Phàm Tình Tục Ái

Chương 4




Edit: Sóc Là Ta

Sáng sớm hôm sau, trời vừa sáng, rừng núi đang ngủ say, chim chóc hót líu lo đánh thức mọi người.

Các bạn học chạy vào phòng vệ sinh rửa mặt. Phòng vệ sinh được xây dựng khá quy mô, bề ngoài giống như một tòa miếu cổ đại, bên trong lại giống như một quán rượu nhỏ được trang bị những thiết bị tối tân, cao cấp.

Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, Tần Thanh lười biếng bước ra khỏi phòng vệ sinh. Sau đó cô lại muốn quay trở lại phòng của mình, không muốn đi đâu nữa.

Mà lúc này, có không ít người lục tục kéo lên đỉnh núi chuẩn bị tham quan.

A Lệ hưng phấn thét chói tai: “Tần Thanh, mau ra đây, bọn họ đều đến đây để chụp hình này. Tớ đứng ở đây cũng có thể ngắm mặt trời mọc nữa này. Quang cảnh thật đẹp nha.”

Tần Thanh phờ phạc rũ rượi: “Các cậu đều muốn đi chụp hình sao? Đầu tớ đau chết mất.”

A Lệ thúc giục: “Bình thường cũng có thể ngủ mà, nếu hôm nay ngủ nữa thì đúng là một điều nuối tiếc.” Nói xong, cô mất hút như làn khói, hoà nhập vào quang cảnh tươi đẹp kia.

Tần Thanh cũng không muốn bỏ lỡ cảnh đẹp này. Vì vậy cô chầm chậm bò ra khỏi lều trại, dọc theo đường núi quanh co ngắm nhìn quang cảnh ở phía xa xa kia.

Đường núi hai bên được bao bọc bởi cây cối rậm rạp, khiến người đi đường phải lấy tay dạt từng cành cây để lấy đường đi. Tần Thanh quay đầu nhìn thực vật chung quanh, không tự chủ đưa tay sờ vài nhánh lá cây. Trong lúc lơ đãng ngắm nhìn cảnh vật thiên nhiên tươi đẹp, đột nhiên xuất hiện một con sóc đuôi dài nghịch ngợm chui từ bụi rậm nào đó. Tần Thanh vừa thấy nó cô cũng bị giật mình, vội vàng nhảy qua để tránh con sóc kia.

“A!” Tần Thanh thét lên thảm thiết.

Cô trượt chân, cả người ngã xuống đất, thậm chí cô lăn xuống những bậc thang của đường núi hiểm trở. May thay cô ngã vào trong ngực của một người. Người kia cũng té theo cô, họ đảo lộn trên bậc thang vài vòng nhưng người kia phản ứng nhanh nhạy, anh chống tay xuống đất làm tăng thêm lực ma sát nên lực xoay của họ cũng giảm đi. Cuối cùng Tần Thanh nằm dưới người kia.

Đầu gối Tần Thanh lê dưới mặt đất, cô đau đến nỗi trán đầy mồ hôi hột, toàn thân cảm thấy lạnh lẽo tựa hồ không thể đứng lên được.

Cô cắn răng cố gắng rời khỏi thân thể người đàn ông kia, miệng thì liên tục nói xin lỗi.

Người đàn ông cũng không trả lời cô, từ dưới đất đứng lên, phủi ít bụi đất trên người, sau đó cúi đầu ghé mắt nhìn cô.

Tần Thanh ngẩng đầu nhìn lại anh, cô kinh ngạc đến nỗi tựa như không thể thở được ngay lúc đó.

Người đàn ông đang đứng trước mặt cô mặc một bộ đồ thể thao, khuôn mặt lạnh lùng, môi mỏng mím chặt, trên trán rũ xuống vài sợi tóc ngắn. Anh mặc bộ quần áo thể thao màu xanh xám, ống tay áo kéo cao để lộ khuỷu tay mạnh mẽ, cường tráng.

Tần Thanh vừa mới định thần, liền nhận ra người đàn ông này chính là người cô gặp trong thang máy Tổng giám đốc Tống tại tập đoàn Đỉnh Thành.

Tần Thanh vốn chưa định thần mà lúc này khi nhìn thấy anh ta thì cô hoàn toàn bối rối, ánh mắt không tự chủ nhìn chằm chằm người trước mặt mình, không biết làm sao.

Giọng nói người đàn ông có chút không nhẫn nhịn nói: “Cô có bị thương ở đâu không?”.

Tần Thanh nghe vậy liền lấy lại tinh thần, cuống quít cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt người đàn ông kia.

Cô hoảng hồn đứng lên, nhưng vừa đứng lên lại cảm thấy đầu gối đau nhức, quần jean cũng rỉ ra vài vết máu.

