Phàm Tiên Chi Lữ

Chương 114: Hướng Về Tháp Tử Vong(Chương Cuối Quyển 4)




- Chủ nhân. Sao không giải quyết bọn chúng?

Thạch Giáp Vương trầm giọng nói. Với lực lượng của Tu La có thể hoàn toàn xóa xổ mấy tộc định làm phản kia trước khi mở truyền thừa. Dù có truyền thừa thất bại vẫn có thể mở lại sau mấy chục năm nữa mà. Hai tộc Xuất Khoa và Thạch Giáp chính vì biết nên lựa chọn thuần phục. Nhưng không hiểu sao ngài lại không ra tay.

- Haha, đám sâu bọ mà thôi. Tu La ta lần này không muốn thất bại. Chỉ có điên cuồng mặc kệ mới dẫn xuất ra ý chí mạnh mẽ. Đó cũng là thử thách cho kẻ được chọn. Không vượt qua sao có hy vọng khôi phục lại vinh quang của Shan được.

Tu La nghe vậy cười lớn. Nhắc đến vinh quang của Shan rõ ràng ánh mắt hắn tỏa ra sự điên cuồng cùng khát vọng. Hắn đã đợi rất lâu rồi

.

- Thực lực đám oắt con tộc Người đó ra sao rồi?

Trầm ngâm một lúc Tu La hỏi.

- Thưa chủ nhân, đám Người được lựa chọn do tên cầm đầu tộc bọn chúng đưa ra cũng không tệ. Nhờ vào tài nguyên cùng tôi luyện chúng sẽ là một lực lượng lớn sau này. Trong đó, năm tên được chọn có tiềm lực nhất đều tăng lên cực nhanh. Tu vi đã tiếp cận cấp Vương Trùng bậc năm rồi. Linh hồn của bọn chúng qua chiến tranh tẩy lễ cũng đã tăng cao.

Xuất Khoa Vương rành mạch trả lời. Bọn họ theo lệnh một đường dùng tộc nhân chiến đấu tôi luyện đám chiến sĩ tộc Người kia. Ngay cả suối Linh dịch trong Đại Thành trì cũng khéo léo đưa vào tay họ. Có tích lũy như vậy không tăng lên mới lạ. Tất nhiên với ba tộc có ý định làm phản kia thì có biến cố. Một vài tên Người đã chết trận. Thương vong cũng khá nhiều. Tuy nhiên đó là bài học của chiến tranh. Chỉ những kẻ đi ra từ đó mới có thể trở thành cường giả.

- Tốt lắm. Kế tiếp ta sẽ dùng lực lượng mở ra truyền thừa. Nhiệm vụ còn lại giao cho hai ngươi.

- Thuộc hạ tuân mệnh.

Tu La nghe vậy hiện lên chút chờ mong. Hai tên Trùng Thú Vương thì cúi đầu nhận lệnh.

Bên ngoài Thung Lũng Địa Trùng, chiến sự đang diễn ra vô cùng ác liệt. Có thể gọi là thảm khốc. Thi thể Trùng Thú vương vãi khắp nơi. Thậm chí Đại Thành Trì của tộc Lân Đao còn bị tàn phá thành di tích.

Bỗng nhiên.

Cả không gian rung động lắc lư. Gió mạnh hơn cả sóng hấp dẫn bậc ba cuốn bay cả tảng đá lớn và xoắn nát nó. Mặt đất nứt ra chôn vùi đám cường giả đang chiến đấu mất đi cảnh giác.

- Aaaaaaaaa!!!!!

Tiếng kêu thảm thiết vang lên.

- Ầm ù.

Trên bầu trời, khí tượng u ám xuất hiện như một gương mặt tà ác méo mó. Mây tím ùn ùn kéo về sau đó cuốn quanh một tâm xoáy đen kịt. Tâm xoáy này ngày càng đậm đặc.

- Chíu !

Một tia sáng màu vàng bỗng lọt ra từ tâm xoáy kia như một đạo sấm sét bổ xuống phía dươí.

- Uỳnh Uỳnh Uỳnh.

