Phàm Thiếu, Anh Thật Là Hư

Chương 11: Cái người không có tự trọng 2




Phàm Khiết Thần siết chặt tay cô, buộc cô thôi khán cự, hắn hậm hực giữ cô gái bé nhỏ trong ngực, cái dáng vẻ mỏng manh uỷ mị thế mà lại có sức khán cự ghê gớm

_Tôi không muốn....Phàm chủ tịch đừng mà...

Tuy cơ thể đã bị sói thống trị nhưng cái miệng nhỏ không lúc nào là thôi khán cự

_Còn dám chống đối?

Hắn ghì chặt hai tay ở hông cô, tấm lưng trần nhanh chóng đẩy mạnh, mỗi một động tác ra vào của hắn đều làm cô thở không ra hơi, vừa mạnh bạo lại vừa khó chịu, gân cốt của cô như rã ra vì hắn, chỗ nhạy cảm bó sát bắt buộc phải cuộn lấy khúc thịt cứng, ma sát mỗi lúc một nhanh hơn.

_Sao vậy?

Hắn vuốt mớ tóc rối trên mặt cô, nhìn vào đáy mắt ngây thơ đó đáng thương lắm nhưng cũng chính ánh mắt long lanh đó lại là thứ làm hắn muốn chiếm lấy rồi trêu đùa cơ thể cô

Như có hàng ngàn ngọn lửa thêu đốt trong người hắn cuồng dã cuống lấy cô, thân dưới không ngừng dốc hết sức lên xuống, hắn chưa bao giờ đối với ai như vậy cả, từ hôm cô thuộc về hắn rồi bắt đầu từ đó hắn liên tục muốn cô

Tịch Hạ Di nhăn nhó cúi mặt, hai chân mỏi nhừ thế mà cái tên hung hãng đang chiếm giữ cô vẫn chưa chịu dừng mà còn có dấu hiệu dai dẳng đặt cô dưới thân, cô nghe rất rõ tiếng bước chân tiếng nói cười nên càng hoảng hốt hơn, nhiều khi muốn cáu mạnh vào vai hắn để hắn bỏ cô ra nhưng nghĩ lại cô không dám vì chút sức lực khán cự bé nhỏ lại vô tình phản ứng ngược chiều trở thành khoái cảm dâng trào trong hắn lại càng khổ sở hơn

_A...đau...hức

Cô giật mình vì hai cánh môi tàn ác của hắn cố ý cắn trên ngực cô, hắn còn làm cô đau đến bậc ra thành tiếng

mà, bên dưới vật kia quá to còn cố ý đâm mạnh, mỗi lần như vậy ra rát buốt nhiều khi cô cảm nhận mình sắp chết vì bên trong bị rách ra

_Đến bây giờ vẫn còn đau sao?

_Tôi...nói thật...

Cô đấm nhẹ lên ngực hắn oán hận nói, sao lại tự dưng muốn cô đến vậy chứ? Cô sức cùng lực kiệt làm sao có thể mạnh bạo bằng hắn, cô rớt nước mắt tủi thân, hắn là người cướp đi trong trắng của cô những tưởng sau lần đó mọi chuyện kết thúc nào ngờ hắn càng ngày càng làm những việc ghê gớm hơn

Cô thở hổn hển chỉ biết nương tựa vào khuôn ngực rắn chắt của hắn hắn dừng động tác, mặc lại quần áo một cách nhanh chóng cuối cùng hắn cũng xong việc của hắn và buông tha cho cô rồi, cô khóc trong vui mừng chưa kịp hoàng hồn hắn đã nhấc bổng cô lên dùng áo sơ mi choàng qua người cô rồi ôm chặt cô trong ngực đưa về phòng làm việc

_Phàm chủ tịch làm gì vậy? Xung quanh có rất nhiều người...

