Phàm Tiên Chi Lữ

Chương 4: Tai họa bất ngờ(2)




- Tư soái, thiệt hại thế nào? Sơ tán dân thường chưa?

- Thưa chủ tịch, khu vực phụ cận thành có nhiều vụ nổ, thị trấn phía Đông đã bị xoá sổ. Dân thường trong thành đang náo loạn. Vệ thành quân đang cố gắng sơ tán bọn họ.

- Mẹ kiếp! Sao lại có chuyện này! Mau truyền lệnh cho đại tướng, lập tức sử dụng Nguyên Tinh Pháo cấp chín, bắn nổ nó trên không!

Người trung niên không giữ được bình tĩnh phát ra tiếng chửi thề sau đó ngay lập tức ra lệnh.

- Chủ tịch, thật sự phải làm thế sao? Nguyên Tinh pháo cấp chín chúng ta cũng không có nhiều. Với lại rất khó khống chế vụ nổ lan ra.

- Phó chủ tịch Đông, không còn cách nào khác, chỉ có phá hủy nó trên độ cao mới đủ đảm bảo an toàn. Lồng bức xạ cũng không cản nổi nó. Ta và đội Dã Tượng sẽ đích thân đảm đương. Đáng tiếc không biết cố vấn Thương đang ở đâu. Chỉ có ngài mới có thể hoàn toàn chặn được thảm họa này. Đại soái, thi hành lệnh ngay!

- Rõ!

Trên một kiến trúc cao nhất trong toà thành, Đinh Quân dáng vẻ uy nghiêm đang nhăn mặt nhìn cảnh tượng trên cao, đôi môi cắn chặt. Ông ta quay sang nói với hai người bên cạnh, sau đó nhanh chóng truyền lệnh. Giọng ông ta vô cùng tức giận.

Phía bên cạnh, hai thủ hạ của ông ta nghe thế con mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ nhưng vẫn lập tức thi hành mệnh lệnh. Đinh Quân chính là chủ tịch hội đồng chấp chính của thành Long Đỗ, người nắm quyền lực cao nhất cũng là một người rất quyết đoán. Tuy vậy Nguyên Tinh pháo cấp chín đúng là siêu cấp trân quý, dùng một quả đạn của nó tương đương tiêu hủy tài sản tích lũy một năm của hơn mười triệu dân thành Long Đỗ. Hơn nữa đâu chỉ một quả là có thể giải quyết con quái vật cấp F3 chín sao kia. Một con số thiệt hại khủng bố mà ngay cả hội đồng liên bang chắc cũng phải đau lòng.

- Nhanh lên! Cần sơ tán đám thường dân trước!

- Rõ!

- Phát tín hiệu cảnh báo các khí tài bay trong vòng bán kính ba trăm ngàn cây số.

- Rõ!

Hàng loạt quân sĩ ào ào xuất hiện trên đường phố và các khu vực khác của toà thành.

Chỉ thấy hàng loạt đám quân đội mặc y phục màu xanh rêu tỏa ra các nơi di tản đám dân chúng đến các tháp trú ẩn. Hàng loạt lồng sáng bức xạ màu xanh từ những kiến trúc hình tháp nhọn được khởi động. Đám dân chúng kinh sợ đứng dưới các tháp đó nhìn lên không trung.

- Xẹt... xẹt...

Lúc này Vua Tím đỏ rực như một ngọn lửa, ánh sáng phóng xạ xẹt ra những tia lửa rất ghê rợn cho thấy động cơ cùng buồng chứa năng lượng hạt nhân của nó đã bị đốt cháy.

Nói thì nhanh nhưng cũng chỉ mất có vài giây từ lúc chủ tịch Đinh Quân phát lệnh. Cho thấy trình độ phản ứng của Vệ thành quân cực kì mau lẹ.

-Răng... rắc...!

