Phàm Tiên Chi Lữ

Chương 53: (Hết quyển 2)




- Khốn khiếp!

Phạm Ngọc không kìm được đứng bật dậy. Những kẻ đó chơi trò đánh lén thật hèn hạ. Nghe cha kể mà trong lòng hắn như có một ngọn núi lửa phun trào. Đoạn tiếp theo hắn cũng đã biết. Đó là mười tám năm cha như mất đi linh hồn, mười tám năm gia đình này đầy nước mắt.

Cha hắn run lên nhìn về phía ngoài cửa sổ, đôi mắt đầy phức tạp.

Một người vươn lên từ khó khăn với giấc mộng của mình. Một người đã hao phí mười mấy năm, trải qua vô vàn cay đắng mới có được thành tựu. Vậy mà khi anh ta mới thấy được chút đỉnh cao của cuộc đời mình thì lại bị đẩy ngã xuống vực thẳm. Cảm giác đó như thế nào? Chỉ có chính anh ta mới biết.

- Sau đó thì con cũng đã biết rồi...

Sau giây phút phẫn nộ qua đi cha Phạm Ngọc lấy lại bình tĩnh nói. Ông như đã hiểu ra điều gì đó.

- Anh, thì ra là vậy. Em, em xin lỗi.

Mẹ ở bên nghe từ đầu đến cuối như chợt tỉnh ngộ ra điều gì đó. Bà lao tới ôm lấy chồng. Bà cũng chỉ biết chồng bị tai nạn gì đó mất đi tu vi mà thôi. Không ngờ đó là vì bà. Nhớ lại mười tám năm qua chồng phải tìm quên trong cơn say bà bật khóc.

- Nguyệt, em không có lỗi đâu. Anh cuối cùng cũng hiểu ra. Được ở bên em và con, nhìn con nó trưởng thành cũng đã đủ lắm rồi.

Cha Phạm Ngọc thấy thế vỗ vai vợ mình an ủi, giọng ông thật ấm áp.

- Cha, cha biết bọn chúng là ai chứ?

Phạm Ngọc hỏi, trong giọng vẫn chứa sự giận dữ.

- Ngọc, cha có thể nói cho con nhưng con hứa không được hành động mất lí trí...

... Bọn chúng chính là người của Long gia phương Bắc. Tên đã sắp xếp đặt bẫy hại cha chính là kẻ đứng thứ hai trong hàng ngũ công tử Long gia lúc bấy giờ.

- Anh nói Long Vô Nhị?? Không thể nào???

Mẹ Phạm Ngọc nghe thế vô cùng chấn động. Dù bà cũng đã đoán ra phần nào nhưng bà không tin được là cái tên đó. Trong suy nghĩ của bà có thể do người nhà họ Long làm.

Hơn mười tám năm trước hai người vô tình gặp gỡ.Tên kia là một người chính trực luôn có nụ cười sáng lạn. Hắn đối với bà luôn rất nhã nhặn đúng mực. Thật sự bà cũng có ấn tượng tốt với hắn nhưng đó không phải tình cảm nam nữ. Do vậy khi người nhà họ Long tới cầu hôn bà đã uyển chuyển cự tuyệt. Hắn sau đó cũng gặp bà hỏi lý do. Khi đó bà trả lời do không có duyên số vậy thôi. Sau đó hắn buồn bã rời đi. Bà cũng tưởng không bao giờ gặp lại hắn nữa.

Vậy mà, hắn lại là kẻ chủ mưu đằng sau tất cả đau khổ mà bà phải chịu.

- A... Tại sao chứ???

Mẹ Phạm Ngọc bật khóc lên. Lần này là nước mắt đau khổ cùng bàng hoàng, tức giận. Nhìn qua cha Phạm Ngọc lần nữa thấy ông gật đầu xác nhận. Bà như thấy một ngọn núi sụp xuống. Trăm ngàn lần cũng không nghĩ tới là hắn.

Cha Phạm Ngọc thở dài đưa tay vỗ về vợ mình. Ông biết bà sẽ rất đau khổ cùng áy náy. Ông đã định không bao giờ nói ra nhưng giờ khác trước. Bọn người kia đã chú ý tới cả con ông. Nó cần phải biết sự thật để cảnh giác.

- Họ Long?

Phạm Ngọc cũng không biết phải nói gì. Hắn rất phẫn nộ và thêm bội phục cha mình. Một người gần như mất hết tất cả lại biết rằng đó là do tình địch của mình gây lên. Vậy mà ông chưa từng tỏ ra bất mãn hay thái độ gì khác lạ. Những năm tháng đó thật khổ sở và khó chịu nhất là đối với một người đàn ông luôn có bầu máu nóng như cha.

Nghe đến cái tên Long Vô Nhị trong lòng Phạm Ngọc cảm thấy rất kỳ lạ. Từ lúc đầu đến giờ hắn hình như có duyên ác với cái họ này. Ban đầu là trận đấu với Long Thái, cũng là đứa em thứ hai trong Long gia. Rồi đến tên Long Vô Ảnh vừa chặn cha con họ kia. Giờ lại có thêm một kẻ tên Long Vô Nhị nữa. Thật quá trùng hợp.

