Phàm Tiên Chi Lữ

Chương 103: Bốn Phương Điều Động




Trong lúc bọn Phạm Ngọc đang chiến đấu thì ở nhiều nơi khác chiến đấu cũng đang diễn ra ác liệt. Vùng Thung Lũng Địa Trùng này đã biến thành một chiến trường rất lớn. Tất cả các chiến sĩ trẻ tuổi đều đang từ vùng ngoại vi tiến về phía năm toà Đại

Thành Trì.

Lúc này tại trung tâm của một toà Đại Thành Trì, Kim Ngân Vương đang nghiêm nghị ngồi trên vương toạ, con mắt đăm chiêu suy nghĩ. Phía dưới, mười vị vệ tướng dưới trướng của hắn im lặng đợi chờ.

- Kim Ngân tộc ta truyền đến nay đã trăm vạn năm. Mười vạn năm nay bị giam trong này rồi. Lần này chính là một cơ hội duy nhất để được đi ra ngoài. Quyết định vẫn dựa vào sự lựa chọn của ta? Theo hay không đây?

Kim Ngân Vương tự hỏi. Hắn khẽ liếc qua đám thuộc hạ dưới trướng đang hưng phấn vì đại chiến mà ngán ngẩm.

Tu La giam giữ tộc của chúng, coi như nuôi côn trùng. Thông qua bọn chúng để củng cố không gian Tử Vong. Một không gian đơn lập cần có năng lượng tuần hoàn duy trì ổn định. Nó khác với dạng không gian chứa vật phẩm mà gần giống một thế giới nhỏ của cấp văn minh đỉnh cao trong Vũ

Trụ. Trong Vũ Trụ còn có loại phân chia cấp độ văn minh dựa vào thành tựu về mặt không gian. Điển hình gồm cấp Du Hành Không Gian nắm giữ kĩ thuật di chuyển có tốc độ đạt ít nhất một phần mười tốc độ ánh sáng gọi là tốc độ vũ trụ cấp một, cấp Xuyên Không Gian có thể xuyên qua hai điểm không gian khác nhau về toạ độ. Cấp Vi Không Gian là có thể cắt một vùng không gian ra đem cấy vào một vật chứa. Loại không gian này rất ổn định có thể nhét một diện tích cả trăm cây số vuông vào cả hạt cát nhưng đòi hỏi kĩ thuật cùng lực lượng lớn vô cùng. Sau cùng là Cấp Tiểu Thế

Giới có thể chứa cả một đại lục với hàng tỷ sinh mạng. Trên cấp Tiểu Thế Giới thậm chí còn có cấp độ cao hơn nhưng thuộc về bí mật.

Không gian đơn lập nằm ở giữa Vi Không Gian và Tiểu Thế Giới, coi như một loại lai tạp dễ chế tạo hơn nhưng độ ổn định lại không cao. Vách ngăn của nó rất dễ thác loạn, quy luật đậm đặc cần năng lượng duy trì liên tục. Thậm chí khi đưa một vật rất nhỏ vào cũng cần hao tổn rất nhiều năng lượng mới có thể đảm bảo sự cân bằng. Hơn thế lại rất không ổn định, sinh mạng nếu trong đó chịu áp lực rất lớn. Ưu điểm là nó dễ chế tạo hơn cả hai loại kia. Chỉ cần tạo ra một hệ thống trí năng kiểm soát toàn bộ năng lượng cùng vật chất trong đó là được. Tuy vậy cũng chỉ cấp văn minh Tinh Tú trở lên mới có thể nắm giữ công nghệ như vậy. Loại không gian này thường trở thành căn cứ hậu bị hay nơi huấn luyện giả lập cho các chủng tộc. Như không gian Ba Tích có thể là một ví dụ. Tộc

Ba Răng vì may mắn đạt được nó mà dẫn tới thảm hoạ diệt tộc.

Không gian đơn lập bản thân nó không tự hấp thu năng lượng được. Những sinh mạng tu luyện lại có thể nhưng sức chứa là có hạn. Nếu đưa sinh mạng vào trong một không gian đơn lập sẽ cần tiêu hao lực lượng rất lớn. Đồng thời những sinh mạng này khó có thể kiên trì lâu dài. Nhưng Tu La thông qua một biện pháp thần kỳ nào đó đã giải quyết được vấn đề này.

Không gian Tử Vong giống như một lá phổi kì dị có thể hút năng lượng vào. Năm tộc Trùng Thú tu luyện sử dụng năng lượng này để phát triển sinh dục ra nhiều thế hệ.

