Một trận náo nhiệt qua đi, hỏa cầu kia tuy đã biến mất, nhưng râu của Trương Triệu Huyền đã bị đốt hơn một nửa, nhìn chẳng ra gì, thật chật vật. Hắn không còn cách nào, đành phải nhịn đau mà trở về phòng, cạo sạch đám râu mép bảo bối.
Buổi tối, Vân Phong sau khi trở về biết được chuyện này, vừa bực mình vừa buồn cười, giáo huấn lại sư phụ nhà mình một trận, căn dặn hắn không được xuất môn làm trò hồ đồ.
Trương Triệu Huyền sợ mất mặt, hơn nữa còn sợ gặp họa, nên ngoan ngoãn nghe lời, nhốt mình trong phòng hai, ba ngày.
Nhưng vừa qua ba ngày, hắn lập tức linh hoạt trở lại, đang định ra ngoài đi dạo, lại có người đến gõ cửa phòng.
“Ai?”
“Trương tiên sinh, là ta.”
“Diệp công tử?” Trương Triệu Huyền vừa nghe thấy âm thanh này, nét mặt lập tức lộ ra nụ cười, vội vã chạy đi mở cửa, ngửi thấy mùi hương ngọt ngào trên người Diệp Thanh, suýt nữa hắn lại nhớ tới ba chữ “Quế hoa cao.”
Mà Diệp Thanh chỉ vừa liếc nhìn hắn, đã giật mình đến đứng hình, tròng mắt đen lấp lánh nhìn thẳng xuống cằm Trương Triệu Huyền, ngạc nhiên nói, “Trương tiên sinh, râu của ngươi…?”
“A, cạo rồi.” Trương Triệu Huyền sờ sờ cằm nhẵn nhụi, ủy ủy khuất khuất mà nói, “Ta khổ cực biết bao nhiêu mới nuôi được râu, hỏa cầu kia tùy tiện một chút đã đốt trụi. Tiểu tử thối Tiểu Vân cũng không an ủi ta được một câu, nói là ta tự làm tự chịu, thật sự đáng ghét!”
Sau khi hắn cạo râu, tướng mạo vẫn chỉ đứng ở mức phổ thông, đôi mắt đào hoa lại như sáng hơn, chớp chớp mấy cái, sẽ có vẻ mê hoặc vô cùng.
Diệp Thanh nhìn hắn chằm chằm, hồi lâu mới mím môi cười, nói, “Bộ dáng của Trương tiên sinh hiện tại, thoạt nhìn trẻ trung hơn trước nhiều.”
“Ha ha” Trương Triệu Huyền biết mình đã cao tuổi, chỉ cười gượng nói, “Ta có bản lĩnh cao cường như vậy, đương nhiên có thuật trú nhan.”
Dừng một chút, đôi mắt vừa chuyển, thận trọng hỏi, “Diệp công tử tìm ta có chuyện gì? Lại là vì con hồ yêu kia?”
Vừa nói, vừa đi tìm quyển sách rách nát kia theo thói quen, âm thầm nghĩ xem hôm nay sẽ dùng pháp thuật gì, lát nữa sẽ bị thứ gì đuổi theo.
Nhưng Diệp Thanh chỉ cười, ôn nhu nói, “Không liên quan đến hồ yêu. Chỉ là trù phòng mới mang đến một ít điểm tâm, ta nghĩ Trương tiên sinh hẳn sẽ thích ăn, nên tới đây mời ngươi đến uống trà.”
Trương Triệu Huyền vừa nghe đến hai chữ “điểm tâm” liền cao hứng, nắm chặt ống tay áo Diệp Thanh, liên tục gật đầu nói, “Được được được, ta thích nhất uống trà ăn điểm tâm.”
Vừa nói, vừa dắt Diệp Thanh đi về phía trước.
Diệp Thanh nhíu nhíu mày, như muốn gạt cái tay kia ra, cuối cùng chỉ khẽ thở dài, nở nụ cười, mặc hắn dính lấy mình.
Hai người đi về phía trước, vừa lúc đi qua ao sen nở rộ, liền sai hạ nhân đem trà cùng điểm tâm tới, hai người ngồi trong lương đình bên ao, ngắm hoa thưởng trà.
Đương nhiên, Trương Triệu Huyền dù đang ăn, cũng không quên ba hoa lải nhải, thao thao bất tuyệt thì thầm, “Quế hoa cao này vừa ngọt lại vừa mềm, quả nhiên rất ngon. Hôm nay khí trời cũng rất tốt, nếu có thể đi du thuyền trên hồ thì thật tốt.”
“Vậy ngày mai đi.” Diệp Thanh châm trà, chậm rãi đáp.
Nghe vậy, Trương Triệu Huyền lập tức cười, cầm lấy tay Diệp Thanh, reo lên, “Diệp công tử, ngươi thật giỏi đoán ý người khác. Nào có như Tiểu Vân nhà ta, hoàn toàn không để sư phụ là ta vào mặt.”
Diệp Thanh híp mắt, bất động thanh sắc rút tay mình về, nhẹ nhàng cười nói, “Vân đạo trưởng tuổi còn trẻ đã có bản lĩnh như vậy, thật khiến người ta phải hâm mộ.”
“Không phải chỉ là diệt trừ yêu quái thôi sao, có gì đặc biệt hơn người? Hắn trở thành đạo sĩ, ta lại không thích điều đó.”
“A? Trương tiên sinh sao lại thu hắn làm đồ đệ?”
“Năm đó ta nhặt được Tiểu Vân dưới chân núi, hắn được bọc trong một chiếc tã, ta không thể làm phụ thân hắn, đương nhiên không còn cách nào khác, phải làm sư phụ hắn.” Vừa nói vừa bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay lên vuốt râu, nhưng chì sờ được không khí, không thể làm gì hơn là lúng túng ngừng tay giữa không khí.
Diệp Thanh nhìn thấy, cười rộ lên, nói, “Vân đạo trưởng là do ngươi nuôi lớn? Vậy cũng cực khổ lắm đấy.”
“Không còn cách nào khác, ai bảo ta cùng hắn hữu duyên? Giữa người và người có duyên phận, nếu như duyên phận sâu đậm, cho dù có chán ghét đến mấy cũng không vứt bỏ được.” Lúc Trương Triệu Huyền nói ra những lời này, thần sắc hiếm khi trở nên đứng đắn, cuối cùng cũng có vài phần tư thế của thần tiên.
Diệp Thanh nghe xong ngẩn người, chậm rãi thu liễm* nét cười, trầm giọng hỏi, “Nếu như vô duyên?”
*Có thể ai cũng biết rồi, thu liễm = thu lại.
“Duyên phận đều là do số mệnh an bài. Nếu như đã vô duyên, tự nhiên dù thoáng đi qua, cũng không gặp được nhau. Thế gian này có rất nhiều đôi nam nữ si tình, nhưng cho dù đau khổ đến mấy, cũng không thể có kết quả.”
“Mệnh?” Diệp Thanh lặp lại chữ này một lần, khuôn mặt vẫn tuấn mỹ như cũ, nhãn thần lại dần dần vặn vẹo, chán nản nói, “Mệnh ta thuộc về ta, chứ không thuộc về ông trời, duyên phận đã là cái gì? Nếu quả thật muốn một thứ gì đó, dù là hữu duyên hay vô duyên, cuối cùng sẽ có một ngày có được.”
Nói rồi cắn răng, năm ngón tay thon dài chậm rãi nắm lại thành nắm đấm.
Trương Triệu Huyền chăm chú nhìn, mơ hồ cảm thấy người trước mặt không ổn, nhưng chưa lên tiếng dò hỏi, Diệp Thanh đã một lần nữa nở nụ cười, nghiêng đầu nói, “Ta chỉ tùy tiện nói một chút thôi, Trương tiên sinh đừng để trong lòng.”
“A, nhưng mà…” Bộ dáng của y vừa rồi, tuyệt đối không giống thuận miệng nói lung tung.
“Được rồi, không biết ta cùng Trương tiên sinh…” Diệp Thanh rũ mắt, lắc chén trà trong tay, tiếu ý bên môi nhợt nhạt, hỏi từng chữ, “Là hữu huyên, hay vô duyên?”
Lời vừa ra khỏi miệng, lại đến phiên Trương Triệu Huyền sững sờ.
Hắn nhìn Diệp Thành mỉm cười, rồi lại nhìn ít điểm tâm còn dư, cuối cùng trịnh trọng gật đầu, nói chắc chắn như đinh đóng cột, “Đương nhiên là hữu duyên.”
Mặt Diệp Thanh giãn ra, y cười, khóe mắt cong cong, thủy quang trong con ngươi khẽ lay động, ôn nhu động lòng người.
Trương Triệu Huyền ngẩn ngơ, không biết tại sao, chỉ cần thấy được nụ cười này của Diệp Thanh, trong lòng hắn đã loạn lên, như ăn được quế hoa cao ngọt ngào nhất trên thiên hạ.