Trái đất thật tròn. Đây là câu thành ngữ quen thuộc cho những chuyện thế này.

- Ngọc, con phải cẩn thận với bọn họ.

Cha Phạm Ngọc nhìn hắn nói. Ông nhấn mạnh hai chữ tên kia.

- Dạ. Con hiểu rồi. Cha yên tâm.

Phạm Ngọc gật đầu đáp. Hắn biết cha là nói cả Long Thái, Long Vô Ảnh. Cả hai cùng thống nhất không kể với mẹ chuyện này. Nó chỉ làm bà thêm lo lắng phức tạp.

- Anh, con. Hai người đừng làm gì nguy hiểm. Hãy nhớ em luôn cần hai cha con.

Mẹ Phạm Ngọc thấy vậy tha thiết lên tiếng. Bà biết có một số chuyện với đàn ông bọn họ không thể không làm. Bà chỉ cầu chúc và xin họ đừng liều lĩnh thôi.

Cha cũng nhìn về phía Phạm Nhọc gật đầu.

- Cha mẹ yên tâm. Con biết mà. Khúc xương của con cũng cứng lắm, không dễ gặm đâu.

Phạm Ngọc an ủi cha mẹ. Tuy vậy trong lòng hắn lại có ý nghĩ khác. Cũng nên làm chút gì đó chứ. Long gia sao? Hãy chờ xem...

Sau đó hắn bước dậy đi vào phòng mình. Cửu Long quyết cũng cần luyện thêm. Sắp tới còn phải tham gia tập luyện trong không gian đơn lập kia nữa. Thực lực vẫn là quan trọng nhất.

- Ngọc, Vũ Tinh bài cha đã truyền lại cho con. Tuy nó đã bị hư hại nhưng vẫn có thể kết nối với Thánh điện. Con nếu muốn thì lúc nào đó hãy đi qua.

Trước khi Phạm Ngọc bước vào phòng, cha hắn lên tiếng căn dặn như vậy.

...

Long Vô Ảnh đã về tới Long gia, trên người bê bết máu, đôi mắt còn rõ nét kinh hoàng.. Uy áp cùng tiếng quát kia thật khủng bố. Nhưng hắn cố cắn răng lao lên một đỉnh núi khuất phía sau Long điện, tổng bộ của Long gia.

- Nhị gia..., tôi đã về.

Long Vô Ảnh đi được một đoạn thì ngục xuống trước một căn nhà đá trên lưng chừng đỉnh núi. Hắn cố gượng kêu lên.

- Vô Ảnh??

Từ trong căn nhà đá một kẻ bước ra. Thân hình người này cao lớn, đôi mắt lạnh lùng, phần mặt bị biến dạng một bên nhìn rất ghê rợn.

- Nhị gia...tha tội, tôi đã làm nhục mệnh.

Long Vô Ảnh nghe hỏi hết sức khó khăn đáp lời.

- Hừ, Cầm lấy.

Đôi mắt dữ tợn của người kia khẽ đảo. Hắn phất tay quăng ra thứ gì đó.

Long Vô Ảnh đưa tay chụp lấy sau đó cho vào miệng nuốt xuống. Trên người hắn sau đó bốc lên khói trắng kỳ dị, Long Vô Ảnh vội ngồi dậy vận công.

Chốc lát sau hắn mệt mỏi thở ra. Tuy vậy thương thế nhìn qua đã giảm rất nhiều.

- Nói.

Kẻ kia thấy thế chỉ nói một chữ. Giọng của hắn như ở nơi đâu đó vọng lại.

- Nhị gia, chuyện là...

Long Vô Ảnh sợ hãi không dám nhìn lên. Hắn chậm rãi kể lại, giọng nói Âm u cũng biến mất thay bằng một giọng dễ nghe hơn. Đứng trước Nhị gia Long Vô Nhị thì một sát thần như hắn cũng phải run rẩy. Bất kể lần nào cũng vậy. Hắn biết so với vị trước mắt này hắn không bằng một góc.

- Nói như vậy, nghiệt chủng đó cũng rất có tài đi. Hừ, năm tháng còn dài, cứ để bọn chúng có thêm chút thời gian thoải mái đi. Việc lớn quan trọng hơn. Kẻ thần bí kia, xem ra có thể là lão già đó của Nam Thuỷ. Vô Ảnh, còn việc ta giao thì sao?

Long Vô Nhị lạnh lùng lên tiếng, cái miệng mỏng như lưỡi đao nhếch lên. Từ giọng nói của hắn không nghe ra hỷ nộ nhưng áp lực rất nặng nề.

- Việc đó tôi đã hoàn thành.

Long Vô Ảnh sợ hãi lập tức đáp lời.

- Ừ.

