Phàm Tiên Chi Lữ

Chương 81: Cảm Ngộ




Mọi việc trên thực tế diễn ra rất nhanh. Chỉ vài chục giây đồng hồ từ lúc Trần Uy tới giúp bọn Phạm Thiên Bảo. Sau đó cả hai người đều nhận được lợi ích lớn.

- Đi thôi.

Trần Uy không nói dài dòng mà chỉ phất tay. Sau đó thân hình hắn lao nhanh về phía trước. Cả hai người Phạm Thiên Bảo cũng nhanh chóng đuổi theo.

Trong đám Mác Thú hung hãn vẫn còn hai con nữa đang chiến đấu cùng Nguyễn Đức Khoa và Minh Châu. Thế nhưng trong lòng cả ba người Trần Uy đang đi tới đã đầy tự tin. Tám con Mác Thú hung hãn trong đó có cả một con Vua Mác Thú mạnh mẽ nhưng cũng đã bị giải quyết.

Thử thách lớn nhất là Vua Mác Thú và hai con Mác Thú tiếp cận cấp Tinh Vân chiến tướng đã bị Trần Uy cùng Phạm Ngọc tiêu diệt. Giờ chỉ còn hai con cấp độ không cao bằng thì đúng là không khó khăn quá.

Tuy vậy khi cả ba chạy tới chỗ Nguyễn Đức Khoa trước thì cảnh chiến đấu điên cuồng cũng làm cả ba vô cùng ngạc nhiên.

- Kim Kê Tung Hoành!

Nguyễn Đức Khoa hét lớn, ra quyền như vũ bão. Hai tay hắn liên tục đổi các tư thế góc độ lên xuống ngang dọc, thân hình cũng theo đó uyển chuyển tiến tới. Trong quyền của hắn ẩn chứa ý cảnh mạnh mẽ liên miên của Hùng Kê quyền. Thậm chí xung quanh thân của hắn hình ảnh Kim Kê hiện ra rõ mồn một.

Đây chính là bộ Võ Ta mà Nguyễn Đức Khoa đã tu luyện từ nhỏ nên hắn thi triển ra vô cùng trôi chảy. Phạm Ngọc đứng một bên thấy thế cũng nhìn không chớp mắt.

Nếu chỉ xét đơn thuần về mặt Võ học thì ý cảnh nhuần nhuyễn cùng cảm ngộ của Nguyễn Đức Khoa với Hùng Kê quyền còn hơn cả Phạm Ngọc. Tuy vậy xét về uy lực thì lại không bằng. Đây là do sự dung hợp Võ kĩ tạo ra. Hùng Kê quyền của Phạm Ngọc cũng không còn là Hùng Kê quyền đơn thuần nữa. Nói đúng hơn nó chỉ là cái tinh hoa, cái ý sâu xa trong bộ quyền này được dung nhập vào trong Cửu Long quyết mà thôi.

- Rizzzzz!

Phía đối diện Nguyễn Đức Khoa con Mác Thú cũng chống trả vô cùng quyết liệt. Từ đầu đến giờ nó chưa từng bị rơi xuống thế yếu nhưng có sự xuất hiện của Phạm Ngọc khiến nó bị đè ép nặng nề.

Tuy nhiên Phạm Ngọc không trực tiếp sử dụng trường hấp dẫn của mình để giúp Nguyễn Đức Khoa tiêu diệt con Mác Thú ngay vì tên này không muốn thế. Hắn muốn tự tay chém giết đối thủ.

Khi thấy Phạm Ngọc tiến đến, nhận ra dấu hiệu đột phá từ trên người hắn, chiến ý trong Nguyễn Đức Khoa bùng lên mạnh mẽ. Hắn đã quăng Vũ khí trong tay đi và bắt đầu sử dụng quyền pháp sở trường nhất, mạnh mẽ nhất của bản thân.

- Hây aaaaaa!

Nguyễn Đức Khoa càng đánh càng hăng. Dường như nhận kích thích từ phía Phạm Ngọc hắn ra quyền không thương tiếc. Ngay cả bản thân có bị dính đòn từ phía con Mác Thú hay không hắn cũng không để ý.

Ở trong trường Thăng Long thì hai người bọn họ vẫn cạnh tranh ngầm với nhau. Nhất là khi có sự xuất hiện của Minh Châu. Tuy Phạm Ngọc có phần nhỉnh hơn nhưng Nguyễn Đức Khoa chưa bao giờ bỏ cuộc.

- Quác!!

Tiếng rít chói tai vang lên, Linh ảnh Kim Kê trong quyền của Nguyễn Đức Khoa chân thật lay động. Thậm Chí đôi mắt của nó cũng toát ra ánh sáng Linh dị. Tưởng chừng Kim Kê thật sự hiện thế.

Trong Võ học chiếu theo quan niệm thời xưa thì mức độ của Hùng Kê quyền như vậy là đã đạt đến viên mãn.