Người đàn ông liếc nhìn vết thương của cô, nói: “Cô có thể cử động hay không?”

Tần Thanh cắn môi, khẽ gật đầu.

Người đàn ông cũng tốt bụng nói: “Cô có cần tôi đưa đi bệnh viện không?”

Vừa dứt lời, bạn học của Tần Thanh nghe tiếng chạy tới. Họ cho rằng người đàn ông kia có hành động khiếm nhã với Tần Thanh nên họ đứng ngăn trước mặt cô ra vẻ bảo vệ bạn mình.

Tần Thanh thấy thế cô vội cố gắng chạy vọt lên. Đứng chắn trước mặt người đàn ông kia, giải thích sự việc với các bạn mình.

Ba người bạn cùng phòng với Tần Thanh cũng vừa chạy tới, ân cần hỏi han và đỡ Tần Thanh về.

Người đàn ông đột nhiên thấy chung quanh có rất nhiều sinh viên xuất hiện nên anh cũng nghi ngờ nhìn về phía Tần Thanh.

Tần Thanh vội vàng giải thích: “Bọn họ đều là bạn học cùng lớp với tôi, chúng tôi đang đi du lịch tốt nghiệp.”

Người đàn ông cũng không nói gì nhiều, anh giơ tay lên nhìn đồng hồ, chuẩn bị quay người bước đi.

Tần Thanh vội nói xin lỗi: “Vừa rồi đụng phải anh, thật xin lỗi!”

Người đàn ông không nói lời nào, chỉ cười qua loa. Sau đó anh xoay người dọc theo đường núi để đi xuống.

Đại Lưu kéo cánh tay Tần Thanh, lộ vẻ háo sắc nói: “Oa, người đàn ông này thật đẹp trai.”

Băng Tả nhìn chằm chằm Tần Thanh hỏi: “Anh ta đã làm gì cậu?”

Tần Thanh thu hồi tầm mắt: “Không sao cả, tớ té xuống, đập trúng anh ta.”

Băng Tả cười: “Mặt cậu cũng đỏ?”

Tần Thanh cúi đầu nhìn đầu gối phải: “Tớ rất đau, đầu gối đụng đau muốn chết, mau đỡ tớ đi.”

Đại Lưu thuận thế đỡ cô, ai oán nói: “Cậu thật có số đào hoa, luôn có khả năng hấp dẫn trai đẹp.”

A Lệ đứng bên cạnh trêu ghẹo: “Cậu bị thương thành như vậy mà cũng có người ước ao được như cậu.”

Tần Thanh quay đầu nhìn về phía Đại Lưu, cười giỡn nói: “.. Tớ có số đào hoa, cậu cũng đừng hâm mộ.”

Tần Thanh được những bạn học đỡ về lều, sơ cứu vết thương xong. Đến khi bộ đội lên đường thì cô mới chui ra, khập khễnh trở về trường học.

Đến phòng y tế ở trường, cô cũng không lo lắng vì đó chỉ là vết thương ngoài da, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là khỏi.

Trong hai ngày nghỉ ngơi, Tần Thanh mới hay tin trường học bắt đầu phát bằng tốt nghiệp cho tất cả các sinh viên.

Tần Thanh nhanh chóng chạy khắp nơi để tìm kiếm chỗ trọ. Cô muốn tìm một nơi gần tập đoàn Đỉnh Thành, chủ yếu muốn đi bộ để đi làm.

Cuối cùng, cô cũng thuê được một căn hộ ở tầng mười một. Dãy nhà trọ này mới xây được khoảng bốn đến năm năm. Bên ngoài được lát gạch màu cam trông còn rất mới.

Căn hộ có một phòng vệ sinh, có diện tích khoảng ba mươi mét vuông, rất thích hợp cho một người ở.

Ngày rời trường, cô cũng không quá buồn rầu bởi vì cô còn nhiều việc phải làm. Ngày hôm đó, cô phải chuyển nhiều đồ dùng tới chỗ ở mới, sau đó cô đến nhà ga đưa tiễn các bạn về quê.

Có rất nhiều đứa bạn thân thiết cùng ôm nhau khóc ròng. Quang cảnh bi thương làm rung động những người chung quanh khiến họ dừng chân ngắm nhìn mãi.

Dương Tấn kéo hành lý lên xe trước, sau đó lại xuống xe đi tới trước mặt Tần Thanh.

Trong lúc Tần thanh bất ngờ không kịp đề phòng, anh đột nhiên đưa hai tay ôm lấy cô.

Đang khi Tần Thanh chuẩn bị ôm đáp trả lại thì anh từ từ buông cô ra.

