[Phần 1] Bảo Bối À!

Chương 22




"Rầm"

"Yuku" cầm kiếm đâm thẳng về phía Hashi nhưng nàng nhanh chóng né được, thanh kiếm đâm trật vào ván gỗ làm nó gãy thành từng khúc.

Hashi loạng choạng đứng lên chạy về phía cửa. Nàng hiện tại không có cách khác, nếu chống lại hắn sẽ đả thương thân thể Yuku, nàng không thể làm như vậy.

"Soạt". Lại một nhát kiếm đưa tới, Hashi nghiêng mình né tránh, không may lại té ngã. "Yuku" đứng chặn nơi cửa ra vào, ép nàng phải lui vào trong phòng.

Mà hắn lại dùng khuôn mặt của Yuku nở nụ cười nhìn nàng, ánh mắt toát lên sự khát máu.

Đồng tử Hashi co lại. Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ... Cầm cổ của nàng mang tính đả thương không thể dùng, chuông vàng thanh trừ tà khí, nhưng nếu vậy thân thể Yuku sẽ đóng băng rồi biến mất, nàng tuyệt đối không thể dùng.

Mắt thấy bước chân hắn đi về phía này, trường kiếm lướt trên sàn gỗ phát ra thanh âm chết chóc khủng bố, đầu Hashi loé lên một tia sáng, nhấc chân chạy về nơi để hành lí.

Dùng ngọc trai từ xác yêu quái có lẽ được.

Hiện tại không thể đánh bại hắn, chi bằng nàng dùng ngọc tạo kết giới cầm chân hắn.

Hashi nghe tiếng bước chân tới gần, trong lòng hoảng hốt. Hashi, cố lên một chút, tay nàng vươn tới tay nải.....

"Soạt". Tay nải bị một thanh kiếm gạt ra xa, thân thể nàng bị một lực mạnh mẽ kéo lại, đẩy ngã vào vách gỗ đau điếng. Hashi chỉ nghe tiếng bước chân lại gần, bả vai truyền tới một trận đau nhức.

"A..". Hashi cắn chặt răng. Vai nàng bị thanh kiếm kia đâm trúng, ghim vào vách gỗ. Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh ngọt, Hashi cũng thấy mình dần kiệt sức, bả vai đau đớn từng đợt, giá như nàng có thể ngất đi.

"Yuku" quỳ gối trước mặt nàng, khuôn mặt vẫn ma mị chết chóc. Ngón tay lạnh băng nâng cằm nàng lên, tay còn lại cầm kiếm ghim chặt vào vai nàng.

Hashi trong lòng sợ hãi tột độ. Yuku vừa rồi ấm áp như vậy, hiện tại lạnh cóng... Linh hồn Yuku không bị hắn đẩy ra đó chứ? Nén xuống cơn đau thấu thịt, Hashi gượng hỏi:

"Ngươi... Yuku đâu? Nàng chết rồi sao? Ngươi giết nàng...để chiếm đoạt thân thể này?"

"Yuku" kia cười nhạt: "Ngươi sắp chết rồi, còn thích lo cho người khác sao?"

Hashi nghiến răng: "Nói!"

Hắn nhếch khoé môi: "Thật giống cô ta, phách lối như vậy.". Tiếp đó rút kiếm khỏi vai nàng, làm Hashi đau đớn la lên một tiếng: "A!"

Nàng dựa vào vách gỗ, mồ hôi lạnh tuôn khắp người. Hashi cảm thấy mình sắp đến giới hạn, cũng không chống cự nữa: "Cô ta?"

"Phải". Hắn vừa nói vừa dùng tay Yuku xé bỏ y phục nơi bả vai đầy máu của nàng, càng xé càng hăng máu."Ta nghĩ ngươi cũng nghe rồi? Là hôn thê của ta"

Hashi nhớ lại câu chuyện Midojin kể. Nguyên lai lãnh chúa Shitafui từ nhỏ đã yêu một thôn nữ, cả hai sớm đã vô cùng thân thiết. Shitafui cũng tự tin với tình cảm này, nghĩ rằng nàng và mình nhất định sẽ thành đôi. Nhưng người tính không bằng trời tính, không ngờ khi bọn họ trưởng thành, cô gái kia lại yêu một chàng trai khác, bất chấp chàng ta chỉ là một tiều phu thấp hèn.