Nhưng khi dân số đạt mức nào đó sẽ dẫn đến quá tải. Không gian khi đó cần nhiều năng lượng hơn mức có thể chứa sẽ rối loạn. Bởi vậy, khi dân số của bọn chúng vượt quá mức cần tiêu diệt bớt. Đại chiến vì vậy được thiết kế ra. Khí tức chết chóc từ cuộc chiến sẽ được Tháp Tử Vong hấp thu như một dạng đồ ăn của nó. Không gian này sau đó sẽ lại hút năng lượng vào một lần nữa. Mười vạn năm nay đã như vậy. Nó tạo ra một vòng tuần hoàn cân bằng.

Bọn hắn trở thành Vương người đứng đầu một tộc thì mới nắm giữ bí mật này.

Tu La từng nói với năm vị Vương, ông ta có hai nhiệm vụ. Thứ nhất là đi tìm một người. Theo Tu La nói thì người đó nếu tìm được sẽ nhấc lên một hồi máu tanh trong Vũ trụ để phục hồi lại vinh quang của một vị Chúa Tể đã vẫn lạc. Nhưng Tu La cũng từng úp mở rằng rất có thể không bao giờ tìm được người đó.

Nhiệm vụ thứ hai quan trọng hơn, đó là tìm được những người có thể tiếp nhận ba truyền thừa của Vua Shan.

Chỉ cần một trong hai nhiệm vụ này được hoàn thành, không gian Tử Vong sẽ giải thể, năm tộc Trùng Thú sẽ được tự do. Nhưng không phải tất cả năm tộc. Điều đó phụ thuộc vào kẻ được chọn. Ý tứ của Tu La là năm tộc sẽ phải phụ thuộc vào kẻ đó, phò trợ cho hắn hoàn thành nhiện vụ được giao lại trong truyền thừa.

Chính vì câu nói đó mà năm tộc đại chiến chưa bao giờ ngừng nghỉ. Dù để duy trì cân bằng không gian hay vì tự do thì tộc nào cũng muốn nắm quyền quyết định. Rất dễ hiểu rằng nếu một tộc thống nhất được hay diệt sạch các tộc còn lại thì cơ hội với tộc đó sẽ lớn hơn.

Người tiền nhiệm của hắn, một vị Trùng Hoàng duy nhất trong mười vạn năm qua đã suýt chút nữa làm được điều đó. Đáng tiếc hắn lại chết trong tay tên Quyền Vương kia.

- Các ngươi nghe đây, lần đại chiến này rất trọng yếu, quyết định vận mệnh tộc ta. Vì vậy không thể giữ lại điều gì được. Ngân Ảnh, nghe lệnh ta, mở ra Suối Linh Dịch, cho tất cả cấp tướng tẩy luyện. Những người còn lại do Kim Than chỉ huy, mau chóng điều động trùng binh tập hợp, Kim Ngân Pháo chuẩn bị sẵn sàng.

- Thuộc hạ nhận mệnh.

Một tên vệ tướng tiến lên nghiêm cẩn nhận lệnh.

- Thưa Vương, vậy còn đám Người kia thì sao?

Một tên vệ tướng khác lên tiếng.

- Diệt.

Kim Ngân Vương lạnh giọng nói. Khi nghĩ đến cái chết của vị Trùng Hoàng kia, một người có huyết mạch trực hệ với hắn, Kim Ngân Vương bỗng nhiên quyết liệt. Hắn thà chết chứ không thể để vận mệnh của mình bị dẫn dắt.

Hắn tin nếu tộc Kim Ngân diệt sạch những tộc khác thì cơ hội sẽ lớn hơn chờ vào vận may quyết định của kẻ khác.

Khi ba truyền thừa được nhận, không gian Tử Vong sẽ tự động giải thể, Tu La sẽ không thể khống chế họ nữa. Lúc đó bọn hắn có quyền quyết định nên làm thế nào. Với lực lượng của chúng thì nô dịch cái tinh cầu tên

Trái Đất này là dễ như trở bàn tay.

Ở một toà Đại Thành Trì khác, trên Vương Toạ Lân Đao Vương đang nghiền ngẫm một đoạn tin tức. Bên cạnh hắn thân hình với đầy vẩy sừng và gai nhọn của Xa Di Vương ngồi trên một Vương Toạ khác. Hai con mắt nhỏ hẹp trên chiếc đầu nhọn của hắn đảo qua đảo lại đầy âm mưu.

- Lần này ngươi có bao nhiêu phần nắm chắc?

Lân Đao Vương đột nhiên hỏi. Hai tộc bọn chúng cuối cùng đi đến hợp tác.

- Bảy phần.

Xa Di Vương trả lời chắc nịch.

