Edit: Sóc Là Ta
Cơm nước xong, Lý Hạ xách túi đưa Tần Thanh về nhà.
Tần Thanh oán trách nói: “Em đã nói hôm nay em mời anh, sao anh lại trả tiền?”
“Vậy lần sau đi.” Lý Hạ nhàn nhạt nói: “Chờ khi anh đi công tác về rồi thì em mời cũng không muộn.”
“Anh lại đi công tác?”
“Ngày mai anh đi, lần này có thể sẽ đi lâu, ít nhất phải nửa tháng.”
“Nói chung đi công tác nhiều cũng tốt, có thể được đi nhiều nơi khác nhau, trải nghiệm nhiều nơi trong cuộc sống, nhiều phong cảnh tuyệt đẹp trên đất nước mình.” Tần Thanh có chút hâm mộ nói.
Lý Hạ quay đầu nhìn cô “Ước mơ của em là gì?”
Tần Thanh không chút suy nghĩ đáp: “Được đi chu du thế giới.”
“Đây chỉ là giấc mộng, đoán chừng đây là mơ ước của tất cả mọi người.”
Đi chưa được bao xa đã đến nơi Tần Thanh trọ, Lý Hạ nhìn quanh bốn phía, một bên là dãy nhà lầu sát đường, một bên là khu dân cư đông đúc. Chung cư không có cây cối, chỉ có nơi đậu xe.
Lý Hạ hỏi: “Tại sao em thuê nơi này?”
“Nơi này tiện nghi, lại có thể gần công ty.” Tần Thanh nói xong đưa tay đón túi xách trong tay Lý Hạ nói: “Anh đưa em đến đây thôi, tạm biệt anh.”
“Anh đưa em lên nhà, để đồ xong anh sẽ đi.” Lý Hạ rất kiên trì nói.
Tuy Tần Thanh không muốn nhưng cô cũng không thể làm gì khác hơn, đành để anh đi cùng mình lên lầu.
Để xóa bỏ không khí gượng gạo, Tần Thanh nhạo báng nói: “Điều kiện của anh thật tốt, có nhà riêng trong thành phố này, lại được ba mẹ chăm sóc, không cần phải thuê phòng bên ngoài.”
Lý Hạ nghe xong, cũng không biết trả lời như thế nào. Trước mặt Tần Thanh, anh luôn vụng về không biết lấy thân phận gì để nói chuyện với cô.
Mở cửa bước vào trong phòng, Lý Hạ đứng ở cửa, không hề có ý định bước vào trong. Anh ngắm nghía căn phòng này, là một gian phòng chỉ khoảng ba mươi mét vuông, vừa bước vào cũng có thể thấy nội thất toàn bộ căn phòng. Nhà vệ sinh và phòng bếp được ngăn cách bởi một cánh cửa khá nhỏ, vừa đủ cho một người. Sát cửa còn có một cửa sổ, giường lớn được đặt bên cạnh cửa sổ, ga giường màu hồng, chăn được cuộn vào sát trong góc giường, bên cạnh còn có chú gấu Teddy bằng thú nhồi bông. Ngoài chiếc giường, trong phòng cũng chỉ có thể chứa thêm một chiếc bàn bốn góc, hai chiếc ghế màu đỏ và một chiếc ti vi treo tường khoảng hai mươi mốt inch.
Lý Hạ đứng đó dặn dò: “Em nhất định phải đóng kỹ các cửa, chú ý an toàn, không nên tùy tiện mở cửa cho người lạ vào phòng.”
Vì Tần Thanh không muốn anh ở đây lâu nên cô dùng sức gật đầu đáp: “Được rồi, anh yên tâm đi, em biết mình nên cẩn thận hơn.”
Lý Hạ xoay người đi ra ngoài.
Ngày hôm sau chính là ngày đầu tiên Tần Thanh đến tập đoàn Đỉnh Thành làm việc.
Bởi vì đã chuẩn bị đầy đủ nên buổi sáng cô cũng không cảm thấy hốt hoảng.
Sáng sớm vào giờ cao điểm, giao thông kẹt xe nghiêm trọng, Tần Thanh đã ổn định chỗ ngồi của mình trên xe buýt nhưng vì thấy có nhiều người đứng lên ngồi xuống che tầm nhìn phía trước nên cô chạy đến cửa sau xe chờ đợi đến lượt xuống trạm. Cô cẩn thận để ý tên đường để tránh việc xe buýt chạy qua khỏi trạm.
