Phàm Tiên Chi Lữ

Chương 52: Nguyên nhân mười tám năm đau khổ




Nức nở.

Mẹ Phạm Ngọc nghe đến đây cũng oà khóc. Bà tuy không phải nghe lần đầu nhưng cứ mỗi lần bà lại khóc lớn hơn.

Cha hắn thì ngồi nhìn qua khung cửa, đôi mắt tràn đầy bất đắc dĩ. Phạm Ngọc im lặng nhưng trong lòng vô hạn xúc động.

- Những chuyện tiếp theo thì con cũng biết rồi đó. Cha mang theo lời hứa với ông nội vào đại học trở thành học viên cao cấp. Sau đó thì chiến đấu, ra vào sinh tử, gặp mẹ con rồi kết hôn. Cuối cùng thất bại thảm hại và làm khổ hai mẹ con mười mấy năm ròng. Ngọc, cha thật sự xin lỗi con.

Cha Phạm Ngọc giọng cũng đã nghẹn lại. Cứ mỗi lần kể chuyện này là ông lại áy náy cùng đau nhói. Dù ông cũng mới kể có hai lần.

Thấy cha lên tiếng xin lỗi Phạm Ngọc cũng cảm động không biết nói sao. Hắn biết câu nói này khó nói như ghế nào với một người đàn ông. Mẹ Phạm Ngọc ở bên thì thật sự xúc động nhưng trong ánh mắt bà có nét vui.

- Cha còn chuyện Vũ Luân Thánh điện, rồi chuyện cha bị mất tu vi nữa?

Phạm Ngọc sau thoáng xúc động thì hỏi tiếp. Đây là điều hắn muốn biết nhất.

- À, chuyện này rất dài. Con cũng biết đó, khi vào đại học cha hết sức cố gắng. Trong hàng ngũ học viên cao cấp cũng có chút ít tên tuổi nhưng so với những người đứng đầu cùng thế hệ thì kém xa. Họ có lợi thế về gia cảnh quá lớn. Tuy nhiên cha không chịu cúi đầu trước khó khăn mà luôn cố gắng làm theo những gì mình tâm niệm và trải qua mười mấy năm trước đó. Hình ảnh ánh mắt của ông Nội luôn theo dõi khiến cha thêm mạnh mẽ.

Cha tham gia rất nhiều nhiệm vụ chiến đấu, làm lính đánh thuê khắp các hệ sao, kiếm được rất nhiều uy danh cùng điểm công tích, tu vi cũng tăng tiến. Nhưng cha vẫn lẻ loi một mình. Cho đến khi gặp mẹ con. Lúc đó cha là đại biểu của trường đại học Đông Hải tham dự cuộc thi đấu chiến sĩ cao cấp do năm trường đại học tổ chức. Mẹ con khi đó đi theo ông ngoại con, chính là Hiệu trưởng của trường Đại Học Nam Giao, đến quan sát cuộc thi. Cha vô tình được gặp và dẫn đường cho họ. Khi đó nói rất nhiều và lần đầu tiên cha thấy rung động. Tuy vậy khoảng cách của hai bên là quá xa nên cha không dám tơ tưởng.

Sau này cha và mẹ không hiểu sao nhiều lần có duyên gặp gỡ, từ đó nảy sinh tình cảm. Quãng thời gian đó thật hạnh phúc. Sau nhiều lần do dự, cha cũng đã mạnh dạn đến nhà cầu hôn mẹ con. Nhưng đến đó cha bị dội một gáo nước lạnh. Đến đó cha mới biết cái gọi là môn đăng hậu đối, một điều tưởng chừng chỉ có trong truyện cổ đại lâu lắc. Sau cùng, do mẹ con quá kiên quyết, bên đó cũng đồng ý nhưng với điều kiện cha phải đạt Top năm khi tốt nghiệp. Còn nếu không thì đừng mơ tưởng tới.

- A, còn có chuyện này?

Nghe cha nói Phạm Ngọc sửng sốt. Tuy hắn chưa hiểu lắm nhân thì thế thái nhưng theo suy nghĩ của hắn thì ép buộc tình cảm là rất tệ hại.

Cha hắn thấy thế chỉ lắc đầu. Cảm giác lúc đó có lẽ chỉ mình ông có thể hiểu.