Từ mấy kiến trúc hình dạng quả núi giữa trung tâm toà thành, tường đá bắt đầu co rút lại để lộ ra một lỗ hổng lớn. Tích tắc sau, một họng pháo màu tím than có đường kính khoảng mười mét nhô ra khỏi lỗ hổng đó, hướng lên không trung. Tổng cộng có ba họng pháo như vậy.

Phía trong những quả núi giả đó là một không gian rộng lớn. Đang có rất nhiều người mặc quân phục nhanh chóng thao tác trên máy tính. Một người đàn ông to cao vạm vỡ mặc quần áo bình thường nghiêm nét mặt quan sát một màn hình ba chiều trước mặt. Hình ảnh đại chiến hạm Kim Sí đang bốc cháy làm ông ta rất tức giận và đau khổ.

- Nguyên Tinh Pháo đã sẵn sàng thưa đại tướng!

Một giọng nói vang lên khiến vị tướng quân này tỉnh lại.

- Được!

Ông ta quát lớn, sau đó bàn tay chụp lấy một chiếc phù hiệu đeo trên cổ nhét vào một khe hở trong góc tường trước mắt ông ta. Chỗ đó lập tức phát ra ánh sáng.

- Mã kích hoạt đã được xác nhận, bắt đầu đếm ngược...

- Ba!

- Hai!

- Một!

- Khai hỏa!

Một giọng nói máy móc vang lên. Đám người trong phòng đều như bị ma nhập cuốn theo giọng nói này, đứng bất động tại chỗ.

Phía bên ngoài ba họng pháo màu tím than bắt đầu đỏ rực lên, ngọn núi giả cũng run lên từng hồi, tiếng rít khi đạn pháo cấp F lên nòng thật đáng sợ. Sau đó trong họng pháo màu tím lúc này đã chuyển thành màu nham thạch có ánh sáng trắng chói loà phát ra.

- Uỳnhhhhhhh!

Tòa thành rung lên, ba họng pháo gần như khai hỏa trong tích tắc, uy lực chấn động trời đất. Cũng may có màn bảo hộ xung quanh, nếu không tất cả các kiến trúc quanh đó sẽ nát vụt. Đạn pháo vụt đi như lưu tinh, chỉ trong một tích tắc bắn về phía đại chiến hạm Vua Tím trên không trung.

- Uỳnh!Uỳnh!Uỳnh!

Ba tiếng động khủng khiếp vang lên, không gian như bị nát bấy, uy lực của vụ nổ nuốt trọn lấy chiếc chiến hạm khổng lồ. Sau đó quầng lửa nén lại cực nhanh rồi bung ra như một đoá hoa ăn thịt đáng sợ. Đóa hoa đó rất lớn, còn lớn hơn một phần ba toà thành, hơn thế nó càng ngày càng lớn ra, xạ quang khủng bố ầm ầm đe dọa thành Long Đỗ phía dưới.

- Ầm!Ầm!

Sóng xạ quang hoá thành thực chất đập vào lồng bức xạ bảo hộ toà thành. Chỉ trong tích tắc nó xuyên qua chiếc lồng bảo hộ đó lao xuống dưới. Áp lực thật khủng bố, đám người phía dưới chỉ còn biết trơ mắt ra nhìn một cách hoảng sợ và tuyệt vọng.

Bỗng vài bóng đen bay vụt lơ lửng trên không, họ chia thành tám người bay về tám góc của tòa thành vây quanh một người ở trung tâm, cánh tay cầm một vật màu bạc cùng đưa ra. Một quầng sáng chiếu rọi từ vật màu bạc trên người bọn họ liên kết thành một cái vòng bảo hộ đang lớn dần với tốc độ kinh người. Cả toà thành lặng ngắt khi chứng kiến đóa hoa xạ quang khủng bố kia chạm vào cái vòng sáng đó.

Yên tĩnh.

