- Chủ nhân, thử thách này thật sự đo lường được giấc mộng? Trắc Tưởng này là như thế nào?
Ở bên ngoài quan sát năm người Phạm Ngọc đang chìm đắm trong thế giới của Mộng Cảnh, Xuất Khoa Vương không kìm được hỏi.
- Đúng vậy. Mộng Cảnh chính là một công cụ vô cùng thần kỳ. Trong các học viện hàng đầu vũ trụ đều sử dụng nó để tham trắc tiềm lực của các học viên. Mộng Tưởng chính là một năng lực vĩ đại của những sinh mệnh Lý tộc. Thậm chí còn có lý thuyết lấy Mộng Ảo xây dựng căn cơ tu luyện, phá giải huyền bí vũ trụ mới. Đáng tiếc cả triệu triệu năm tới nay nó cũng không đủ thành đường.
Thấy Tu La im lặng không nói một tên Huyền Âm La bèn lên tiếng. Tên này có điệu bộ thong dong, giọng nói chứa đầy từ tính pha chút tiếc nuối.
Trong bảy thân thể của Mị Linh Vương hắn thì mỗi tên đều có một vẻ khác nhau. Lúc này đứng phía xa đang liên kết với Mộng Cảnh để thử thách bọn Phạm Ngọc là một tên Huyền Âm La có khí tức cao quý. Trên người hắn tỏa ra ánh sáng thánh khiết. Ngay cả hai tên Xuất Khoa Vương và Thạch Giáp Vương đứng bên cạnh Tu La cũng bị hấp dẫn.
Mấy Huyền Âm La khác thì đứng tùy ý xung quanh Tu La và hai tên Trùng Thú Vương.
- Thưa Mị Linh Vương, theo tôi được biết, Mộng Cảnh thường không có nguy hiểm gì?
Thạch Giáp Vương ngần ngừ một lúc rồi mới lên tiếng.
- Ồ, không hổ là tộc Thạch Giáp truyền thừa của tộc Kim Văn lừng lẫy một thời, có chút kiến thức. Đúng, Mộng Cảnh bình thường thì vốn không nguy hiểm gì. Khi khả năng mộng tưởng đến giới hạn không thể vượt qua thì ý thức tự động được giải phóng. Nhưng Mộng Cảnh này không như vậy.
Một Huyền Âm La đứng phía bên trái thấy vậy đáp lời.
- Mộng Cảnh này vốn đã bị hư. Nó đã mất đi khả năng tự giải trừ. Thêm nữa Tu La để cho ta dùng hết tu vi Mộng Đạo thử thách bọn chúng. Làm như vậy sẽ kích phá cực hạn của Mộng Cảnh. Tất cả các cửa đều tăng lên gấp trăm lần thuế biến.
Một Huyền Âm La dáng vẻ có chút uể oải lười nhác cũng tiếp lời.
- Tăng lên gấp trăm lần thuế biến?
Hai tên Xuất Khoa Vương và Thạch Giáp Vương nghe vậy đều hoảng sợ. Bản thân Xuất Khoa Vương chỉ nắm rõ một chút còn Thạch Giáp Vương lại khác. Trong bảo thư của tộc Thạch Giáp bọn hắn có ghi lại. Năng lực này gọi là mộng tưởng hay họa tưởng. Nói cách khác là khắc họa lại chính xác một hình ảnh nhìn thấy trong tâm thức của mình. Loại năng lực này đã được các nền văn minh cao cấp nghiên cứu đưa thành lý luận tu luyện. Không phải thứ dễ dàng biết được. Chí ít cũng là cấp bậc văn minh Tinh Tú mới có thể tiếp xúc đến.
Như Mê Cung Bóng Tối trước đó cũng là một dạng thí luyện nhắm vào năng lực dạng này.
Tăng lên gấp trăm lần ý vị như thế nào Thạch Giáp Vương hắn biết rõ. Nếu là khắc họa một hình ảnh cỡ bản đồ trái đất thì còn dễ. Với năng lực của tu vi cấp độ Nguyên Tinh có thể dễ dàng làm được. Nhưng nếu là toàn bộ kết cấu của một tinh cầu? Bản đồ tinh vực hay thứ phức tạp hơn.
Mà cấp độ thuế biến tăng lên trăm lần còn đáng sợ hơn thế. Dù sao loại thử thách này thêm vào hai chữ thuế biến chứ không phải một hình ảnh cố định.
- Vậy theo ngươi đoán, bọn chúng liệu có ai vượt qua không?
Tu La lúc này mới lên tiếng. Giọng nói của hắn lạnh nhạt nhưng ánh mắt lại cho thấy chút chờ mong.
- Rất khó nói. Cửa đầu tiên, Trắc Tưởng, có lẽ không khó lắm vì tộc Người này tiềm năng linh hồn vốn rất mạnh. Cửa thứ hai, Trắc Mộng, thì vô cùng khó. Còn cửa cuối Dẫn Đạo, nếu là Mộng Cảnh cấp độ bình thường, có lẽ khả năng cao một chút. Tu La ngài cũng không nên quá chú trọng.
Huyền Âm La nặng nề lên tiếng. Chỉ có hắn mới hiểu được sự chờ mong của Tu La. Tu La đã đợi quá lâu, bản tâm có lẽ đã gấp gáp vô cùng. Bọn họ cũng thực sự không thể đợi nữa.
Chính vì vậy Tu La mới để hắn dùng hết tu vi Mộng Đạo để kích phát cực hạn của Mộng Cảnh bị hư hỏng này.
- Nếu bọn họ thất bại thì sao?
Hai Trùng Thú Vương không kìm được hỏi.
- Thất bại. Tất cả sẽ chết hết. Ý thức sẽ lạc lối vĩnh viễn. Với tình trạng của ta hiện nay sẽ chỉ cứu được một tên. Nhưng ta cũng không cần thiết làm vậy.
Một Huyền Âm La khác lên tiếng, ánh mắt vô tình đảo qua Tu La. Hai Trùng Thú Vương nhận được câu trả lời cũng khẽ giật mình. Cả hai như hiểu ra điều gì đó nên im lặng không nói nữa, ánh mắt rõ ràng vô cùng hoảng sợ.
Huyền Âm La thấy vậy lắc đầu sau đó không nói tiếp. Tu La thì nhắm hai mắt lại. Không ai hiểu hắn nghĩ gì nhưng Huyền Âm La hắn lại biết.
Nếu thất bại, bọn hắn sẽ phải tìm một Mộng Cảnh khác nhưng vô cùng khó với tình trạng hiện nay. Chưa nói tới Mộng Cảnh không phải dễ xây dựng. Cái giá của nó là một con số thiên văn. Mà dù có khả năng bọn họ cũng không thể tìm được ở cái tinh vực hẻo lánh này. Có một điều chắc chắn, trước đó, tinh cầu này sẽ bị hủy dưới cơn giận của Tu La. Có khi còn tệ hơn. Trong quá khứ người này từng điên cuồng phá hủy cả ngàn hệ sao thậm chí định xóa sổ cả một tinh vực. Bất chấp sau đó hắn bị thương nặng vô cùng, linh hồn gần như tàn lụi đi hết.
Bởi vậy Huyền Âm La muốn nói thật. Hi vọng là một thứ khổ hạnh. Hắn sợ nhất là nhìn thấy kẻ khác bị giày vò. Dù chính hắn cũng bị tù đày ở đây rất rất lâu rồi.
- Viii.
Một cảm giác kỳ dị dâng lên khi tay Phạm Ngọc tiếp xúc với Tưởng Hoa khiến hắn giật nảy mình. Ngay giây phút đó Phạm Ngọc như mất đi liên hệ với bản thân. Tất cả ý thức của hắn bị đóa hoa hút lấy.
Một lực lượng vô hình nào đó từ đóa hoa kì lạ kia trói chặt mọi ý niệm của hắn. Trước mặt Phạm Ngọc chỉ còn đóa hoa này. Tất cả mọi thứ xung quanh đều biến mất. Ngay cả bàn tay của Phạm Thái Tử vừa cầm lấy đóa hoa cũng không còn cảm giác gì.