- Điều này đã đè nặng lên vai cha. Con biết đó, cha tuy cũng rất cố gắng nhưng chênh lệch đâu phải dễ bù đắp. Trong mười người đứng đầu của trường bấy giờ không ai không là những tài năng xuất chúng cả. Người thấp nhất cũng đã là cấp Tinh Vân chiến tướng bậc năm. Hơn thế nữa gien sinh mạng của họ cũng đã hoàn thành lần tiến hoá thứ hai. Mà cha mới chỉ là Tinh Vân chiến tướng bậc ba, gien sinh mạng cũng chưa đạt đỉnh thì sao có thể tiến hoá?

Cha Phạm Ngọc chua xót nói.

- Dù đã cố gắng hết sức, gần như liều mạng, thậm chí cha tham gia cả đánh lôi đài trong các thế lực đen nhưng tu vi của cha sau năm tháng cũng chỉ tiến thêm hai bậc lên bậc năm. Còn Mười người kia đều đã là Tinh Vân chiến tướng bậc cao trong đó năm người đứng đầu đều đã là cấp Tinh Vân chiến tướng bậc chín. Mà chỉ còn hai tháng nữa là đến kỳ thi tốt nghiệp.

Cha mẹ đã vô cùng quẫn bách và đau khổ. Không còn cách nào khác. Thậm chí cả hai đã định bỏ trốn cùng nhau nhưng không thoát được. Hôm đó cha đã bị người nhà mẹ con chặn đánh. Họ nói cha hãy bỏ đi, họ sẽ bồi thường thoả đáng. Cha tự ái chạy đi và vô cùng chán nản, thậm chí đã cự tuyệt mẹ con.

Đúng lúc chán nản đó cha đã gặp được người của Thánh điện. Họ đã mang đến cơ hội mới cho cha mẹ.

- Ồ, Cha nói chính Vũ Luân Thánh điện giúp cha mẹ đến với nhau. Chuyện như thế nào?

Thấy cha trầm mặc không nói nữa Phạm Ngọc lên tiếng hỏi. Số cha cũng thật khổ. Hắn cảm thấy trong lời kể của cha có che giấu thứ gì đó. Nhất là khi nói đến nhà mẹ cha có vẻ lảng tránh. Mẹ ngồi bên nghe cha kể chỉ biết thở dài, hai mắt bà cũng thật buồn.

- Nói vậy cũng không phải nhưng Thánh điện đã ban cho cha một cơ hội mới. Lúc ấy cha chán nản vô cùng chỉ muốn trốn đi một mình chìm vào cơn say nhưng với tinh thần mạnh mẽ của một chiến sướng, cha sao say nổi. Cha làm những việc kỳ quái mong quên đi.

Hôm đó còn đúng một tháng nữa là đến kỳ thi tốt nghiệp. Cha biết vận mệnh sẽ đến nên không dám đối mặt đành lang thang đi dạo ngoài bãi biển vào đêm khuya.

Trong lòng cha trống rỗng nhìn về phía màn đêm. Bỗng một tia sáng lạ xẹt qua bầu trời. Tốc độ của nó nhanh đến nỗi không ai nhìn ra điều gì ngoài cha. Ban đầu cha không định đuổi theo làm gì nhưng do đang chán nản nên cha cứ lao theo.

Đến một chỗ trống cha thấy có vật gì đó lập loè trên mỏm đá. Cha đến nhặt lên thì ra là Vũ Tinh bài. Cũng chính là cái đã cho con.

- Vũ Tinh bài?

Phạm Ngọc ngạc nhiên vô cùng. Thì ra là Kim bài cũ kĩ đó.

- Ừ, đúng là nó. Cha cũng rất sững sờ khi thấy nó. Chuyện về nó, về Vũ Luân Thánh điện bí ẩn và cường đại ai mà không biết. Khi cha cầm nó lên thì thân hình lập tức bị hút vào nó. Giây lát sau cha xuất hiện tại một không gian lạ lẫm. Cha đứng ngơ nhác không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng rõ ràng cha không còn cảm thấy sự liên lạc với trái đất nữa. Trước mặt cha là một toà thánh điện khổng lồ chưa từng thấy.

Một ông lão bước đến chào mừng cha gia nhập Vũ Luân Thánh điện khiến cha hoảng sợ. Nhưng sau đó cha mừng rỡ theo ông ta.