Long Vô Nhị nghe thế trầm ngâm. Đôi chân mày còn một bên nhíu lại. Long Vô Ảnh đứng một bên không dám động đậy.

Sau đó chỉ thấy Long Vô Nhị vung tay lên.

- Hự!

Long Vô Ảnh bị tát văng ra xa, máu tuôn xối xả nhưng không dám kêu một tiếng. Hắn gượng đứng dậy, thân hình run rẩy, đôi mắt nhìn về phía trước đầy sợ hãi.

- Không có lần sau đâu. Ngươi lui đi. Để ý tới Vũ Thiên cho ta.

Long Vô Nhị chỉ lạnh nhạt buông một câu. Sau đó thân hình hắn lui vào trong căn nhà đá. Chỉ còn lại Long Ảnh không dám nhìn lại, ôm thương thế mau chóng đi xuống.

- Vô Nhị, tên Long Vô Ảnh này rất không cam lòng a.

- Hừ, Một con chó mà thôi. Ta càng làm nó sợ nó càng ngoan ngoãn cuốn lấy ta.

- Vũ Thiên đã mở ra Long giới bao lâu rồi?

- Một tháng rồi. Không biết nó sẽ cho chúng ta kinh hỉ lớn tới cỡ nào.

- Địa cầu này, cuối cùng... ta cũng đợi được...

Trong căn nhà đá bỗng truyền ra tiếng nói chuyện của Long Vô Nhị với một người nào đó. Người này giọng nói vô cùng tang thương.

...

Ở một nơi khác tại Trung tâm hành chính của thành Long Đỗ, trên một lầu cao Long Thái đang đứng nhìn về phía xa. Phía sau hắn là đám người Ác Nhãn, Dã Nhân và Thư sinh. Mỗi người một vẻ.

Sau trận đấu thất bại ở trường Thăng Long cũng không nhìn ra bọn họ có ảnh hưởng gì. Trái lại khí thế trên người bọn họ ngày càng mạnh mẽ. Nhất là Long Thái, ánh mắt của hắn thêm phần thâm thuý, khí chất như một con Sư tử trầm lặng.

- Đại ca, chắc ngươi cũng đã mở ra Long giới rồi. Năm tháng nữa... tiểu đệ sẽ cho ngươi bất ngờ. Không biết vẻ mặt ngươi lúc đó sẽ như thế nào...

Long Thái khẽ lẩm bẩm rồi quay đầu lại. Mấy tên kia thấy thế mắt sáng lên qua quyết liệt.

- Lão đại, bắt đầu rồi chứ?

Dã Nhân hồ hởi lên tiếng hỏi.

- Các đệ không hối hận chứ? Một khi mở ra nó rồi sẽ không quay lại được đâu.

Long Thái nhìn qua từng người lạnh lùng nói. Thứ tà ác kia cũng là bọn họ theo tay của người khác cướp được. Trận đó cả bốn đã suýt mất mạng. Nhưng đó là cơ hội trở mình của những kẻ bị vận mệnh trêu ngươi như bọn họ.

- Lão đại, ta chẳng có gì mà sợ cả. Bắt đầu đi.

- Đúng, Tứ Quái chúng ta sẽ cho mấy lão già kia biết chúng ta không cần người khác thương hại.

Dã Nhân và Ác Nhãn đều lên tiếng duy chỉ có Thư Sinh im lặng không nói song đôi mắt cũng tỏ ra đồng ý.

- Tốt, không uổng là anh em của Long Thái ta. Thư sinh, nhắn với giám sát viên, chúng ta sẽ về Bắc Liên, sau này gặp lại tại cuộc thi đấu.

- Được.

Thư sinh gật đầu sau đó thao tác trên thiết bị truyền tín rất nhanh.

- Bỏ hết thiết bị truyền tín lại.

Sau khi thư sinh nhắn tin xong ngẩng lên hướng về phía Long Thái gật đầu. Tên này khẽ ra lệnh rồi tất cả lập tức tháo bỏ thiết bị truyền tín trên cổ tay.

- Nào, Tứ Ấn kết hợp..

Long Thái hô lên sau đó cả bốn người đều cùng lấy ra một vật gì đó hình tam giác. Cả bốn khẽ đưa tay ra vật đó tự bay về một phía.

Bốn mảnh ghép nhanh chóng kết hợp lại. Lơ lửng trong không trung là một khối bài màu tím quỷ dị. Ánh sáng âm u tỏa ra theo dạng vòng xoáy. Một thứ lực lượng làm khuấy động không gian quét qua bốn người Long Thái. Từ khối bài có bốn sợi dây xích xuất hiện cuốn tới đám Long Thái nhưng cả bọn không hề né tránh. Bốn sợi xích đâm vào thân thể bọn họ. Cả đám khuôn mặt đau đớn nhưng nén nhịn không kêu.

- Vụt.

Khi bốn sợi xích như tạo thành kết nối kỳ dị nào đó, khối bài tỏa sáng. Không gian bị tách ra một lỗ. Thân thể cả bốn tên cùng với khối bài biến mất trong đó.