*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kỳ quái?
Cái này hẳn chỉ là ảo giác?
Trương Triệu Huyền gõ trán mình một cái, cố gắng lờ đi cảm giác dị thường trong lòng, nhưng tròng mắt đảo tới đảo lui, cũng không dám nhìn thẳng vào Diệp Thanh.
Diệp Thanh rõ ràng nhìn thấy, lại chỉ chống cằm, tủm tỉm cười, nhìn thẳng vào hắn. Một lúc lâu sau, y mới ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói, “Giờ không còn sớm, ta tiễn Trương tiên sinh về phòng nghỉ ngơi.”
“A, được.” Trương Triệu Huyền gật đầu, đáp nhẹ, vẫn có chút hốt hoảng, ánh mắt không kìm được mà liếc nhìn đĩa điểm tâm còn dư.
Diệp Thanh thấy thế liền cười, tiện tay cầm lên hai khối quế hoa cao, nói, “Cái này cũng mang về ăn đi.”
Những lời này đánh thẳng vào tâm ý Trương Triệu Huyền, nghe được thế, hai mắt hắn lập tức sáng lên, đưa tay nhận lấy, nhưng vừa chạm vào đầu ngón tay Diệp Thanh trong chớp mắt, ngực lại nhảy một cái.
Di di? Sao lại thế này?
Trước đó không lâu bị băng kiếm và hỏa cầu truy đuổi, lẽ nào băng hỏa giáp công*, ngay cả thần tiên như hắn cũng ngã bệnh?
*Giáp công = đánh từ hai mặt.
Đêm hôm ấy, Trương Triệu Huyền vì vấn đề này mà phiền não tới gần nửa canh giờ, nhưng ngày thứ hai, khi Diệp Thanh tới tìm hắn đi du thuyền, hắn lập tức không để tâm tới việc này nữa.
Ngày thứ ba là leo núi…
Ngày thứ tư là…
Ngày qua này, Vân Phong nhiều lần cực khổ, vẫn chậm chạp không tìm được con hồ yêu kia, Trương Triệu Huyền cùng Diệp Thanh đã thăm gần hết các cảnh đẹp trong thành.
Sau cùng, Trương Triệu Huyền bất tri bất giác phát hiện bệnh tình của mình càng ngày càng nghiêm trọng. Không hiểu tại sao, vừa nhìn thấy Diệp Thanh đã vui mừng, không tháy thì như mất hồn mất vía. Mà Vân Phong rốt cuộc cũng nhận ra sư phụ mình hành động kỳ lạ, miễn cưỡng dành ít thời gian hỏi han hắn.
“Sư phụ, gần đây ngươi có gặp phải chuyện gì không?”
“Ngô, vi sư chỉ đang nghĩ một việc.”
“A?” Vân Phong giật mình, bật thốt lên, “Sư phụ cũng biết chăm chú suy nghĩ?”
“Tiểu tử thối, có phải muốn ăn đòn không!?” Trương Triệu Huyền trợn to hai mắt, đập vào đầu Vân Phong một cái, nghiêm trang nói, “Tiểu Vân a, ngươi có cảm thấy, vị Diệp công tử kia có chút kỳ ạ?”
“Làm sao? Sư phụ nghi ngờ hồ yêu bám vào người Diệp công tử?” Vân Phong nhíu nhíu mày, trầm ngâm nói, “Hoàn toàn có khả năng này.”
Trương Triệu Huyền trợn mắt, cả giận nói, “Ai bảo ngươi là chuyện này? Ta đang hỏi, có phải mỗi lần ngươi thấy Diệp côn tử, sẽ cảm thấy tay chân như nhũn ra, trong lòng loạn lên?”
Nghe vậy, sắc mặt Vân Phong tối đi hơn phân nửa, khóe miệng co rút.
“Ta cũng không phải đoạn tụ, sao có thể mặt đỏ tim đập với Diệp công tử? Trừ phi…” Dừng một chút, bỗng dưng vẻ mặt đại biến, kinh ngạc vô cùng mà nhìn Trương Triệu Huyền, run giọng hỏi, “Sư phụ, ngươi vừa nói… Sẽ không phải là ngươi a!?”
Trương Triệu Huyền khoát tay áo, không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ rũ mắt xuống, hồi tưởng một chút, rồi nói, “Diệp công tử là người rất tốt, nhất định là hữu cầu tất ứng*, nói gì nghe nấy. Hơn nữa, y còn mời ta ăn quế hoa cao ngọt ngào mềm mại, cắn xuống một cái, ngay cả đầu lưỡi cũng suýt rớt xuống. Đương rồi, còn cả long tu đường** ăn cũng rất ngon…”
*Hữu cầu tất ứng = cầu gì được nấy. Nghĩa là Diệp Thanh biết chiều người khác ấy.