Tiếng nổ mạnh như dự tính không có xuất hiện. Xạ quang đúng như dự tính đâm vào vòng sáng nhưng hoàn toàn không phá hỏng được nó mà chỉ như một tảng băng ném vào trong hồ nước. Chỉ thấy vòng bảo hộ đó vừa vặn lớn bằng toà thành rung lên rồi nhẹ nhàng hoà tan xạ quang khiến nó biến mất.

Chốc lát sau tất cả khôi phục bình thường. Dân chúng chưa hết bàng hoàng đứng bất động dưới các kiến trúc.

- A, tất cả xong rồi.

- Tất cả thật sự xong rồi?

Một vài người thở phào đi ra từ các kiến trúc, tháp trú ẩn. Sau đó tất cả mọi người đi ra ngoài đường lớn ngẩng đầu nhìn lên chín thân ảnh to lớn ở trên bầu trời của toà thành. Họ biết chín kẻ này vừa rồi đã ngăn cơn sóng dữ cho cả toà thành. Trong đôi mắt dân chúng không khỏi hiện lên sự kính ngưỡng cùng biết ơn.

- Vụt.

Tám kẻ của đội Dã Tượng từ tám hướng bay nhanh lại chỗ người đứng ở trung tâm, chỉ thấy người này mặt mày trắng bệch, lung lay như muốn rớt xuống. Đó không phải chủ tịch Đinh Quân thì là ai. Vừa rồi chính ông ta chịu đựng lớn nhất khi hoa xạ quang ập xuống. Chỉ cần có sai sót thì với lực phóng xạ cùng tính phân giải khủng khiếp của xạ quang, ông ta chắc chắn hài cốt cũng không còn. Mặc dù trong chín người ai cũng phải chịu áp lực cực lớn nhưng không nghi ngờ gì, Đinh Quân là phải chịu lớn nhất.

- Chủ tịch, ngài không sao chứ?

Một trong tám người hỏi.

- Tôi không sao.

Đinh Quân khó khăn trả lời.

- Vua Tím đã bị hủy, nhiệm vụ của Hội đồng Liên minh tối cao đã thất bại. Những người phái đi không biết có ai còn sống. Đại tướng quân Võ Nguyên Nha cùng các sĩ quan cao cấp và hơn một ngàn thanh niên khác. Haiz...Thành Long Đỗ chúng ta cũng có mười tám thanh niên. Tổn thất này thật quá đau đớn.

Đinh Quân chủ tịch nhìn lên bầu trời, đau lòng nói.

- Đi, chúng ta trở về, Hội đồng Liên minh đã nhận được tin tức, chắc sẽ phải họp nhiều. Số một, lên thu thiết bị ghi nhớ hành trình của nó. Để chúng ta xem điều gì đã xảy ra.

Đinh Quân ngước lên bầu trời, phất tay ra lệnh.

- Rõ!

Một người trong tám người bước ra, vụt một cái phi thân lên bầu trời, sau đó hắn ta quay lại rất nhanh rồi cùng những người khác bay về phía toà tháp trung tâm. Phía dưới có tiếng vỗ tay cùng hô hào vang lên nhưng bọn họ nào có tâm tình nghe nữa.

"Làm thường dân đôi khi cũng thật là tốt" Đinh Quân chủ tịch vừa bay đề phía tháp trung tâm vừa cảm khái.

Cách đó mấy trăm mét, Phạm Ngọc đang rơi xuống cũng bị lực lượng của vụ nổ nuốt lấy, nhưng kỳ lạ là hắn không sao cả. Hắn chỉ bị đẩy ra khỏi quỹ đạo rơi dự tính ban đầu. Phạm Ngọc nhìn bàn tay hắn. Một vật kỳ lạ có hình ngôi sao năm cánh màu tím cùng một chữ Vũ màu vàng chói lọi bị hắn vô tình bắt được. Nói đúng hơn là nó ngay từ lúc phi hạm kia phát nổ đã bay về phía hắn. Thật khó tin nhưng Phạm Ngọc chắc chắn là vậy.