Từ đằng xa, cô nhìn thấy một tòa nhà cao chọc trời, trên lầu cao nhất còn có hình cánh hoa nở ra khắp bốn phương trông rất bắt mắt.
Tần Thanh đứng đó nhìn đến mất hồn, suýt nữa bỏ qua trạm xe. Cho đến khi gần đến kiến trúc hình cánh hoa thì cũng là lúc xe buýt dừng ở trạm xe kế tiếp.
Tần Thanh đến công ty sớm hơn mười phút.
Đi tới cửa thang máy, cô có chút thấp thỏm, cẩn thận dò xét hai bên thang máy. Lúc này cô kinh ngạc phát hiện tận bên trong thang máy này còn có dán một bảng chỉ dẫn màu vàng có ghi rõ: “Thang máy dành riêng.”
Lúc này lòng cô đột nhiên thấp thỏm, ra sức nhớ lại không biết ngày hôm đó có phải mình đã đi thang máy này hay không?
Không phải. Cô xác định tận cùng bên trong thang máy không có hàng chữ này.
Sáng sớm, bộ phận lưu trữ tài liệu công trình chỉ có nhân viên vệ sinh đang dọn dẹp trong phòng.
Tần Thanh đi vào trong, không thấy ai nên cô chờ ở ghế salon, tiện thể quan sát bốn phía trong phòng làm việc này.
Đây là một phòng làm việc tổng hợp hình chữ nhật, lấy cửa làm trung tâm, hai mặt bên là phòng làm khung, hai mặt sau cùng là những phòng làm việc riêng có cửa đóng, trên nóc có gắn đèn chân không. Bên cạnh cửa có hồ cá, bên trong có nuôi vài con Kim Ngư, cửa hông còn có một bụi cây Lục Diệp cao lớn.
Cánh cửa được làm bằng thủy tinh trong suốt, thang máy liên tiếp vang lên âm thanh “ting tong” khiến cô cảm giác được có rất nhiều người đang đi vào gian phòng này để làm việc.
Tần Thanh gượng gạo ngẩng đầu lên nhìn lần nữa, sau đó cô cúi đầu loay hoay nghịch chiếc điện thoại di động trong tay mình.
Chín giờ đúng, một nhân viên nữ, tóc búi cao, mặc đồng phục màu đen đi tới. Sau khi cô ta quan sát Tần Thanh từ trên xuống dưới thì chủ động mở miệng: “Cô là Tần Thanh đúng không?”
“Vâng, chính tôi.” Tần Thanh lập tức đứng lên, “Chào chị.”
“Chào em, chị tên là Lý Mẫn, là quản lý ở đây. Bây giờ em hãy đi theo chị.” Giọng cô như gần như xa nói.
Tần Thanh đi theo người nhân viên kia vào phía trong khu làm việc.
Lý Mẫn chỉ chiếc bàn trước mặt, nói: “Đây chính là chỗ của em.” Sau đó, cô vỗ lưng một nhân viên nữ ngồi bên cạnh căn dặn: “Lữ Đan, cô ấy là người mới, em chỉ dẫn cô ấy nhé.” Sau đó, cô quay đầu lại nói với Tần Thanh: “Cô ấy đến trước em mấy tháng, nếu em muốn tìm hiểu rõ hơn về công ty thì em có thể hỏi cô ấy. Còn nếu về công việc cụ thể thì em có thể hỏi chị.” Nói xong, cô xoay người đi trước. Trước khi đi, cô không quên nhìn Tần Thanh với ánh mắt phức tạp.
Sau khi Lý Mẫn rời khỏi đó, người nhân viên nữ kia chủ động trò chuyện với Tần Thanh: “Tớ tên là Lữ Đan, còn cậu tên gì?”
Tần Thanh mỉm cười đáp: “Lý Đan, xin chào, tôi tên là Tần Thanh.”
“Không.” Cô ấy khoát tay, “Lữ, là âm đôi, Lữ Đan, không phải Lý Đan.”
Tần Thanh lặp lại nói: “Lữ Đan sao? Lữ là âm ghép”
Lữ Đan cười: “Đúng, âm ghép rất khó đọc, mọi người chỉ gọi tên thôi.”
