Phàm Tiên Chi Lữ

Chương 129: Một Đường Vượt Qua




- Cái gì ???

Ngô Chính Nhân đang ép bức Trần Uy cung không tin được la lên. Hắn nhanh chóng đẩy Trần Uy ra rồi lui về phía Hùng Thanh.

- Cậu không sao chứ?

Trần Uy cũng đến chỗ Phạm Ngọc hỏi. Nhìn hắn có chút chật vật. Ngô Chính Nhân mạnh mẽ khỏi phải bàn. Dù Trần Uy có dùng ma tuý tinh thể gì đó tăng lên cũng chỉ gắng chống chọi. Phần thiệt thòi vẫn thuộc về hắn.

- A, Tôi không sao. Cám ơn anh.

Phạm Ngọc được hỏi thì giật mình. Hắn còn đang bần thần suy nghĩ một chiêu trước đó. Thật không ngờ có thứ lực lượng quỷ dị như vậy.

- Cậu bị phế rồi.

Ngô Chính Nhân sau khi xem xét thì lạnh lùng nói. Đôi mắt hắn nhìn Phạm Ngọc đầy tia rét lạnh cùng ngưng trọng.

Vừa rồi hắn đã dùng thần lực xem xét, thân thể của Hùng Thanh không bị sao nhưng thần lực toàn thân hư thoát. Đặc biệt khí tức tu vi đặc trưng đang mất đi. Tu vi của Hùng Thanh lúc này đang giảm qua từng giây. Dấu hiệu đó cho thấy Tinh Hải đã bị tổn thương nghiêm trọng. Kết quả so chiêu nằm ngoài dự đoán khiến một kẻ luôn thích nắm mọi thứ trong tay như hắn cảm thấy bất phẫn.

- Cái gì??? Anh nói sao....???

Hùng Thanh nằm đó phun ra một ngụm máu. Kết luận của Ngô Chính Nhân như tiếng sét ngang tai. Hắn bàng hoàng trong phút chốc thân thể như cứng lại. Hùng Thanh sau đó vận dụng thần lực kiểm tra toàn than. Sau một lúc hắn ngẩng mặt lên ngơ ngác cùng hoảng hốt.

Hùng Thanh hắn bốn tuổi bắt đầu rèn luyện theo con đường chiến sĩ. Tu vi hắn tiến cấp chiến sĩ cực hạn năm mười năm tuổi. Sau đó là giây phút đột phá cấp Tinh Vân chiến tướng vinh quang. Hắn mười chín tuổi cũng đã có tu vi Tinh Vân bậc tám. Thành tựu đó tuy không bằng người anh trai thiên tài Hùng Sơn nhưng cũng rất đáng tự hào.

Thậm chí cũng vì điều đó mà Ngô Chính Nhân tiếp cận hắn. Tập đoàn họ Ngô ra sức tài bồi cung cấp tài nguyên. Hùng Thanh hắn không có trí tuệ siêu phàm nhưng cũng không phải thằng ngu. Hắn biết với thương nhân chỉ có lợi ích. Bọn họ coi trọng hắn vì tài năng và cả chiếc cầu nối với Tiểu Sơn Tinh lừng lẫy anh trai hắn nữa.

Có được hậu thuẫn như vậy, hắn cùng anh trai có thể làm nên một phen sự nghiệp vang dội. Trong đầu Hùng Thanh không ít lần hiện ra viễn cảnh như thế.

Nhưng tất cả giờ đã chấm hết.

- Phạm Ngọc, mày được lắm....anh Nhân, giết nó cho em.

Hùng Thanh gằn lên từng chữ. Ánh mắt nhìn về phía Phạm Ngọc như một con dã thú điên cuồng. Vẻ ngạo mạn khi nãy đã thay thế bằng oán khí bao trùm.

Ngô Chính Nhân nghe vậy khoé mắt khẽ giật. Hùng Thanh tu vi đã bị phế. Đối với hắn như vậy thì không còn giá trị lợi dụng gì. Nhưng anh trai hắn Hùng Sơn lại không thể bỏ qua.

Từ lâu, Tập đoàn họ Ngô nhà hắn đã thuộc về một Liên Minh bí mật. Mục đích của Liên Minh này là gì hắn chưa có tư cách biết nhưng tài lực của bọn họ rất khổng lồ. Nhà họ Ngô so với bọn họ chỉ như phú hộ nhà quê so với siêu cấp đại gia vậy. Bọn họ đầu tư vào rất nhiều con bài chiến lược trên toàn Nam Thuỷ. Hùng Sơn chính là một con bài trọng tâm trong đó mà Ngô Chính Nhân được đích thân cha hắn ủy thác nhiệm vụ tiếp cận.

Nếu hắn không giết Phạm Ngọc thì với tính cách của anh em Hùng Sơn việc đầu tư đó sẽ đổ bể. Mà làm hỏng chuyện này hậu quả rất lớn. Liên Minh bí mật kia quản lý theo kiểu tổ chức quân đội, vô cùng nghiêm khắc. Họ sẵn sàng trừng phạt nặng, thậm chí cắt đứt các chân rết hay khai tử bằng vũ lực.

Thế nhưng Phạm Ngọc ra một đòn kia khiến hắn kiêng kị. Không biết tên này dùng cách nào mà phế đi một cường giả tu vi cao hơn hắn. Tu vi cùng chiến lực của Hùng Thanh không phải trò đùa. Ngay cả Ngô Chính Nhân hắn muốn thắng cũng phải trầy chật.

Bản tính thương nhân nên hắn không muốn làm chuyện không nắm chắc. Nhất là chuyện này rủi ro rất cao.

- Anh Nhân...Giết nó. Nếu không đề nghị đó...

Hùng Thanh khó chịu lên tiếng. Hắn uống vào một viên thuốc phục hồi nén cơ thể đã khá hơn. Tuy nhiên tu vi thì đang trôi qua từng giây. Hùng Thanh biết Ngô Chính Nhân đang cân nhắc lợi ích nên nhắc nhở.

Tên con buôn này hàng ngày tươi cười nhiệt tình nhưng lúc có chuyện thì đem hắn ra cân đong. Ánh mắt Hùng Thanh vì vậy xẹt qua tia chán ghét.

- Hừ, Hùng Thanh, cậu không cần phải uy hiếp tôi. Ở trong này chuyện đó không có ý nghĩa gì cả. Cậu nên tự lo đi. Tạm biệt.

Ngô Chính Nhân nhận ra thái độ của Hùng Thanh thì đã có quyết định. Hắn tuy bản chất con buôn nhưng cũng là kẻ kiêu ngạo không thích bị ép bức. Trước tình thế nguy hiểm trong này thì còn nói gì đến đầu tư. Mạng sống vẫn quan trong nhất.

- Phạm Ngọc, mày nhớ lấy...

Ngô Chính Nhân nói xong dứt khoát rời khỏi ngay. Trước khi đi hắn không quên đe dọa Phạm Ngọc cùng Trần Uy. Ánh mắt hắn nhìn hai người khiến ai bên ngoài nhìn vào cũng phải rùng mình. Nó còn độc ác hơn so với Hùng Thanh khi nãy.

- Không thể nào??? Ngô Chính Nhân??? Mày...!!Thằng chó....!!!

Hùng Thanh gào lên. Hắn không thể tin được khi Ngô Chính Nhân rời đi. Nỗi phần uất lớn lao dâng lên trong đôi mắt đỏ như máu. Sự không cam lòng, cảm giác bị phản bội cùng nỗi hận vô biên thiêu đốt tâm tưởng của hắn. Đồng thời sự sợ hãi cũng bao trùm. Với thương thế như vậy, tu vi đã bị phế, hắn ở đây một mình chỉ có chết.

Hai người Phạm Ngọc cùng Trần Uy cũng bất ngờ về kết quả này. Ánh mắt nhìn về phía Hùng Thanh có chút ái ngại. Đồng thời cả hai cũng suy tính bước tiếp theo.

Vài phút sau.

- Haha, hai thằng chúng mày còn chần chừ gì nữa. Giết tao đi. Chúng mày yên tâm, Ngô Chính Nhân, thằng con buôn đểu cáng đó sẽ nói tin này cho anh trai tao. Khi đó Anh trai tao cũng sẽ không tha cho tụi bay.

Hùng Thanh cười lớn. Biểu tình của hắn lúc này rất điên dại. Bản chất kiêu ngạo nên hắn không cầu tình hai người bọn họ mang mình theo. Mà có mang theo thì cũng vậy. Hắn không muốn trở thành bình máu đi động.

- Để hắn tự lo liệu đi.

Phạm Ngọc nhìn qua Hùng Thanh rồi nhìn qua Trần Uy nói. Đối với mấy chuyện này Phạm Đại Tôn thấy nhiều rồi. Chỉ khác là tên này kiên cường và cứng rắn hơn. Nếu rơi phải trường hợp này thì đa phần Tiên nhân sẽ bỏ qua mặt mũi ra sức van nài đối thủ.

- Còn Hùng Sơn thì sao ?

Trần Uy hỏi. Mối lo này cũng khá lớn.

- Đành chịu. Cùng lắm thì một trận chiến thôi. Anh không sao chứ. Nếu được anh cho hắn mấy viên ma tuý tinh thể đi.

Phạm Ngọc tỏ vẻ bất đắc dĩ. Hắn giờ đắc tội cả Long gia, giờ thêm họ Ngô, rồi Tiểu Sơn Tinh nữa.

- Tôi không sao.

Trần Uy tỏ ra mình vẫn tốt. Tuy nhiên khí tức trên thân hắn rõ ràng có dấu hiệu tán loạn. Hắn đang cố chịu đựng. Đây là hậu quả của việc dùng ma tuý tinh thể.

- Cầm lấy!

Tràn Uy dứt khoát tháo vòng tay ra. Hắn tách ra từ nó mấy hạt tinh thể rồi ném cho Hùng Thanh. Tên này đưa tay chụp lấy.

- Chúng ta đi thôi. Hướng này.

Phạm Ngọc phất tay. Thân hình dẫn đầu lao đi. Trần Uy cũng nối bước theo không chậm trễ. Cả hai người nhanh chóng biến mất tại một đường rẽ.

Còn lại Hùng Thanh ánh mắt phức tạp nhìn qua mấy viên ma tuý tinh thể. Tổng cộng có năm viên. Thứ này có thể tăng lên tu vi nhưng không được dùng nhiều quá. Như hắn lúc này dùng sẽ có nguy hiểm.

- Ực.

Hùng Thanh đôi mắt hiện lên tia tàn nhẫn. Hắn cầm cả năm viên ma tuý tinh thể bỏ vào miệng nuốt xuống. Khí tức tu vi đang yếu đi ngay lập tức có dấu hiệu tăng lên. Tuy nhiên Hùng Thanh biết đây chỉ là nhất thời. Hắn bị phế là điều không thay đổi. Nhưng lúc này hắn nào có tâm tình so đo nữa. Giữ được mạng hay không mới là vấn đề.

......

- Cậu ta khó mà qua được?

Đang di chuyển Trần Uy quay qua nói với Phạm Ngọc. Bản thân hắn là người dùng ma tuý tinh thể nên biết hiệu quả của thứ này. Trần Uy mới dùng có hai viên nhưng thân thể đang phải chịu nỗi thống khổ khá lớn. Cũng may nó còn trong giới hạn chịu đựng của hắn.

Còn Hùng Thanh kia tu vi đã bị phế bỏ nên nguy hiểm vô cùng.

- Tuỳ số mệnh thôi.

Phạm Ngọc lạnh nhạt trả lời. Số mệnh là thứ khó lường. Trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng đều tồn tại một tia may mắn. May rủi cách nhau rất mong manh. Ngay cả lúc tuyệt vọng nhất cũng khó nói. Điều này thì Phạm Đại Tôn trải qua sinh tử nhiều rồi nên nắm rõ.

- Uh. Cậu nói cũng đúng.

Trần Uy gật đầu đồng ý.

Cả hai vừa nói vừa đi chuyển thật nhanh. Phạm Ngọc thay thế Trần Uy làm người thắp sáng và dẫn đường. Do đã biết được lối ra nên bọn họ một mạch đi theo lộ tuyến đã định. Tốc độ cả hai đều tăng lên đều đặn tránh dị biến phát sinh.

- Cẩn thận, phía trước có một đám Đom Đóm Ma. Mười con.

Phạm Ngọc đang đi phát ra cảnh báo.

- Riiiii....

Mười con Đom Đóm Ma đang lơ lửng trên không trung bỗng nhiên mở mắt kêu lên. Ánh sáng trên người chúng rọi xuống hai người Phạm Ngọc đang đi chuyển.

- Cửu Long Cảnh!

Phạm Ngọc không do dự xuất chiêu. Thần lực quanh thân hắn tuôn trào. Bọn họ cần nhanh chóng giải quyết chướng ngại vật này. Trần Uy ở bên cạnh cũng từ thời tham gia. Không thể cho bọn Đom Đóm Ma này cơ hội.