Thánh điện không phải là một thế lực quân sự cũng không phải một giáo phái mà giống như một nơi nghiên cứu. Họ nằm trong một không gian riêng biệt nên rất khó tìm ra. Họ thuộc một thế lực siêu cấp nào đó chuyên truyền bá tri thức và tìm kiếm dấu vết của các nền văn minh xưa. Với họ tri thức mới là sức mạnh vĩnh hằng. Thành viên của Thánh điện trên trái đất này cũng khá đông. Trong câu chuyện của họ hay nhắc đến một vị Tạo Thần bí ẩn nào đó trong Vũ trụ. Thánh điện được thành lập nhờ trên tín ngưỡng với vị này.

- Cha nói là không gian đơn lập?

Phạm Ngọc thốt lên.

- Con cũng biết đến nó?

Cha Phạm Ngọc nghe thế kinh ngạc hỏi lại. Phạm Ngọc gật đầu sau đó kể chuyện ở trường.

- Ừ, con lựa chọn vậy là đúng. Tuổi trẻ cần xông pha. Nội tình các thế lực trên trái đất cũng không phải tầm thường đâu.

Cha Phạm Ngọc cẩn thận ngẫm nghĩ sau đó động viên hắn. Rồi ông tiếp tục kể.

- Cha nhặt được Vũ Tinh bài theo bọn họ nói là do cha có một loại lực lượng tiềm ẩn mạnh mẽ. Vì vậy cha có thể trở thành một thành viên của họ. Lúc ấy cha cũng chẳng có gì vui mà chỉ muốn tìm cách quay về nhà.Vừa vào Thánh điện cha được ban cho một viên thuốc. Họ bảo cha cần uống nó. Cha cũng chẳng thèm quan tâm mà uống luôn.

Uống xong viên thuốc đó thì chuyện kì dị xảy ra. Lực lượng cha tăng lên nhanh chóng, tu vi tiến vùn vụt. Một giây sau đã là Tinh Vân chiến tướng bậc Sáu, hai giây sau là bậc bảy. Rồi bậc tám và cuối cùng là bậc chín. Bất ngờ hơn nữa là gien sinh mạng của cha cũng tiến hoá xong lần thứ hai. Tinh thần cũng hoàn hảo chưa từng thấy. Cha vui đến phát khóc. Đây là lần đầu tiên sau năm năm khi ông Nội mất cha mới như vậy.

Họ cho cha biết trong Thánh điện tri thức kiểu gì cũng có, thứ đồ kiểu gì cũng có. Chỉ cần có quyết tâm và cống hiến là sẽ đạt được. Ngay cả phương pháo tu luyện đỉnh cấp, dược chất sinh hoá tối cường, không gian đơn lập để tu luyện hay thậm chí là thuốc thần...

cũng có.

Sau khi học vài công pháp Vũ kỹ cao cấp, cha đã lập ra lời thề với đấng Tạo Thần của họ để trở thành một thành viên. Dù vậy cha vẫn là một người tự do tuỳ ý ra vào. Thánh điện khi cần mới triệu tập. Tuy nhiên chỗ của Thánh điện thì không được phép tiết lộ. Vũ Tinh bài thì có thể kế thừa lại nhưng nó cũng giam cầm một phần ràng buộc với linh hồn chủ nhân.

Cha vui như điên trở lại trái đất tìm mẹ con. Cả hai cùng nức nở. Người nhà mẹ con khi thấy tu vi của cha lúc đó tuy không vui nhưng cũng không ngăn cản được nữa. Kỳ thi tốt nghiệp cha đạt đến vị trí thứ tư rồi tự động nhận thua. Cha mẹ kết hôn, đám cưới thật lớn. Nhà cửa cũng rất đẹp vì cha đã có địa vị, được nhiều nơi chào mời. Sau đó con ra đời. Những ngày tháng đó thật là hạnh phúc.

Giọng cha tràn ngập hồi tưởng cùng tiếc nuối.

- Nhưng rồi....

Tiếp đó giọng ông nghẹn đi như có gì đó phẫn uất không nói lên lời. Phạm Ngọc đang nghe thấy vậy cũng xúc động. Qua những gì lưu nhớ được hắn cũng biết đoạn ký ức kia thật quý giá.