Mặt đất lắc lư kịch liệt. Phía xa xa vượt qua khỏi Thung Lũng Địa Trùng một tòa tháp khổng lồ màu xám đang trồi lên khỏi mặt đất. Tia sấm sét màu vàng kia đúng bị nó hút lấy rồi lan ra như những con rễ cây chuyển động.

Tất cả các trận chiến đấu đều ngừng lại. Toàn bộ ánh mắt tập trung vào tòa tháp khổng lồ kia.

- Tháp Tử Vong xuất hiện rồi.

Ở bên ngoài lối vào không gian Ba Tích, đám người Đại Nguyên Soái Võ Hồng Hà đứng bật dậy. Bọn họ thông qua hình ảnh truyền về có thể thấy rõ tòa tháp khổng lồ màu xám. Tuy chỉ qua hình chiếu nhưng bọn họ cũng cảm nhận được uy áp khủng bố của nó. Những trụ cột đứng đầu Nam Thủy này giờ phút này trao đổi ánh mắt đầy rung động.

Cơ hội của Nam Thủy trước cơn sóng ngầm mãnh liệt toàn Liên Minh Địa Cầu đã tới.

- Còn ba mươi sáu chiến sĩ trẻ nữa.

Lão Cố Vấn Trần Văn Thương lên tiếng.

Trải qua đào thải thảm thiết lúc này trong không gian Sa Mạc Tử vong chỉ còn ba mươi sáu học sinh chiến sĩ tiếp tục. Số còn lại phần lớn đã rời đi chữa thương. Chỉ còn một số ít thực lực bảo tồn đáng kể là nán lại xem diễn biến.

Toàn bộ đợt huấn luyện đến lúc này có năm mươi học sinh chiến sĩ bị thương nặng. Trong số đó ba mươi hai người tu vi vĩnh viễn mất đi. Số còn lại cũng khó mà hồi phục trong thời gian ngắn.

Nhưng đáng tiếc nhất là sáu người không bao giờ quay về được nữa. Họ đã trở thành những liệt sĩ trẻ tuổi hi sinh cho mảnh đất tràn đầy các anh linh từ ngàn xưa này.

Nam Thủy từ thời Hào Khí Thăng Long đến nay chưa bao giờ tổn hại thảm trọng như thế.

- Thật hối hận, đáng lẽ phải để cho Hồng Hà thực hiện kế hoạch sớm hơn…

Đỗ Xuân Thu nhìn qua đám chiến sĩ trẻ chỉ còn vài người có thể đứng lại chắng đát nói. Lê Văn Ba cũng nhìn sang cắn chặt hàm răng vẻ đồng cảm.

Nam Thủy trước giờ theo trường phái dĩ hòa vi quý nên thiếu đi áp lực cạnh tranh. Chính bọn ông cũng từng không thích cách làm trong kế hoạch của Võ Hồng Hà vì nó có hơi hướng tàn lạnh giống phương Bắc. Hai mươi năm trước sau khi Lê Anh Tuấn trở thành người duy nhất trở về thì điều đó lần đầu tiên chứng minh sự thiếu thốn trong huấn luyện lớp trẻ của người Nam Thủy. Những tinh anh chiến sĩ mang đầy hào khí khi đối mặt chiến đấu thật sự thì tố chất tâm lý không đủ. Thực lực họ vẫn mạnh mẽ nhưng thiếu đi rất nhiều thứ quan trọng của một người chiến sĩ thực sự thành ra thảm bại.

Ngay sau đó Hội đồng đã để Đại Nguyên Soái Võ Hồng Hà toàn lực thực hiện kế hoạch Hào Khí Thăng Long nhưng thời gian hai mươi năm dường như không đủ dài thì nguy cơ đã đến.

- Không nên tự trách mình. Chuyện do người làm.

Anh Cả trầm lặng nói.

Tất cả đều lầm vào trầm mặc. Ngay cả đám Dã Tượng Quân mới thắng lợi trở về cũng không có hân hoan chút nào.