Tần Thanh cười theo: “Tên tôi rất dễ nhớ, Tần Thanh, đầu đuôi đều cổ xưa.”
Lữ Đan nói: “Từ triều đình nhà Tần đến triều đình nhà Thanh, tên cô rất hay.”
Sau đó hai người lại trò chuyện về trường học, về chuyên ngành tốt nghiệp, về việc làm. Lữ Đan có ba năm kinh nghiệm, lúc trước có lẽ cô ấy từng làm việc ở công ty khác.
Qua gần mười phút, Lý Mẫn từ bên ngoài bước vào, đi tới trước mặt Tần Thanh. Cô ấy lấy mấy chiếc thẻ trong tay đưa cho Tần Thanh: “. Tôi mới vừa đến bộ phận nhân sự để xin phiếu ăn và thẻ nhân viên cho cô, cô nhớ cất kỹ. Phòng ăn dánh cho nhân viên ở lầu ba, mỗi tầng là một bộ phận khác nhau, nếu không có việc gì thì cô cũng chớ đi lung tung. Tầng cao nhất là nơi làm việc của Tổng Giám đốc, là nơi không thể tuỳ tiện vào đó được. Đây là quy tắc cơ bản cô nên hiểu.” Nói xong cô ấy rời đi, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Tài liệu của công trình chủ yếu là những dự liệu về những hạng mục của công trình, quá trình nghiệm thu, tiến độ công trình. Khi có sự cố, mọi thứ phải được kịp thời sửa chữa tránh mọi sai sót đáng tiếc cũng như xin giấy phép đăng ký trong suốt toàn bộ quá trình thi công của công trình này. Nội dung cho công trình này cũng không xa lạ gì đối Tần Thanh. Vì vậy cô cảm thấy không khó. Bước đầu cô cảm thấy mình nên độc lập phụ trách công việc này cho quen dần.
Đến lúc nghỉ trưa, Tần Thanh tò mò đi vào phòng ăn dành cho nhân viên ở lầu ba.
Thức ăn rất ngon, có nhiều món ăn ngon hơn so với trường học.
Tần Thanh vui vẻ ngồi cùng với Lữ Đan dùng cơm.
“Đúng rồi, tôi thấy ở lầu một có một thang máy chuyên dụng, trên đó có ghi ‘thang máy dành riêng’ nghĩa là gì? Thang máy chỉ dùng cho ai sao? “ Tần Thanh đột nhiên hỏi.
“Đó là thang máy VIP chỉ dành cho cấp lãnh đạo.” Lữ Đan thuận miệng đáp.
Quả nhiên cô đoán không sai, Tần Thanh khẩn trương, nhẹ giọng hỏi: “Thang máy đó vẫn chỉ dành cho cấp lãnh đạo thôi sao?”
Lữ Đan mất hứng đáp: “Đừng nói nữa, không biết tại sao gần đây đột nhiên thang máy này chỉ được dùng cho cấp lãnh đạo thôi.” Sau đó cô lại đột nhiên cười hạ thấp giọng nói, “Trước kia có rất nhiều đồng nghiệp nữ đứng ở ngoài thang máy này để chờ gặp người trong mộng bước ra. Tớ cũng có bạn học làm việc ở lầu chín. Họ cũng thường đặt cược xem ai có thể gặp được anh ấy. “ Lữ Đan nói xong, vui vẻ đến nỗi không ngậm miệng được.
Tần Thanh đổ mồ hôi hột: “Người trong mộng là ai?”
“Tổng giám đốc Tống, Tống Vũ Thành. Cô không biết anh ấy đâu.” Lữ Đan cười vui vẻ chìm đắm trong niềm hạnh phúc.
Tần Thanh vùi đầu ăn cơm, không nói thêm gì nữa. Tuy vậy cô cũng đang bị phân tâm, giữa chừng bị sặc đến nỗi che miệng ho khan không ngừng khiến người khác nhìn cô với ánh mắt khinh thường.
Mặc dù mấy ngày nay Tần Thanh giống như Lâm Đại Ngọc đang lạc vào phủ trong phim Hồng Lâu Mộng. Cô cẩn thận nhìn ngắm khắp nơi, lúc nào cũng để ý, nhưng từ sâu trong thâm tâm cô có cảm giác mình đang đi đúng chỗ.