Hắn không còn cách nào khác đành phải tập trung quan sát đóa Tưởng Hoa này.
Đóa Tưởng Hoa nhìn qua lúc đầu đầy mềm mại. Nó có năm cánh nhọn màu tím nhạt xòe ra. Nhụy hoa với nhiều tua nhỏ màu vàng nhìn qua không có gì khác thường.
Nhưng ngay khi Phạm Ngọc tập trung quan sát Tưởng Hoa thì trong tâm thức của hắn, một đóa hoa tương tự cũng dần hình thành.
- Xuy, Xuy.
Khi đóa hoa trong tâm thức của Phạm Ngọc dần hiện rõ thì đóa Tưởng Hoa phía đối diện bắt đầu biến đổi. Từ các cánh hoa của nó bỗng nổi lên những kết cấu vân hoa chằng chịt. Sau đó nhụy hoa cũng tự động sắp xếp theo một quy luật nào đó.
Một đóa Tưởng Hoa mới tinh xuất hiện. Nó nhìn qua như một bộ máy tinh vi phức tạp. Rất nhiều vân hoa màu bạc đan xen. Cánh hoa cũng trở nên sắc nhọn, cứng cáp. Đặc biệt từ năm cánh ban đầu giờ đã có thêm mười cánh hoa nhỏ nữa. Kích thướng đóa Tưởng Hoa cũng theo đó lớn hơn. Lúc này nó đã từ vừa lòng bàn tay biến thành cả bàn tay xòe ra rồi.
Thấy vậy Phạm Ngọc ý thức cũng diễn biến theo. Hắn quan sát từng chi tiết nhỏ của Tưởng Hoa.
Chỉ ít phút sau, một đóa hoa tương tự cũng hình thành trong tâm thức Phạm Ngọc thay thế cho đóa hoa ban nãy.
- Xuy xuy xuy…
Đóa Tưởng Hoa phía trước lại tiếp tục biến đổi. Lần này kích thước của nó tăng lên gấp nhiều lần. Số cánh hoa đã từ mười cánh tăng lên ba mươi cánh. Mỗi cánh hoa cũng mang theo những chi tiết vân hoa vô cùng phức tạp.
- Xoẹt!
Phạm Ngọc lại nhanh chóng khắc họa lại hình ảnh đóa Tưởng Hoa mới kia trong tâm thức. Ý chí của hắn cũng như bước vào một loại cảm giác quen thuộc.
Quan tưởng, một bước tu hành mà bất cứ tiên nhân nào cũng cần trải qua. Nó không chỉ là liếc mắt nhìn mà cần dùng tâm cảm thụ, cần bình đạm tĩnh tâm mà soi xét. Từ một đóa hoa hay một bức phù văn, thậm chí là dấu vết tiên pháp quyết đấu còn sót lại.
Phạm Thái Tử hắn chình là đã quan tưởng qua hàng ngàn hàng vạn lần như vậy. Hắn thậm chí đã dùng mất một ngàn năm nhìn ngắm một bức họa của một vị Phật Tổ để lại.
Tất nhiên, thử thách Tưởng Hoa này cũng không giống quan tưởng vì nó biến đổi. Trong ý thức của Phạm Ngọc thậm chí còn cảm nhận được một loại khích tướng, một loại cảm xúc giận dữ đến từ đóa Tưởng Hoa kia. Tuy vậy Phạm Đại Tôn lại thấy hứng thú với loại khiêu chiến này.
- Xuyyyyyyyy!
Cấp độ biến đổi của Tưởng Hoa càng ngày càng nhanh. Các hình thái mà nó thuế biến ra cũng càng ngày càng phức tạp. Kích thước cũng theo đó nhân lên. Dường như có một loại tăng cấp đều dặn nào đó.
Nếu nói lần thuế biến đầu tiên là một đơn vị thì cấp độ thuế biến của nó đã tăng lên gấp mười. Tuy tốc độ biến đổi của nó cũng chậm hơn nhưng rõ ràng với độ phức tạp đáng sợ tăng theo thì điều đó không có ý nghĩa nhiều lắm.