Chín mươi hai học sinh chiến sĩ của chín chiến đội ban đầu giờ chỉ còn như vậy. Ba sáu người đó là ba mươi sáu niềm hi vọng của cả Nam Thủy. Bao nhiêu thiết kế, ngụy trang, che giấu, thậm chí sẵn sàng hi sinh cả lực lượng của đội Dã Tượng ưu tú nhất để khống chế không gian Ba Tích chỉ vì mục đích này.

- Nhất định thành công.

Tất cả mọi người đều nhủ thầm trong lòng như vậy.

...

- Cách…

Ở một vách tường đá bị tàn phá nham nhở bởi chiến đấu, Trần Uy bước ra. Thân hình hắn đầy vết thương. Bộ chiến phục đã rách tả tơi lộ ra da thịt cường tráng. Tuy nhìn có vẻ chật vật nhưng khí thế trên người hắn lại vô cùng mạnh mẽ, như chất thép vừa tôi lửa xong vậy.

Ngẩng đầu, Ánh mắt Trần Uy tập trung vào cái bóng tháp sừng sững phía xa. Trong cái nhìn của hắn đã mất đi vẻ cẩn trọng bình tĩnh thường ngày mà thay vào đó là một loại tự tin vô hạn cùng sắc bén. Dường như vị học sinh chiến sĩ khiêm nhường này đã được lột xác.

- Anh Uy, là anh?

Bỗng nhiên một giọng nói trong trẻo kinh ngạc truyền đến từ phía sau.

- Minh Châu, thì ra là cô.

Trần Uy quay lại ngạc nhiên nhận ra Minh Châu đang tò mò quan sát bản thân mình.

- Anh Uy, anh tiến bộ thật nhanh. Anh có gặp Ngọc không?

Minh Châu lên tiếng hỏi. Trải qua đợt huấn luyện này cô nàng cũng tăng lên mạnh mẽ. Khí chất tiểu thư kín đáo trên người nàng đã có thêm chút thuần thục tinh tế. Thái độ đối với người khác cũng không còn xa lạ bí ẩn nữa.

- Phạm Ngọc à. Tôi gặp cậu ấy lúc đi cùng bên Nam Bắc Hải Vân…

Trần Uy tường thuật lại quá trình hắn và Phạm Ngọc gặp nhau sau đó phải chia ra chạy trốn.

- Tôi tin Ngọc không sao đâu. Xương cậu ta cũng cứng lắm.

Thấy biểu lộ quan tâm lo lắng của Minh Châu, Trần Uy trấn an. Lúc ấy bọn hắn tách ra có chút nguy hiểm nhưng cũng không phải hết cách. Tiềm lực tích lũy của cả hai đều đủ có vốn liếng cho những tình huống như vậy.

- Ừm, tôi cũng tin Ngọc không sao. Uy, tiếp theo tôi và anh cùng đi đến đó được không?

Minh Châu đôi mắt sáng láng như nghĩ tới điều gì đó rồi đề nghị. Đôi tay cô nàng chỉ về phía tòa tháp sừng sững kia.

- Hân hạnh, Tôn...a... Minh châu tiểu thư…

Trần Uy nói nửa chừng thấy đôi mắt cảnh cáo của Minh Châu biết mình lỡ lời nên nói ngắt quãng. Hắn vội vàng phi thân về phía trước. Minh Châu cũng mỉm cười chạy theo sau.

….

Một nhóm đội ngũ dẫn đầu bởi một thanh niên khôi ngô thong dong bước đi. Bọn họ trải qua huấn luyện nhưng không hề có dấu vết mệt mỏi. Đội ngũ bảy người vẫn giữ nguyên số lượng lúc mới vào không gian huấn luyện này.

Ba cô gái Hạ Thảo, Kim Chi, Ngọc Diệp ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về phía người đi trước. Trải qua huấn luyện cả ba đều tăng lên tu vi nên khí chất toàn thân thêm phần hấp dẫn cuốn hút. Tuy nhiên kẻ đó chỉ như cơn gió thoáng qua mà chưa hề dừng lại.

- Tháp Tử Vong, nhanh đi thôi.