**Long tu đường là một loại kẹo, kéo xuống để xem hình ảnh.
Trương Triệu Huyền càng nói càng hăng, sau đó thao thao bất tuyệt, miêu tả điểm tâm hắn từng ăn là mỹ vị như thế nào, cũng không nói đến Diệp Thanh nữa.
Vân Phong nghe được, cười khổ không thôi, nhưng cũng thở dài một hơi.
Tốt tốt tốt, sư phụ nhà hắn chỉ là thích đồ ngọt thôi, cũng không phải thích vị Diệp công tử kia. Dù sao, sư phụ cũng đã sống tới trăm nghìn tuổi, vẫn luôn mơ mơ màng màng, không màng thế tục, làm sao có thể động phàm tâm dễ dàng như vậy?
Là do hắn quá lo lắng rồi.
Đang nghĩ ngợi, ngoài phòng bỗng truyền đến một hồi âm thanh chuông đồng thanh thúy.
Vân Phong vừa nghe xong, lập tức đứng dậy đi ra cửa, vui mừng nói, “Rốt cuộc cũng bắt được con hồ yêu kia rồi.”
“Ai? Chuyện gì vậy?” Trương Triệu Huyền đang nhàn rỗi buồn chán, tự nhiên cũng đi theo.
Vân Phong vừa đi vừa lấy kiếm gỗ đào ra, thuận miệng giải thích, “Mấy này nay ta cảm thấy ao sen trong vườn có vẻ bất thường, nên cố ý bày pháp trận xung quanh, không ngờ hồ yêu quả nhiên trùng bẫy rập.”
Trong lúc nói chuyện, hai người cũng chạy tới bên ao sen.
Không biết vì sao, nước trong ao đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại mấy cái lá sen. Mà thấp thoáng trong màu xanh ấy, có thể thấy được thân ảnh hồng y của một nữ tử.
Nàng kia tóc mây bồng bềnh, đeo vòng ngọc xanh biếc, dung nhan cực kỳ diễm lệ, chỉ là giữa chân mày mang theo mị ý cùng sát ý, tỏa ra mười phần yêu khí.
“Yêu nghiệt nhà ngươi cũng rất thông minh, thế mà lại dưỡng thương ở chỗ này, khó trách ta không tìm được ngươi.” Vân Phong vừa nói, vừa đi về phía trước, chĩa kiếm vào hồng y nữ tử kia.
Nàng kia bị pháp thuật khống chế, không thể trốn thoát khỏi ao sen, nhưng vẫn bày ra tư thế ứng chiến, cười lại nói, “Hanh, đạo sĩ thối chỉ biết khi dễ nữ tử yếu đuối, có gì đặc biệt hơn người!?”
“Ngươi biến thành hình người làm loạn ở chỗ này, khiến nhà người ta không được yên ổn, nào có thể tính là nữ tử yếu đuối?”
“Hắc, ta cùng lắm chỉ hút tinh khí của mấy người mà thôi, lẽ nào là đại sự thương thiện hại lý?* Huồng hồ, yêu quái trong Diệp phủ này cũng không chỉ có một, sao mỗi lần ngươi đều nhắm vào ta?”
*Thương thiên hại lý = tàn nhẫn đến mức động trời.
… Cái gì!?
Còn có yêu quái khác?
Vân Phong nghe được liền ngẩn ngơ, trong đầu thoáng hiện lên một suy nghĩ, nhưng vừa định hỏi, nàng kia đã có cử động, đứng lên lá sen, đọc chú ngữ thi triển pháp thuật. Vân Phong không còn cách nào khác, đành phải tập trung toàn lực, đối phó địch.
Bên ao sen, ánh sáng rực rỡ chói lọi.
Một hồi là hỏa cầu, một hồi là cột nước, người khác nhìn tháy đều phải hoa cả mắt.
Vân Phong vốn tưởng hồ yêu đã bị thương rất dễ đối phó, ai ngờ đánh mãi không xong, từng giọt mồ hôi rịn ra trên trán, nghi ngờ trong lòng cũng càng lúc càng lớn: Chẳng lẽ thực sự có một yêu quái khác âm thầm tương trợ?
Nghĩ như vậy, không cẩn thận mà thất thần một lúc, hồ yêu có cơ hội chiếm tiên cơ, hắn bắt đầu có chút lực bất tòng tâm.
Trương Triệu Huyền nhìn thấy, nhịn không được mà mở miệng hô lên, “Tiểu Vân, ngươi có phải không chống đỡ nổi không? Có muốn vi sư hỗ trợ không?”
“Sư phụ cũng đã nhìn ra, còn nói nhảm gì đó?” Vân Phong cắn răng, thở hổn hển mà đáp lại, “Nhanh nghĩ biện pháp chế trụ hồ yêu!”
“A, ngươi chờ một chút, ta xem sách đã.” Nói xong, quả nhiên lôi quyển sách kia ra, vừa lật vừa lẩm bẩm, “Hồ yêu, hồ yêu… Ai, lần này sử dụng pháp thuật gì mới không bị truy sát đây?”
________________________________________
Long tu đường: