Phàm Thiếu, Anh Thật Là Hư

Chương 60: Tâm tư lòng ai




Ông Tịch Văn phát hiện cô không có ở nhà mẹ, đoán được cô đến Phàm gia tình hắn, nên ông đến Phàm gia với cơn giận dữ rất ghê rợn

_Phàm lão bà, đứa chái trai của bà đâu? Mau bảo nó đưa tiểu Di ra đây, nếu không đừng trách

Bố cô vung con dao nhọn lên cao để doạ, cả Phàm gia được một phen thất kinh hồn vía, cau Dịch Khiết đứng kế bên cũng rin sợ không kém, nhưng cố tỏ ra vẻ không biết gì và không có liên quan trong chuyện này

_Tịch tiên sinh, sao lại ngông cuồng như vậy? Phàm gia này đâu phải là nơi để làm càng

Phàm lão bà chống gậy ung dung mở lời, khi mà con dao trước mặt vẫn chỉa thẳng về phía mình

_Phàm gia sao? Bà nói thật không biết ngượng mồm, đây là "Hoa gia" mới đúng, bà nghĩ chuyện bà đem họ của bà thâu tóm dòng tộc người ta đến cuối đời à? Hôm nay tôi sẽ vạch trần bà

Bố của Hạ Di vì quá bức xúc cho đứa con gái bé bỏng tội nghiên, sâu thẫm trong thâm tâm bị dằng xé bởi tội lỗi trong quá khứ mà giờ đây con gáo phải gánh chịu, lần cuối ông muốn được quay đầu sám hối, ông đã kể ra bí mật năm nào Phàm lão bà là vợ lẽ của Hoa lão gia, vì không có con được nên bà ta đã âm thầm mang họ của mình áp đặt lên dòng tộc họ Phàm, bắt đứa cháu đích tôn của Hoa gia phải theo họ Phàm xóa đi Hoa gia mãi mãi

_Hoa gia đổi thành Phàm gia thì có làm sao? Nhìn lại mình đi ông già, con gái ông hiện giờ đang mang cốt nhục của Hoa gia đó...nhưng tôi nghĩ thứ mầm sống bẩn thỉu đó sớm muộn cũng chết thôi...sao hả? Còn mạnh miệng được không?

Dịch Khiết mạnh miệng hỗn láo, loại phụ nữ xấc xượt tự cho mình là đúng, sống dưới mái nhà có quá nhiều quá khứ rắc rối vì thế Phàm Khiết Thần rất chán nản, không bao giờ muốn tìm hiểu nhưng không ngờ chính người hắn yêu lại là người thiệt thòi nhất

_Tiểu Di có thai sao? Phàm Khiết Thần...cậu ở đâu? Mau ra đây?

Bố cô điên tiết khi nghe sự việc nghiêm trọng, ông huơ dao loạn xạ khắp nơi cứ như muốn giết hết bọn người xấu xa

_Thần....

Phàm lão bà và Dịch Khiết thét lên kinh hãi khi mũi dao nhọn ghim mạnh vào bã vai một người, đó không là ai khác mà là Phàm Khiết Thần, sau mấy ngày sống trong tột cùng dằng vặt, hắn về đây để giải quyết mọi chuyện

_Cậu đáng bị như vậy

_Hự....

Bố cô không chút lưu tình ghim mạnh hơn con dao vào vai hắn, hắn không tránh né, không phản xạ cứ vậy đón nhận một cách tự nhiên

_Thần à...anh có sao không....mau em đưa anh đến bệnh viện

_Tránh ra...đồ không biết xấu hổ

Phàm Khiết Thần đẩy mạnh Dịch Khiết ra cửa, hắn đá mạnh chân vào cửa làm kính thuỷ tinh vỡ ra văng xuống sàn nơi ả ta đang ngã dài

_Nói mau, Di nhi đang ở đâu? Cô dám động đến Di nhi sao? Mấy ngày qua tôi vắng mặt mấy người đã thêu dệt chuyện gì để cô ấy đau khổ?

Đến tận bây giờ hắn mới lên tiếng, sau bao ngày bỏ đi, thật quá xót xa, hắn ân hận chỉ vì quá khứ hoen mờ mà làm người con gái hắn yêu đau khổ, khi biết cô mang thai hắn như chết lặng, sao lúc quan trọng này không thể ở bên cô chở che, trong lòng hắn còn rỉ máu và đau hơn cả vết đâm ở bã vai

_Nói mau, hay muốn tôi giết chết cô? Từ hôm nay giữa chúng ta không còn anh em gì nữa

_Tịch Hạ Di...cô ta...đang...đang ở bệnh viện...hức....