Trong toà Vương Ốc này chỉ có hai bọn hắn. Bọn chúng cũng không sợ ai nghe lén cuộc gặp bí mật này vì đã ngăn cách không gian bên ngoài.

Những người có thể nghe lén cũng chỉ có mấy vị Vương khác. Nhưng hiển nhiên mấy vị kia mà đến thì không thể thoát khỏi cảm giác của chúng. Duy nhất có Tu La thừa sức làm điều này nhưng Xa Di Vương và các vị Vương khác đều biết rằng Tu La rất cao ngạo nên không bao giờ làm điều đó.

- Tốt. Như giao ước.

- Được. Như giao ước.

Lân Đao Vương nghe vậy vui vẻ nói. Cả hai cùng đồng ý với giao ước ngầm giữa bọn chúng. Xa Di Vương sau đó nhẹ nhàng rời đi.

- Hừ, muốn chơi ta, để xem.

Lân Đao Vương ở lại không có có động tĩnh gì. Một lát sau hắn mới hừ lạnh một tiếng, đôi ămts xẹt qua tia trào phúng.

- Thằng ngu.

Xa Di Vương đang di chuyển như gió tiến về toà thành của hắn cũng lẩm bẩm một câu.

Trong Vương Ốc của mình, Xuất Khoa Vương quay qua hỏi Thạch Giáp Vương. Tên này suy nghĩ thật là lâu.

- Thạch Giáp, tên Bọ Đá nhà ngươi nghĩ xong chưa?

Xuất Khoa Vương sốt ruột thấy rõ. Không phải vì điều gì mà vì dáng vẻ giả ngu của tên Bọ Đá này. Biệt danh này chỉ có hai người bọn họ dùng.

Không ai biết rằng, hai vị Vương của hai tộc này lại trải qua những ký ức tuổi trẻ thân thiết. Khi đó cả hai đều là những chiến sĩ Trùng Thú cấp thấp thường xuyên bị phái đi các khu vực ráp gianh làm pháo hôi.

Xuất Khoa Vương lúc đó vừa mới lột xác thành Linh Trùng còn Thạch Giáp Vương thậm chí chưa lột xác. Bọn họ trùng hợp gặp nhau rồi chiến đấu.

Cả hai bị thương nặng rơi xuống một vách đá. Lúc đó hai kẻ vốn là địch đã cần tới người kia mới có thể bảo trụ tính mạng.

Đếm hôm đó, nằm trị thương trên một mỏm đá, hai tên Trùng Thú cấp thấp nhưng có mộng tưởng lớn giống nhau đã trao đổi chí hướng. Từ đó bọn họ đạt thành tình bạn thân thiết. Trải qua nhiều phong ba đến lúc thành

Vương cũng vẫn vậy. Điều này thì chỉ hai bọn họ biết.

- Có gì đâu mà nghĩ, vẫn thế thôi.

Thạch Giáp Vương từ tốn nói.

- Ừ, tên Kim Ngân Vương kiêu ngạo kia chắc đã quyết định rồi. Hai tên Xa Di và Lân Đao thì càng không phải nói. Đáng tiếc, mười vạn năm vẫn không mài mòn dã tính của bọn chúng. Thật không có đầu óc.

Xuất Khoa Vương khẽ vuốt cặp cánh của mình, nhẹ nhàng nói. Đôi mắt hắn hiện ra vẻ cơ trí bừng bừng.

- Hừ, bọn họ cũng là phải nhận mệnh thôi.

Thạch Giáp Vương nghe vậy cũng thở dài buông một câu. Xuất Khoa Vương thấy điệu bộ của hắn thì khoé môi khẽ nhếch lên. Chỉ hắn mới biết vị bạn bè này tuyệt đối không thể dùng bề ngoài để nhận xét. Hắn hoàn toàn là một vị Vương giả trời sinh. Về cơ trí cũng không hề thua Xuất Khoa Vương hắn tí nào. Dù Xuất Khoa tộc vốn có thiên bẩm về mặt trí tuệ cũng vậy.

Còn về thiên phú tu luyện, cả hai bọn họ đều chỉ xuất phát ở mức bình thường. Nhưng cả hai đều đã đi đến một bước này. Nghị lực cùng tâm tính như vậy thì sao có thể là kẻ ngu.

- Chúng ta cũng cần hành động thôi.

- Được, hẹn gặp tại Tháp Tử Vong.

Hai vị Vương trao đổi ánh mắt rồi Thạch Giáp Vương nhanh chóng ly khai.

- Vù, vù!

Trên không trung Thung Lũng Địa Trùng, những đám mây năng lượng hội tụ lại. Khí tượng hiện ra rất dữ tợn. Dường như có giông bão sắp ập xuống dưới.