Giống như những bạn học khác, hai người chỉ trân trọng nhìn nhau mà không nói một lời.

Dương Tấn lên xe lửa, đứng nhìn Tần Thanh qua ô cửa sổ, thấp thoáng nụ cười nhạt nhoà trên mặt anh.

Còn phía ngoài xe, Tần Thanh vẫy tay với anh, làm động tác khẩu hình gọi điện thoại ý bảo anh hãy nhớ thường xuyên liên lạc với cô.

Xe lửa chạy được một đoạn, Dương Tấn đột nhiên mở miệng: “Tần Thanh, tớ thích cậu.”

Lúc đó Tần Thanh không nghe được, cô chỉ biết anh đang nói gì đó nhưng lại không biết anh muốn nói gì với mình.

Theo bản năng Tần Thanh cũng chạy theo xe lửa một đoạn đường ngắn, lưu luyến nhìn theo tốc độ xe lửa chạy mỗi lúc một nhanh, dần dần biến mất trong khoảng không gian ở phía xa xăm kia.

Tần Thanh trở lại phòng trọ nhỏ của mình, lòng cô vẫn còn lưu luyến giây phút chia tay nên không dằn lòng được bật khóc. Cô khóc vì một người bạn thân bốn năm trời đã bỏ cô mà đi, khóc vì lưu luyến khoảng thời gian đại học còn ngồi ở trên ghế nhà trường.

Có vài người, khi còn ở cùng nhau thì lơ đãng. Họ không biết rằng một khi chia tay cũng có nghĩa là xa nhau mãi mãi.

Ban đêm nằm trên giường, cô cảm thấy phòng cực kỳ vắng vẻ. Bốn năm trước cô vẫn cùng ba người bạn thân ôm nhau ngủ. Thế mà giờ đây chỉ còn lại một mình cô trong một không gian vắng ngắt, buồn chán, lặng lẽ như thế này.

TV mở cả đêm, đèn đầu giường cũng sáng cả đêm. Thì ra cô là một người sợ cô đơn đến thế.

Hôm nay, Tần Thanh bắt đầu lập kế hoạch cho những chuyện cần làm vào mấy ngày sắp tới.

Mẹ Tần gọi điện thoại tới.

Tần Thanh bắt máy, nói giọng thật thấp: “Dạ“.

Mẹ Tần hỏi: “Con đang học bài à?”

“Không ạ.” Lúc trước Tần Thanh học rất nhiều, cô luôn mượn cớ học nhiều nên rất ít khi gọi điện thoại về nhà.

Mẹ Tần hình như cũng phản ứng kịp: “Tốt nghiệp chưa? Giờ con ở đâu?”

“Con đã thuê được một căn hộ rồi ạ.” Tần Thanh đáp.

Mẹ Tần cũng không hỏi nhiều, bà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Mẹ mới gửi cho con mười vạn, con kiểm tra kỹ và nhận đi nha.”

Tần Thanh nghe vậy, cô trầm mặc một chút, nói: “Về sau, mẹ không cần gửi tiền cho con nữa. con đã tìm được việc làm rồi nên cũng không thiếu tiền.”

Mẹ Tần vội giải thích: “Tiền này là do ba con cho con, cho nên con nhất định phải nhận. Nếu không thì sao ba con có thể an tâm được?”

Tần Thanh nghẹn lời, không nói gì nữa.

Mẹ Tần khẽ thở dài, nhẹ giọng trấn an cô, nói: “Có nhiều tiền trong tay cũng không phải là chuyện xấu, chỉ cần con không tiêu xài hoang phí là tốt rồi.”

Cả hai bên đều trầm mặc, dường như hai mẹ con không còn lời gì để nói với nhau nữa.

Cuối cùng họ đành phải nói tạm biệt và cúp điện thoại.

Tần Thanh ngây ngô ngồi đó, bỗng như nhớ ra điều gì, cô chủ động gọi cho Lưu Thư Tình.

Tần Thanh đón xe chạy về địa điểm đã hẹn. Ở phía xa xa, cô nhìn thấy một bóng hồng xinh đẹp, kiều diễm đang ngồi bên cạnh đài phun nước.

Lưu Thư Tình mặc chiếc quần sọt ngắn màu đỏ, yểu điệu thướt tha ngồi phía sau đài phun. Hình ảnh đẹp đẽ làm say lòng người khiến mọi người đi ngang qua không thể không trố mắt nhìn.

Tần Thanh vừa xuống xe, cô liền chạy về hướng bóng dáng xinh đẹp đang ngồi kia.

Lúc này Lưu Thư Tình cũng nhìn thấy cô, mỉm cười vẫy tay với cô.