Chín con rồng gào thét lao đến bọn Đom Đóm Ma. Lực lượng quyền ý dạt dào chấn nhiếp tâm thần. Cửu Long Quyết khi hoàn thành tiếp nhập ý cảnh của Giao Long Quyền đã như có một loại viên mãn trọn vẹn nào đó. Tuy trải qua trận chiến vừa rồi Phạm Ngọc cung ăn thiệt thòi bị thương không nhẹ nhưng đối phó mười còn Đom Đóm Ma thì vẫn dư sức.

- Raaaaa...

Mười con quái vật thấy vậy rít lên. Chúng nhanh chóng tản ra nhằm tránh thoát chiêu của Phạm Ngọc. Thân hình của Đom Đóm Ma nhỏ và linh hoạt rất khó tấn công. Tuy nhiên chiêu thức của Phạm Ngọc lại mang tính bao trùm. Nó như một viên pháo hoa từ một điểm nổ rộng ra vậy.

- Rrrrrrrrr....

Liên tiếp có bảy con Đom Đóm Ma bị trúng chiêu. Thân hình chúng bị bóp nát nổ tung trong không trung.

- Xẹt, xẹt, xẹt .

Ba con Đom Đóm Ma còn lại chưa kịp định hình thì lưỡi mác sắc bén của Trần Uy từ phía sau đã cắt qua. Thân hình chúng như quả cầu bị chém nổ.

- Vù !

Giết xong bọn Đom Đóm Ma, Phạm Ngọc không chút ngừng lại lao lên phía trước. Theo ghi nhớ cùng cảm tri của hắn qua khu vực này sẽ tiếp cận một lằn ranh giới. Ở đó sẽ là phần mép lưới mà bầy Đom Đóm Ma giăng ra dựa theo bố cục nào đó. Vượt qua nó bọn họ sẽ đi tới phần an toàn để tiến về lối ra như đã định.

- Ngừng lại.

Phạm Ngọc đang chạy bỗng dừng lại. Hắn buông bàn tay trên tường. Ánh sáng lui đi. Bóng tối lập tức bao trùm. Trần Uy ngay lập tức làm theo. Cả hai đang đứng ở một lối rẽ.

- Hít....

Phạm Ngọc và Trần Uy cùng thò đầu ra xem xét. Sau đó cả hai cùng hít sâu vào một hơi, toàn thân gai ốc nổi lên.

Phía trước bọn họ là một lối đi dài và rộng lớn. Nó có vẻ là phần tiếp giáp với phần vương miện của toà Mê Cung tiết diện kim cương này. Theo phân tích của Phạm Ngọc đây đúng là phần mép lưới Đom Đóm Ma.

Điều khiến cả hai người Phạm Ngọc sợ hãi là số lượng Đom Đóm Ma tụ tập ở đây. Tuy không nhìn rõ nhưng hắn có thể phán đoán ra mật độ và số lượng đáng sợ của bọn chúng. Có khoảng hơn một ngàn con Đom Đóm Ma đang chen chúc.

Chúng tĩnh lặng trong không trung, khí tức âm u quỷ dị tạo ra cảm giác uy hiếp khủng bố. Thi thoảng có cơn gió thổi qua. Một vài con Đom Đóm Ma sẽ trôi theo gió tách đàn bay tán loạn về tứ phía như rắc hoa. Xem ra cái lưới bọn chúng giăng ra theo cách này.

- Thật khó giải.

Phạm Ngọc sau khi tinh toán các cách vẫn cảm thấy khó giải. Tu vi của hắn cùng Trần Uy cũng không đủ cho đám này nhai nuốt chứ đừng nói chiến đấu. Chưa kể còn có thể có nhiều hơn. Phạm Ngọc tin chỉ cần một sơ sẩy nhỏ bọn họ sẽ không qua được.

- Làm sao đây.

Đối mặt với số lượng đông như vậy khiến ngay cả người điềm tĩnh như Trần Uy cũng bất an.

- Uỳnh !

Bỗng nhiên có tiếng nổ lớn vang lên. Một quả cầu lửa lao đến đụng phải vách tường. Phạm Ngọc và Trần Uy cùng biến sắc. Không biết kẻ ngu ngốc nào. Chiến đấu ngang nhiên trong chỗ nguy hiểm này.

- Ri, Ri, Ri, Ri, Ri....

Như có hơn một ngàn chiếc bóng đèn được bật lên, bầy Đom Đóm Ma cùng lúc mở bừng mắt. Chúng đảo ánh mắt tà ác nháo nhác tìm kiếm hai bên. Hơn một ngàn ánh mắt chiếu về một chỗ. Ánh sáng chiếu rọi ra xung quanh khiến da đầu bọn Phạm Ngọc tê dại.