

Không biết sẽ không để ý, nhưng biết Yuku thích mình nàng mới nhận ra Yuku cho nàng nhiều như thế nào. Có nói lên lời cự tuyệt mới biết Yuku chăm sóc nàng kĩ càng bao nhiêu.

Tới khi tắm rửa xong, cuối cùng là nhìn bộ kimono kia, thở dài một tiếng nữa mang nó đi cất.

"Cạch".

Cánh cửa phòng bật mở, thân hình thon gọn của Yuku bước vào phòng Hashi, tự nhiên ngồi vào bàn ăn, cùng nàng dùng cơm.

"Yuku?". Hashi nhíu mày. Chẳng phải đã nói ăn cơm riêng rồi sao?

Yuku chỉ ừm một tiếng.

Hashi thở dài, rốt cuộc nói: "Sao cô lại..  Ta không tin cô không hiểu ta làm vậy là có ý gì".

Yuku dừng đũa. Ánh mắt vốn trốn tránh chuyển sang nhìn thẳng Hashi: "Thì sao?"

Hashi lại nhíu mày: "Ý cô là gì?"

"Hashi, nàng nghĩ làm như vậy tình cảm này sẽ thay đổi sao?". Yuku hít sâu một hơi: "Sẽ không đâu, thánh nữ!"

Hashi trân trân nhìn Yuku, lại nghe nàng nói tiếp: "Ta không cần gì nhiều. Phải, ta thích nàng. Phải, ta cũng biết nàng không thích ta. Nữ nhân bình thường đương nhiên sẽ không thích nữ nhân, nhưng ta cũng không cầu nàng thích ta..".

Hàng mi cong vút của Yuku như run rẩy, giọng nói đều đều: " Ta vốn không định nói nàng biết ta thích nàng.. Hôm đó là ta nhất thời xúc động, nếu ta biết nàng khó chấp nhận ta như vậy ta đã chôn sâu tình cảm này dưới đáy lòng...". Có chêt cũng không nói ra.

Phải, nàng muốn biết Hashi đối với nàng có chút cảm động nào không, cho nên đánh cược một lần, liều lĩnh một lần.

Nhưng nhìn biểu cảm của nàng ấy lúc đó, Yuku đã sớm hiểu.

Quả nhiên là không động lòng.

Hashi vẫn duy trì im lặng. Trong ngực dần có chút khó chịu xót xa.

"Nhưng mà, thánh nữ.. cho dù là như vậy, Yuku vẫn như trước hi vọng nàng có thể cho ta cùng đồng hành. Nàng không cần nghĩ cho ta. Chỉ mong khi ta quan tâm nàng đừng từ chối.."

"Không được!". Hashi cắt ngang lời Yuku.

"Tại sao?". Yuku đè nén mất mát hỏi nàng. "Là ta tự nguyện".

"....". Hashi đột nhiên không biết nói sao. Sao nàng không dám nhận quan tâm của Yuku? Yuku tự nguyện, nàng không ngăn được, nhưng sao không dám bình thản đối diện?

Là vì sợ sẽ trầm luân vào ôn nhu của nàng ấy sao?

Nhìn sang bên cạnh, lại thấy ánh mắt Yuku trong suốt nhìn nàng, đôi mắt chỉ có bóng hình nàng, sáng như chứa đựng cả bầu trời tinh tú.

"Được thôi". Hashi vô thức nói ra hai từ đó. "Nếu vậy ta tùy cô. Đừng trách ta không báo trước"

"Cảm ơn thánh nữ". Yuku gật đầu.

Hashi lặng lẽ ăn cơm, nàng không tin mình không chống lại được ôn nhu cùng dụ hoặc của Yuku.

Cuối cùng đêm hôm đó Yuku vẫn ngủ chung phòng với Hashi. Hashi mặc kệ nàng nằm nệm dưới sàn, an tĩnh ngủ trên giường.

Như vậy cũng rất tốt rồi, Yuku nằm nghiêng, ngắm nhìn Hashi ngủ say trên giường. Thánh nữ lúc nào cũng ngủ rất say, lạnh nhạt hay sắc bén đều biến mất. Gương mặt an nhiên lại trong sáng. Yuku chợt có ý niệm muốn bảo vệ gương mặt ấy cả đời, muốn thánh nữ của nàng cả đời an nhiên như thế.

______________o__________o_____________

Yêu khí lan tràn khắp nơi, tạo thành từng luồng khí đen đặc chuyển động. Ánh trăng nơi đây mờ ảo kì dị, xung quanh gió ngưng trọng, cảnh vật tiêu điều.

Đây là yêu giới.

Một bóng đen tỏa ra yêu khí nặng nề, đứng như không đứng trên một đài cao vút. Lục xà nhẹ nhàng bò lên gần người đó.

"Ngươi nói thật chứ?". Bóng đen cất giọng, dường như có chút kích động.

"Vâng". Lục xà phe phẩy cái đuôi, tiếng nói từ bụng nó phát ra "Đại vương, cơ hội này chính là ngàn năm có một.".

Bóng đen im lặng một lúc lâu, rốt cuộc cười lớn. Thanh âm cuồng ngạo thống khoái vang ngập không gian, làm cho ánh trăng kia như khẽ lay động.