Gấp hai mươi lần.
Gấp bảy mươi lần.
Lúc này nhìn bên ngoài đều thấy đám người Phạm Ngọc trên trán đổ mồ hôi hột, gương mặt lúc xanh lúc đỏ, ánh mắt chìm trong mê man.
Gấp chín mươi lần.
Đóa Tưởng Hoa đã bung ra với kích thước của một tinh cầu. Tuy nhiên rất quái dị là bọn Phạm Ngọc vẫn có thể quan sát toàn bộ nó. Giống như đứng ngoài không gian quan sát Trái Đất vậy. Tất nhiên nó không phải dạng hình cầu như trái đất mà là một đóa hoa với rất nhiều cánh hoa đang không ngừng sinh ra.
- Bùng!
Hàng ngàn cánh hoa vươn ra như những sinh mạng vẫy vùng. Kết cấu của chúng phức tạp vô cùng. Hàng triệu vân hoa kết nối với nhau theo một đồ hình rắc rối xoắn xuýt. Có thể thấy rõ đóa hoa như hàm chứa một loại quy tắc nào đó, một loại tính mạng nào đó không rõ. Lấm tấm trên đó còn có thể thấy những điểm sáng li ti chứa đầy năng lượng. Thậm chí cánh hoa cũng rung động theo một quy tắc huyền ảo nào đó.
Tưởng Hoa thuế biến lúc này không chỉ làm ý thức của người tham gia thử thách rối loạn mà còn gây đau đớn. Đúng vậy, Phạm Ngọc có thể chắc chắn đó là một loại đau đớn đối với bản thân hắn.
- Nó đang héo rũ.
Trong ý thức Phạm Ngọc kêu lên. Đóa Tưởng Hoa lúc này đã đạt đến cấp độ thuế biến gấp trăm lần lúc ban đầu. Sau đó nó rõ ràng bắt đầu héo rũ đi. Nếu là lúc trước Phạm Ngọc rất khó nhận ra điều này vì hắn đều nhanh chóng khắc họa lại được một đóa hoa tương tự trong đầu. Tuy nhiên lúc này tốc độ khắc họa của Phạm Ngọc lại chậm hơn chút ít.
Do vậy đóa hoa kia đang bắt đầu héo rũ.
- Không được.
Tinh thần khẽ hét lên. Ý thức của Phạm Ngọc điên cuồng vận chuyển. Trong không gian này hắn không hề cảm thấy bất cứ một loại lực lượng nào khác ngoài ý thức của bản thân. Tất cả các pháp quyết của hai thế giới đều không có ý nghĩa gì. Ngay cả mối liên hệ với linh hồn của hắn cũng rất mỏng manh. Ý thức Phạm Ngọc cảm nhận được áp lực cực lớn. Nhưng hắn quyết phải vượt qua.
Một tia thanh minh dẫn dắt ý thức. Phạm Ngọc như nhận được lực lượng tăng cường. Đóa Tưởng Hoa trong tâm thức Phạm Ngọc rất nhanh hình thành. Tốc độ họa tưởng của hắn nhanh chóng đuổi theo tốc độ héo rũ của đóa hoa. Đóa Tưởng Hoa kèm theo cảm xúc tức giận gây đau đớn cho tinh thần Phạm Ngọc.
Chúng như hai vận động viên đang chạy nước rút. Tuy nhiên ở đây không có phần thưởng về đích nào cả.
Bất ngờ.
Các cánh hoa đình chỉ héo rũ lại động đậy. Nó dường như muốn tiếp tục thuế biến.
- Tâm ta như gương.
Khẽ niệm tâm chú, Phạm Ngọc cắn răng thúc đẩy ý thức của mình. Hắn không thể thua được. Một loại ý chí điên cuồng. Một loại kiêu ngạo của Phạm Đại Tôn xâm lấn không gian ý thức của hắn.
- Xùy! Vụt!
Đóa hoa trong tâm thức Phạm Ngọc rốt cuộc bung ra hết cỡ.
Tưởng Hoa khổng lồ biến mất. Không gian Mộng Cảnh khôi phục bình thường.