Thiên Phong bước đi bình thản như hòa vào xung quanh khẽ lên tiếng. Ba chàng trai phía sau hắn nghe thấy thì mắt tỏa ra ánh sáng chiến ý mãnh liệt. Sân khấu kia mới là nơi biểu diễn của bọn hắn trong không gian này.

….

- Hùng Sơn, tôi và cậu cùng đi chứ?

Một thanh niên đầu tóc gọn gàng, mắt như sao lên tiếng hỏi Hùng Sơn.

- Còn bọn họ thì sao, Lâm Phi Long?

Hùng Sơn nghe thế ánh mắt hướng về phía chiến đội Cửu Long cùng hai người bên cạnh mình.

- Không sao, tôi và cậu đi trước. Bọn họ có thể từ từ theo sau. Tiện thể giao lưu nam bắc tụ họp với nhau.

Lâm Phi Long nhàn nhạt nói.

- Được, cứ vậy đi.

Hùng Sơn biết tên này ngứa ngáy muốn tranh cao thấp gì đó với hắn nên quay qua gật đầu ra hiệu với Hùng Thanh và Ngô Chính Nhân. Chiến đội Hùng Vương lúc này cũng chỉ còn lại ba người bọn hắn.

- Tốt, Đi thôi.

Lâm Phi Long nghe thế cười to rồi tung mình lên phía trước. Thân hình hắn di chuyển rất nhanh biến mất sau cánh rừng.

- Vù.

Hùng Sơn cũng không nói gì mà xuất ra cước lực đuổi theo.

Đám đội viên còn lại của hai chiến đội cũng theo sau.

- Nghiêm, Đi theo bọn họ vậy.

Được một lúc, phía sau đi ra hai người. Chính là anh em Công Chính, Công Nghiêm của học viện Nam Bắc Hải Vân. Công Chính quay sang nói với em mình.

Cả hai cùng lao lên phía trước rất nhanh.

- Anh Hai, anh chọn ai?

Vừa chạy Công Nghiêm vừa hỏi. Đôi mắt hắn rạo rực lửa chiến đấu dõi theo hai thân hình đang chạy đua của Hùng Sơn và Lâm Phi Long.

- Anh chọn Hùng Sơn. Sói Cuồng, em cũng cần cẩn thận đó.

Công Chính gọi ra một cái tên rất lạ nhưng Công Nghiêm ở bên cạnh không hề có phản ứng mà chỉ nhếch môi cười.

Thiên Phong, Lâm Phi Long, Hùng Sơn theo thứ tự từ một tới ba đứng đầu xếp hạng các chiến sĩ trẻ của Nam Thủy. Vị trí thứ năm thuộc về Công Chính. Vị trí thứ tư thì lại là một chuyện bí ẩn vì người này chỉ chiến đấu trong chiến trường giả lập chứ chưa thực chiến với bất kì vị nào trong bốn người kể trên. Chiến trường giả lập là dựa vào giả lập không gian thực tế ảo dùng để huấn luyện chiến đấu. Tuy là giả lập không hề bị thương nhưng chiến đấu trong đó cảm giác vô cùng chân thật. Tu vi, lực lượng đều hoàn toàn ứng với thực tế.

Mà người xếp vị trí thứ tư này được gọi là vị vua của chiến trường giả lập. Ở trong đó hắn đã thành lập thành tích 36 trận bất bại trước giờ chưa từng có. Ngay cả người xếp thứ hai là Lâm Phi Long khi chiến đấu với hắn trong đó cũng bị thua điểm số. Nhưng khi đánh với Hùng Sơn hắn lại chỉ hòa nên hắn chỉ có thể xếp thứ tư.

Biệt hiệu của hắn chính là Sói Cuồng.

- Ồ, vậy Lâm Phi Long để em. Không biết tên này nếu biết em là Sói Cuồng sẽ phản ứng ra sao đây.

Công Nghiêm đắc ý cười. Trận chiến đấu trong chiến trường giả lập trước kia Lâm Phi Long đúng là bị hắn áp đảo. Giờ gặp nhau ngoài đời thật sẽ rất thú vị.