Thời xa xưa có vị Bố Cái Đại Vương thần lực trời sinh, luyện võ đạt đến trình độ cực cao. Khi chiến đấu xung quanh thân xuất hiện quầng sáng, hình thành đủ loại cảnh tượng khí thế như thiên binh thần tướng, một quyền giết chết Hổ tinh mấy trăm năm tuổi. Về sau được phong Vương thờ Phụng như thần.

Lại có vị gọi Mai Hắc Đế vốn dân Võ biền tu tập Võ học từ trong Sơn thôn. Từ nhỏ đấu vật, đánh nhau rồi học theo các loại Dã Thú trong rừng để tạo ra chiêu thức, quyền pháp. Lúc đầu mượn hình thành quyền từ đó sáng chế ra Hắc Đế quyền nổi tiếng, uy lực vô song. Sau này Mai Hắc Đế tụ tập anh tài khắp nơi, truyền quyền pháp nhằm dấy binh khởi nghĩa ông lại nhận ra uy lực có hạn. Về sau được một vị Tiên ông chỉ điểm nên đã mượn ý tu hình đạt đến độ linh thông, quyền ra như sấm sét, dị tượng liên miên. Khi đó một chiêu ra kinh sợ chư tướng, dùng sức một mình cuốn cả Phong Vân phương Nam.

Ngày sau bao đời nghiên cứu. Đến đời nhà Trần, có vị tên là Lý Đạo Tái, đẻ ra đã có Phật tích trên thân, tinh thông bách nghệ. Sau này ông thi đậu Trạng nguyên rồi theo tu thiền đạo trở thành Huyền Quang Tôn giả, một trong ba vị Tổ thiền của phương Nam. Huyền Quang Tôn giả tu tập, tìm hiểu Đạo Võ đưa ra lý luận gọi là Võ cảnh. Võ cảnh phân ra Nhập Hình, Duy Ý, Võ Linh và Thần biến. Nhập Hình có nghĩa ngộ ra chiêu thức từ hình ảnh trong tự nhiên rồi đưa vào trong tu tập. Tu luyện Nhập Hình viên mãn cũng đã tương đương với đại sư. Duy Ý thì là bậc tông sư tuyệt thế, đạt tới Võ Linh thì đã tương đương Võ Vương, Võ Đế. Còn cảnh giới Thần biến khi đó chỉ dựa trên suy đoán vì trước giờ chưa có ghi chép. Ngay cả Võ Linh thì khi tu tập cũng không đạt được như miêu tả trong dân gian nên cho nó là thần thoại không xác thực.

Tuy nhiên thời đại Vũ trụ, con người đã phá vỡ cực hạn của thân thể, gien tiến hoá, thêm nhiều tiềm năng được khai thác Võ học cũng bước sang một đỉnh cao mới. Những đạo lý mơ hồ, tưởng tượng của cha ông lại có chỗ hiển hiện.

- Ầm Ầm Ầm!

Linh ảnh Kim Kê áp tới khiến cho con Mác Thú chật vật chống đỡ. Càng đánh nó càng kinh ngạc không hiểu sao đối thủ của nó bỗng nhiên điên cuồng hơn hẳn. Quyền của đối phương ra vậy mà sắc bén hơn cả những chiêu đao kịch liệt của nó. Đồng thời lực lượng ập tới như một cơn sóng thần cuồng bạo nhất.

Trên người con Mác Thú vết thương xuất hiện vô số. Mỗi bước chân lui lại của nó trên mặt đất sẽ xuất hiện một dấu hằn to lớn cho thấy lực lượng rất mạnh. Thân thể nó cũng suy yếu thấy rõ.

- Raggggggggg!

Con Mác Thú đau đớn gào lên. Hai cánh tay của nó mới bị Nguyễn Đức khoa dùng quyền đánh nát. Máu thịt văng ra tung toé.

Phía đối diện Nguyễn Đức Khoa thấy vậy cũng phát tiết được một chút sảng khoái. Trong đôi mắt hắn hiện lên vẻ cương lãnh mãnh liệt như một vị thiết tướng nơi sa trường. Nghe nói ở nhà Nguyễn Đức Khoa học theo cổ nhân tu tập thuật nhà binh.

Bản thân hắn cũng có định hướng tương lai đi theo con đường quyền thế. Với gia cảnh tốt của mình Nguyễn Đức Khoa chú định sẽ đi theo con đường này. Học tập ở trường chiến sĩ với hắn chỉ là một bước đệm và cũng coi như rèn luyện.

Thời đại này không có chuyện thư sinh trói gà không chặt. Tất cả người nắm quyền dù đi theo con đường chiến sĩ trí năng cũng phải có thực lực bản thân đạt đến một độ cao nhất định. Thể năng và trí tuệ ngày nay đã không thể tách rời và bị phân chia như xưa nữa.

- Kết thúc đi.