Shitafui biết chuyện bèn dùng tiền ép cha mẹ cô gái gả cô cho mình. Hắn đương nhiên cho rằng cưỡng ép nàng cũng không sao, sau này nàng nhất định sẽ yêu hắn. Cha mẹ cô gái đồng ý, ép buộc cô lên xe hoa.

Nào ngờ đến lúc rước dâu, họ phát hiện ra cô gái đã mất tích cùng chàng trai kia, mọi người tá hỏa đi tìm. Shitafui cũng mang quân đi truy lùng, kết quả tìm được bọn họ ở trong rừng. Nhưng hai người không chịu đầu hàng nắm tay nhau bỏ trốn. Shitafui tiếp tục dẫn quân đuổi theo, dồn hai người đến sát vách núi.

Hắn đã nghĩ, cuối cùng bọn họ cũng đã cùng đường, hết thảy hắn đều thắng. Không ngờ bọn họ lại cùng nhau nhảy xuống vực sâu, chết không hối tiếc. Mà cô gái kia, trước khi chết còn hướng hắn bố thí một nụ cười: "Ta, đời này kiếp này, thà chết cũng không yêu ngươi!"

Thà chết cũng không yêu ngươi!

Shitafui trở về thành, thoạt tiên sai người giết chết cha mẹ cô gái kia. Sau đó ngày càng trở nên kì lạ khát máu. Chỉ cần có người trái ý hắn liền giết, suốt ngày giam mình trong thành, thi thoảng lại ra ngoài tàn sát.

Lần tàn sát gần đây nhất, lại vô tình gặp Hashi cùng Yuku.

Hashi nhìn "Yuku" xé bỏ y phục mình, bả vai nàng hoàn toàn lộ ra trong không khí, khẽ thở dài. Shitafui này không còn là người sống nữa. Oán hận của hắn với cô gái quá lớn, thu hút oán khí khắp nơi tụ về đây. Phỏng chừng hắn cũng đã tự sát, nếu không cũng bị oán khí giết chết. Phàm người mang ác linh trong người đều không có kết cục tốt đẹp.

"Cô ta phản bội ta, cô ta phản bội ta". Hắn kêu lên như không còn chút thần thức."Tại sao? Ta có gì không tốt sao? Là tại cô ta!"

"Yuku" vùi đầu vào bả vai Hashi, ghé miệng hút máu nàng, vừa hút vừa lảm nhảm.

"Ta đã từng hi vọng biết bao nhiêu, yêu cô ta sâu đậm như thế, lâu dài như thế. Cô ta... sao cô ta có thể... phản bội ta..."

Nguyên lai oán hận cũng do yêu sâu đậm mà thành.

Hashi chợt có cảm giác ác linh này có gì đó khác thường. Máu nàng mang linh lực, yêu quái thèm muốn không có gì sai, nhưng hắn chỉ là một ác linh cùng oán khí, sao lại muốn hút máu nàng?

"Ngươi thật rất giống cô ta... Cái khuôn mặt thanh thuần đó, cái phong thái quật cường đó". Hắn như điên dại vừa hút máu vừa nói. Hashi nhíu mày, nói với ta mấy thứ này làm gì?

Quay đầu nhìn bả vai, lại thấy khuôn miệng nhỏ nhắn xinh đẹp của Yuku bị hắn làm vấy máu, tâm can nàng bất chợt nổi lên một sự chán ghét ghê tởm.

Tên ác linh chết tiệt nhà ngươi, sao dám lấy Yuku làm ra loại chuyện này chứ?

Nếu hôm nay chết, nàng cũng không yên ả như vậy chết đi đâu.

Nghĩ vậy, Hashi góp chút sức lực, khoé miệng nhếch lên ngạo nghễ cười, nụ cười tuy méo mó nhưng trùng trùng bá khí:

"Hôn thê? Shitafui, cho tới giờ nàng ấy cũng chưa từng trở thành hôn thê của ngươi, chứ đừng nói gì đến hai chữ phản bội!"