- Nhưng rồi chính lúc ấy thì bi kịch xảy ra. Hôm đó cha có cuộc hẹn ra ngoài. Mẹ và con tiễn cha ra cửa và ở nhà đợi cơm. Nơi hẹn rất xa nhưng cha không nói vì sợ mẹ con lo lắng. Nó chính là nơi đánh Lôi đài trước kia. Rất lâu rồi cha không tham gia. Cha cũng muốn đến đó cảm ơn và rút lui sau đó vì ông chủ nơi đó rất tử tế.

Tuy nhiên khi cha đến thì mới biết đó là một cái bẫy. Nơi đánh Lôi Đài sâu trong lòng núi đó đã bị dẹp từ lâu. Hẹn cha đến là một đám người bịt mặt. Khi cha vừa đến họ lập tức tấn công rất ác liệt. Tu vi bọn họ không cao cường bằng cha nhưng phối hợp rất ăn ý. Sát khí cùng huyết tính của bọn họ rất nặng chứng tỏ đây là những kẻ đã ra vào sinh tử nhiều, là bọn khát máu.

Nhưng cha lúc đó đã sắp đột phá cấp Nguyên Tinh nên vẫn trên cơ nên ép lui được họ. Cha định đánh bọn họ lui lại rồi giải thích vì có thể có hiểu lầm.

Đúng lúc đó thì một tiếng gọi như tiếng của mẹ con vang lên gọi tên cha. Cha thất thần quay ra. Một bóng đen quỷ dị xuất hiện tay cầm con dao đâm tới. Cha chỉ kịp gạt tay thì con dao đã đâm xuyên qua bàn tay vào vị trí ngực. Thần lực tên này rất mạnh khiến cha bị thương nặng. Lúc này cha mới biết mình bị sắp đặt.

Nghĩ vậy cha rất tức giận vì mấy kẻ này dám giả giọng của mẹ con. Cha điên cuồng phản kích chém chết mấy tên trong đó cùng đâm một kích vào ngực tên bóng đen kia. Bọn chúng hiện ra vẻ kinh hoàng. Có vẻ như thực lực cảu cha ngoài dự đoán cảu chúng. Tuy vậy bản thân cha cũng bị thương rất nặng đành tháo chạy. Bọn chúng không hiểu sao quyết giết cha bằng được.

Khi cha chạy ra khỏi nơi đó tưởng thoát thì một kẻ xuất hiện. Kẻ này tu vi rất mạnh. Hắn lập tức đánh tới. Tuy cha cũng cố gắng đón đỡ rồi chạy đi. Nhưng do đã bị thương còn tên kia quá mạnh mẽ nên không nổi. Hắn lúc đầu còn có ý mèo vờn chuột nhưng sau đó thấy cha phản kích đã nổi giận đánh thật. Cha bị đánh ngã sau đó.

"Hừ, Thiên tài mà cô ta chọn đây sao? Một kẻ bình dân yếu ớt, kém cỏi. Ta sẽ phế ngươi đi, sẽ cho ngươi hối hận vì đã sinh ra, để cho cô ta biết cái gì là sai lầm"

Tên kia chỉ cười điên lên như thế rồi lao tới thế như sấm sét. Thần lực hắn bạo nổ nhằm vào lồng ngực của cha.

Cha lúc ấy bị thương rất nặng nên không có khả năng tiếp đòn này. Lúc ấy bỗng cha nhớ đến Vũ Tinh bài nên theo bản năng cầm nó đâm lên. Thật không ngờ nó khi đó phát ra ánh sáng rực rỡ như một con dao đâm vào mặt tên kia. Hắn bị thương nặng nhưng cha cũng không khá hơn vì cũng trúng đòn.

Sau đó nhờ nhớ tới mẹ và con nên cha mới dùng hết sức chạy về. Bọn chúng cũng không đuổi theo nữa.

Cha nhờ tâm niệm như vậy cuối cùng về tới nhà nhưng khi gõ cửa cha hoảng sợ phát hiện. Tinh Vân trong Tinh hải của cha đã tán loạn. Cha đã...mất đi tu vi...

Cha Phạm Ngọc nói đến đây đã khàn cả giọng. Một cỗ phẫn uất cùng tức giận dâng trào khiến thân thể ông run rẩy. Mười tám năm rồi ông vẫn chưa quên được.