***

Bệnh viện

Hắn nằm cạnh cô, nhìn cô ngủ say rồi nhỏm người nhìn cô vùi mình vào chăn ấm, hắn không màng đến vết thương của bản thân, mặc kệ cho nó chảy bao nhiêu máu, vì hắn mặc áo sơ mi đen nên rất khó phát hiện

_Nhiều ngày rồi, em có biết anh khổ sở dằn vặt thế nào? Đáng nhẽ không nên để hận thù làm em đau đớn, em còn quá trẻ để chịu tổn thương

Hắn xót xa nhìn cơ thể gầy đi rất nhiều của cô, hắn không thể nào xoá hình bóng cô được, không phút giây nào không nghĩ về cô, hắn sống mà tâm trạng rất hỗn loạn, tình yêu, nỗi nhớ mong, hối hận vì trói buộc cô vào quá khứ ngang trái giờ đây khi đối diện cô tâm trí hắn gần như phát điên, chỉ muốn giữ chặt cô không để mất cô lần nữa

_Di nhi...anh có lỗi với em...hãy để anh bù đắp cho em và con

Hắn thở dài, trên mắt có hàng nước mắt khẽ rơi...cánh tay nhẹ nhàng đặt xuống bụng cô nơi có mầm sống đang cựa quậy

_Di nhi... em dậy rồi

Phàm Khiết Thần âu yếm nhìn cô, hắn không thể dùng cách lạnh lùng cất giấu cảm xúc, gặp cô cảm xúc vỡ òa, dù bất luận có chuyện gì xảy ra cũng không bao giờ để cô đi hoặc vì chuyện oan trái gì mà làm cô tổn thương lần nào nữa

_Di nhi...

Hắn nhẹ nhàng áp tay lên khuôn mặt thân quen, ngay lập tức cô ngồi dậy gạt tay hắn ra

_Bốp....

Cô tát hắn, một cái rất đau, bao nhiêu tổn thương uất hận đều dồn hết vào đây, hắn sững người vì cô

_Tên bại hoại, tôi ghét anh

Cô thét vào mặt hắn, hắn nheo mắt sờ lên chỗ khuôn mặt đang ửng đỏ, hắn nhếch môi cười đểu liếc mắt nhìn cô

_Anh còn cười nữa à?

Cô đưa tay định tát hắn cái nữa, hắn nhanh chóng giữ chặt tay cô sau đó đẩy cô nằm xuống giường rồi cưỡng hôn cô

_Bỏ...tôi...

Hắn hôn lên môi cô, rồi đến cổ, hắn cười càng làm cô điên tiết, cô không thể chống lại sức lực cuồng dã của hắn nên chỉ biết ấm ức khóc thôi

_Em là của anh

Hắn hít thở mùi hương trên tóc cô, hắn nhớ thật sự rất nhớ cô gái bé nhỏ không biết an phận này, chính vì thế hắn đã lưu lại một dấu cắn trên cổ cô

_Anh là đồ điên, mau bỏ tôi ra

Tịch Hạ Di đánh đấm hồi lâu, nhìn lại hai bàn tay mới thấy có rất nhiều máu, trên lớn áo sơ mi còn ẩm ướt rất nhiều máu

_Thần! Anh sao vậy?

Cô hoang mang hỏi, có thể nào cũng không bỏ mặc được, cô yêu hắn hơn hơi thở của mình nữa, nhìn hắn bị thương làm sao chịu được

_Không sao hết, Di nhi đừng lo lắng, tránh xúc động rất ảnh hưởng đến cục cưng

_Trời ơi...vết đâm lớn???

Cô cay đắng giọng run rẩy hỏi, cô biết số phận trớ trêu ràng buộc, thế hắn có nghĩ cô cũng chính là vì quá khứ bị hắn dằn xéo mà khốn khổ như ngày hôm nay, nước mắt động trên khoé mi dù hắn nhìn thấy hoặc cô cất đi thì cũng không thể yên ổn như hắn yêu thương như chưa có chuyện gì, nội tâm của hai người ngay bây giờ không thể hoà quyện được nữa một người dù chấp nhận cho qua tất cả nhưng liệu những vết thương nặng nề một người phải mang có thể qua đi? Yêu thương đong đầy nhưng làm sao qua nổi định mệnh ngang trái, chân thành làm cô tổn thương ấy thế trong niềm đau cô vẫn có chút loạn nhịp

_Không sao, em đừng khóc, Di nhi tha thứ cho anh

Hắn áp tay lên khuôn mặt ngây ngốc chờ đợi, nhìn cô hốc hác xanh xao hắn rất đau

_Em phải nhận biết tình cảm của anh chứ? Anh yêu em...yêu em...phát điên vì em...

Hắn luồn tay vào tóc cô kéo cô đến gần hôn cô, hắn sợ mất đi mùi hương quen thuộc trên tóc người hắn yêu, hắn không thể xa cô được, cô là người làm hắn nghiện đến điên cuồn

_Chẳng phải anh muốn bỏ rơi tôi hay sao? Đứa bé này anh không cần bận tâm đến

Cô đay nghiến nghẹn ngào, nước mắt ứa ra, gương mặt thanh tú bị nước mắt làm nhoè đi, đáng thương và tội nghiệp, hắn có thấy đau lòng khi làm cô khóc, hắn có thấu cho nội tâm bị dày vò lúc này của cô, cô luôn có cảm giác tội lỗi vì hắn là nguội có gia đình còn hắn cứ vô tình lợi dụng sự ngây thơ của cô một mình giữ kín tâm tư rồi ràng buộc cô

_Di nhi anh xin lỗi, gả cho anh đi có được không???

Phàm Khiết Thần nắm tay cô tha thiết cầu hôn, suốt một đời chỉ muốn yêu mình cô, chỉ cần có cơ hội bao lâu vẫn sẽ chờ cô tha thứ

_Anh làm gì vậy? Vết thương của anh, nếu để mất máu sẽ chết đó

_Nếu để mất em thì mới chết

Phàm Khiết Thần ôm lấy cô thì thầm, thân người mảnh mai khiến hắn cảm thấy cô phải chịu đựng như vậy? Càng nghĩ càng thấy bản thân có lỗi với cô