Tần Thanh nhào tới, mạnh mẽ dang hai tay ôm Lưu Thư Tình.

“Được rồi, vẫn còn là em gái nhỏ của chị đây?” Lưu Thư Tình vỗ lưng cô, cười nói.

Tần Thanh làm nũng: “Trước mặt chị, em vĩnh viễn không muốn lớn lên.”

Lưu Thư Tình gỡ cánh tay cô ra, dắt cô tới chỗ mình ngồi, vừa đi vừa nói: “Hãy mau tìm người yêu đi để chị bớt lo lắng cho em.”

Tần Thanh cười lắc đầu: “Không ai chịu dung nạp em. Làm thế nào đây? Thật phiền não.”

“Không ai tin rằng em không có ai theo đuổi đâu. Thật ra mẫu bạn trai mơ ước của em là gì? Chẳng lẽ em chưa từng yêu ai hết sao? Khoảng thời gian đi học đại học, em không quen ai hết sao, thật đáng tiếc.”

Tần Thanh nũng nịu phụ họa: “Đáng tiếc lắm đấy. Cho nên em nhất định phải mạnh mẽ nói yêu một anh chàng nào đó để bù đắp cho khoảng thời gian còn ngồi trên ghế nhà trường mà chưa thể nói yêu ai được.”

Lưu Thư Tình nói: “Mạnh mẽ gì chứ? Em đừng khoác lác, điều chính yếu là em phải tìm được một người bạn trai chăm sóc em thật tốt. Đó mới là điều quan trọng.”

Khuôn mặt Tần Thanh tỏ vẻ thản nhiên: “Bạn trai hay bạn nam cũng không khác nhau mấy. Mà em cũng có bạn nam khác giới rồi.”

“Sao lại không khác nhau? Bạn trai bình thường không phải lúc nào em kêu cũng đều có mặt.”

Đang khi nói chuyện, hai người không để ý rằng đã về đến nhà Lưu Thư Tình.

“Thế nào? Không tệ chứ? Chị mới thuê, dọn vào ở chưa tới một tháng.” Vừa vào cửa, Lưu Thư Tình đã nói.

Tần Thanh gật đầu: “Không tệ, giá thuê nhất định rất đắt nhưng so với trước kia tốt hơn nhiều.”

Lưu Thư Tình cũng không đáp lại, đi tới phòng bếp mở tủ lạnh lấy nước mời Tần Thanh.

Trong khi đó, ở trong phòng, Tần Thanh quay một vòng, cô tự nhủ thầm trong lòng: “Hai anh chị đều rất giỏi, mới tốt nghiệp hai năm đã có nhà rồi đấy.”

Lưu Thư Tình cầm ly nước trái cây đi ra, kêu Tần Thanh cùng ngồi xuống ghế sa lon, thuận miệng hỏi: “Còn ai nữa?”

Tần Thanh đang lo không biết kể với cô ấy như thế nào thì đột nhiên nghe cô ấy hỏi, nên cô vội vàng nói: “Lý Hạ gần đây lên chức, bây giờ được điều đến Tổng Công Ty, rất có tiền đồ đấy.”

Lưu Thư Tình dường như không quan tâm đến lời nói của Tần Thanh, cô thản nhiên cắt nửa quả đu đủ nói: “Phụ nữ phải ăn nhiều đu đủ, ăn thứ này sẽ có bộ ngực lớn, cộng với phải uống nhiều sữa tươi thì mới có sức khoẻ tốt.”

Tần Thanh cười hì hì: “Em không cần, em rất hài lòng đối với chính mình.” Nói xong ưỡn thẳng ngực lên.

Lưu Thư Tình thuận thế sờ ngực cô, cười khanh khách. Sau đó cô ấy cù lét Tần Thanh khiến cô cảm thấy nhột, la oai oái, liên tục cầu xin tha thứ.

“Em nói mới tìm được việc, công ty nào thế?” Sau một lúc lâu, Lưu Thư Tình hỏi

Tần Thanh lại không trả lời thẳng vào vấn đề chính, nói: “Em đi phỏng vấn thì gặp anh Lý Hạ.”

Lưu Thư Tình hỏi: “Hai người có thường xuyên gặp nhau không?”

Tần Thanh lắc đầu: “Rất ít khi gặp mặt, anh ấy còn coi em như thám tử để dò la tin tức về chị.”

Lưu Thư Tình cau mày đáp: “Chị không biết anh ấy thế nào nhưng chị dứt khoát chia tay rõ ràng, không muốn day dưa thêm nữa.”

Tần Thanh thử hỏi: “Rốt cuộc tại sao lại như vậy chứ? Không thể cứu vãn sao?”

Hết chương 4.