Nhân viên mới phải kiểm tra sức khoẻ trước.
Ngày hôm sau, Tần Thanh theo sự sắp xếp của công ty đi đến bệnh viện để kiểm tra sức khoẻ. Toàn bộ quá trình đều có một người mặc áo khoác trắng giống như bác sĩ đi cùng cô làm các thủ tục. Người đó không nói nhiều, nếu có mở miệng thì rất lịch sự lễ phép.
Tần Thanh rất sợ lấy máu. Cô cũng không phải loại người bị choáng khi thấy máu mà cô chỉ đau lòng vì máu trong người mình bị lấy đi.
Công việc dần dần đi vào quỹ đạo, hai tháng sau, Tần Thanh đã hoàn toàn quen thuộc với hoàn cảnh mới này. Cô cũng dần quen với các đồng nghiệp, lúc nào cô cũng e dè, khách khí. Riêng Lữ Đan là một ngoại lệ, bởi vì cô ấy dẫn dắt cô khá nhiều nên cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều khi tiếp xúc với cô ấy.
Sáng sớm hôm nay, Tần Thanh cầm tài liệu đi đến đơn vị thi công cũng vừa đúng lúc nghỉ trưa.
Cô không kịp chờ đợi mà chạy thẳng tới phòng ăn dành cho nhân viên ở lầu ba. Cô nhìn thấy có món cơm trộn pho mát và bánh ngọt Mộ Tư mà cô thích nhất thì bỗng nhiên cô cảm thấy vui vẻ hẳn lên.
Ngồi một lúc, Lữ Đan cũng bước vào phòng ăn. Cô thấy Tần Thanh xa xa nên cô cũng bưng đĩa bước tới, mới ngồi xuống liền oán trách: “Trưa nay không thấy cậu, tớ mệt muốn chết rồi.”
Tần Thanh thuận miệng hỏi: “Lại bị mắng à?”
Lữ Đan bĩu môi: “Lão xử nữ đáng ghét, cô ấy thật biến thái.” Nói xong cô cũng cảm thấy không đúng, nên đổi cách nói: “Tớ ghét phụ nữ như cô ta.”
Tần Thanh cười: “Thôi mà, cô ấy cũng rất vất vả, cậu nên tích cực một chút.”
Lữ Đan khiển trách: “Không phải vậy, cô ấy không muốn lập gia đình đấy.”
“Làm sao cậu biết người ta không muốn?”
“Ba mươi mấy rồi còn không ai thèm lấy, cậu tin không?” Lữ Đan nghiêm túc nói: “Rõ ràng là do tính tình quái dị, không ai thèm lấy.”
Tần Thanh không đồng ý: “Cậu đang có thành kiến với người ta.”
Lữ Đan không phục: “Còn nhiều thời gian để cậu sáng mắt ra.”
Hai người đang trò chuyện, thì Lý Mẫn cũng vào phòng ăn. Tần Thanh vội vàng nháy mắt: “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, chớ nói xấu sau lưng người khác.”
Buổi chiều, Tần Thanh cực kỳ vui mừng khi thấy các loại tài liệu đã vơi bớt dần.
Nhưng đến khi nào toà núi nhỏ này sẽ vơi đây? Tần Thanh đang lo lắng hôm nay phải làm thêm giờ thì trưởng phòng gọi điện thoại kêu cô đến phòng làm việc.
Cùng vào phòng làm việc của trưởng phòng, còn có một đồng nghiệp tên là Phương Siêu.
Vừa vào, họ liền nghe trưởng phòng phân phó: “Hôm nay tan làm, hai người khoan hãy về, buổi tối có bữa tiệc, hai người tham gia cùng tôi.” Sau đó, ông ném tài liệu lên bàn, nói: “Tổng giám đốc Tống cũng sẽ tham gia, đến lúc đó hai người phải thể hiện tốt, cơ hội như thế không nhiều.”
Ra khỏi phòng làm việc của trưởng phòng, Tần Thanh luống cuống trở lại chỗ ngồi.
Lữ Đan nhìn cô, tò mò hỏi: “Sao vậy? Vẻ mặt này, chẳng lẽ ai mắng cậu? Không thể nào, gần đây công việc rất tốt, lão xử nữ cũng không tìm ra được khuyết điểm gì mà.”
Hết chương 7.