Cô giãy nảy muốn thoát khỏi hắn, cô làm sao có thể loã thể ra ngoài, cảm giác trống trải đến phát hoảng, nhìn váy áo của mình bị hắn bỏ lại ở phòng sách cô càng run rẩy hơn, mặt mày đã xanh xao không còn giọt máu chỉ biết cúi mặt ngượng ngùng

_Tôi muốn cô

Hắn liên tục muốn chiếm giữ cô, mới vừa nãy đã một lần rất lâu thế mà vẫn chưa hài lòng đúng là quá mạnh mẽ còn thô bạo, cô sợ con người quái ác này lắm, hắn nói là làm mà còn là làm ra những chuyện lập dị nguy hiểm

Phàm Khiết Thần đẩy cửa vào phòng làm việc, đúng là nơi riêng tư nên không có ai cô thầm an ủi bản thân khi không ai nhìn thấy cảnh tượng xấu hổ của cô cùng hắn

_Không được đâu, vừa lúc nãy đã...

_Không được cãi...

Hắn đá mạnh cánh cửa trước mặt, hắn bồng cô vào phòng làm việc, hắn đi sâu vào phía bên trong vì sau nơi làm việc có một chỗ để quầy rượu vang đắt tiền, hắn đặt cô nằm lên bàn rồi nhanh chóng cởi hết quần áo, quả là nhu cầu của đại boss quá cao, mà còn lại nhắm vào cơ thể cô chứ không phải bất kì người phụ nữ nào khác.

_Tôi không muốn...

Cô lồm cồm ngồi dậy, hai tay nắm chặt cái áo sơ mi duy nhất trên người. Hắn nhíu mày giật đi cái áo sơ mi, do lúc nãy đã một lần nên lần này rất dễ dàng đi vào và không cần dạo chơi, bên trong vẫn còn trơn trượt hắn cứ thế dồn nén hết cảm xúc vào cái nhấp lưng mạnh bạo mà không nghĩ đến cảm giác đau đớn đến giật mình sợ hãi của cô

_Ưm...

Huyệt đạo bất ngờ bị bảo bối của hắn đẩy vào, cảm giác không dễ gì thích nghi với tốc độ quá nhanh, cô rươm rướm nước mắt tủi thân nhỏm người lắc đầu tỏ ý không muốn, với hắn cô càng không muốn hắn càng chiếm đoạt, tốc độ lúc nào cũng nhanh và thô bạo làm cô không lúc nào thoải mái mà sinh ra khoái cảm được, chỉ có mình hắn là có hứng thú đem cô ra bỡn cợt dưới thân

Hắn quan sát cô rất kỹ, từng động tác cô muốn khán cự đều bị hắn kìm hãm, hắn nắm giữ từng trạng thái tâm trạng của cô, hắn toàn quyền quyết định với cô và không bao giờ để cô có ý không phối hợp với hắn

_Tất cả phụ nữa tôi gặp qua đều làm ra vẻ khoái cảm trước mặt tôi, riêng cô thì không...đang thách thức tôi á? Được đêm nay cho cô biết....

Hắn nhanh chóng gia tăng tốc độ, còn nâng hai đùi cô lên cao để có thể tiến sâu hơn, tội nghiệp cho thỏ nhỏ đến cả khán cự cũng không dám mà chỉ biết im lặng chịu sự dày vò từ hắn

Hắn ghì chặt vai cô, vừa như cối xay vừa dùng miệng lưỡi khám phá khắp người cô, hắn kinh nghiệm dùng sự cường quyền áp bức cô, nếu cô bày ra bộ mặt dâm đãng như những người phụ nữ hắn từng sũng thì hắn lập tức tha cho cô, còn cô chỉ biết đem bộ mặt chân chất ngây thơ ra đối đãi với hắn làm hắn cứ nghĩ cô thách thức kiên nhẫn của hắn nên lúc nào cũng hung hăng với da thịt mềm yếu của cô

_Tha cho tôi đi...huhu...đau...

Cô bị hắn cưỡng đoạt đến không nói ra hơi, yếu ớt cầu xin, cô không chịu nổi trận cuồng phong bạo loạn của hắn nữa rồi, hắn quá khỏe còn liên tục không ngừng, cô đau đớn lắm, khắp người hành hạ đến mức sắp mất cảm giác