Nguyễn Đức Khoa lớn tiếng hét lên sau đó tung người lao tới phía trước. Thần lực toàn thân hắn sôi trào với khí thế như thiên tướng hàng lâm, hai tay nắm chặt, ra quyền như phá núi. Nhìn từ xa một hình ảnh chấn động đập vào mắt. Kim Kê đầu đội Vương miện uy vũ xuất hiện, nhẹ giang cánh bay lên không trung rồi từ trên cao mổ xuống.

Quyền chưa tới nhưng khí thế đã đè ép khiến con Mác Thú không thở nổi. Nó chỉ biết giương đôi mắt hoảng sợ bị động đón đỡ.

- Uỳnh!

Cát bụi tung bay. Nơi quyền phong đi qua như một trận sóng xung kích tu một vụ nổ bom.

- Bịch. Bịch. Bịch. Kình!

Nguyễn Đức Khoa cũng bị lực lượng phản chấn của đòn này đánh lui lại mấy bước. Hắn đạp mạnh một cái mới đứng vững được thân hình. Tuy vậy khi ngẩng đầu nhìn lên đôi bàn tay, trong con mắt của Nguyễn Đức Khoa hiện lên tia hưng phấn khó tả.

- Khoa, chúc mừng cậu.

Đám Trần Uy cũng đã đến bên cạnh. Phạm Thiên Bảo lên tiếng hướng về phía Nguyễn Đức Khoa. Hắn cũng vừa đột phá tới cấp Tinh Vân chiến tướng nên có thể thấy rõ Nguyễn Đức Khoa có khí thế mạnh hơn mình gấp bội, rõ ràng đã đột phá lên bậc hai.

Bọn họ muốn tham dự cuộc chiến nhưng đã muộn. Chiến đấu như vậy khiến họ cảm thán không thôi. Không ngờ một người thường ngày vốn có vẻ trí thức như một vị thư sinh thời trước lúc chiến đấu lại điên cuồng đến thế. Cả ba vô tình nhìn qua Phạm Ngọc.

- Cảm...Í, Cậu cũng đột phá rồi. Tốt quá.

Nguyễn Đức Khoa định lên tiếng cảm ơn thì ngạc nhiên nhìn qua người bạn thân của mình sau đó thốt lên. Hắn cũng gật đầu chào hỏi mấy người Trần Uy. Sau đó hắn lanh lẹ tiến tới bên thi thể của con Mác Thú lúc này đã bất động vung tay lên.

- Rốp!

Đầu của con Mác Thú vỡ ra. Một khối hạch nguyên tinh lóng lánh bị Nguyễn Đức Khoa nắm trong tay. Nhìn qua thì phẩm chất của khối hạch nguyên tinh này rất tốt. Nó hơn cả hai khối vừa đạt được của bọn Phạm Thiên Bảo. Thậm Chí so với hai khối của Trần Uy cũng tương đương. Điều này cho thấy con Mác Thú mà hắn vừa giết có tu vi rất mạnh mẽ. Có thể nói là đã tiếp cận cấp Tinh Vân chiến tướng rồi.

Qua một thời gian chém giết với lũ Mác Thú bọn Phạm Ngọc cũng đã rút ra được một vài tri thức về loài này. Nhất là những dấu hiệu phân biệt thực lực của chúng và đặc biệt quan trọng là phẩm chất của các khối hạch nguyên tinh.

- Ực!

Nguyễn Đức Khoa không do dự cầm khối hạch nguyên tinh đưa lên miệng nuốt vào. Hắn vừa mới đột phá nên cần bổ sung càng nhiều năng lượng càng tốt. Điều này nếu nhờ vào hấp thụ tự nhiên từ Tinh Hải trong cơ thể sẽ rất chậm. Tu vi ở cấp độ bọn họ thì tốt nhất vẫn là trực tiếp hấp thụ năng lượng từ các nguồn phi tự nhiên như đá năng lượng, các loại dược chất, các loại vật chất đặc thù...

- Còn một con nữa. Đi thôi.

Thấy Nguyễn Đức Khoa và mấy người khác tập trung lại, Phạm Ngọc lạnh lùng nói. Trong đầu hắn quanh quẩn những cảm ngộ chợt thoáng qua. Cách thức chiến đấu cùng Hùng Kê quyền của Nguyễn Đức Khoa khiến hắn đạt được lợi ích không nhỏ.

Cái thiếu nhất của Phạm Ngọc bây giờ chính là những kinh nghiệm về Võ Ta. Tu luyện Cửu Long quyết khiến hắn có thể dung nạp đến chín loại Võ Ta nhưng đó chỉ là những tinh tế tổng quát, những nét chấm phá của những môn Võ này kết hợp với lý luận tu luyện hiện đại. Do vậy hắn vẫn như xem tranh trong gương, nhiều chỗ vẫn cảm thấy chưa thông suốt.

Những màn thực chiến không dùng Vũ khí bằng Võ Ta như vừa rồi đúng là mưa giữa trời hạn đối với Phạm Ngọc.

(Nguồn: VipTruyen.Vn)