Chương 4: Không nhiễm bụi trần.
Nam tử áo đen cũng không dẫn Mạc Thanh Trần đi vào từ cửa lớn mà vào từ cửa bên hông.
Mạc Thanh Trần theo hắn đi về phía trước, ánh mắt không nhịn được đánh giá xung quanh.
Từ bên ngoài phủ đệ này nhìn vào cực kỳ bình thường, thế nhưng bên trong chẳng khác gì chốn bồng lai.
Đình đài lầu các, hành lang dài đến nhà thủy tạ, trên mặt hồ thấp thoáng màu xanh của cây tùng bách, từng mảnh lớn khóm hoa không biết tên đang ra sức nở rộ, thỉnh thoảng lại có người ra ra vào vào từ một bên đi qua, khi thấy nam tử áo đen thì dừng bước, khom người đứng lui sang một bên.
Nam tử áo đen cũng không thèm nhìn mà dẫn Mạc Thanh Trần đi ngang qua bọn họ, làm Mạc Thanh Trần không khỏi cảm khái một chút, thế giới này, quả nhiên hoàn toàn khác biệt so với thế giới kia.
Nói là thiếu nữ, trong mắt Mạc Thanh Trần bất quá cũng chỉ khoảng mười tuổi mà thôi, còn chưa lớn bằng Linh Chi, chỉ là dáng người thiếu nữ này khá cao, khuôn mặt như băng tuyết, tự nhiên toát lên một loại khí chất thành thục yên tĩnh.
Thiếu nữ nhìn thấy hai người Mạc Thanh Trần, cước bộ dừng một chút, hơi cúi đầu nói với nam tử áo đen: "Thập Tứ thúc." Giọng nói lạnh nhạt như băng, dễ nghe lại trong trẻo lạnh lùng, hoàn toàn không có hướng về phía Mạc Thanh Trần nhìn một chút.
Vẻ mặt của nam tử áo đen trước đó chưa từng thay đổi nhưng giờ lại giãn ra giống được gió xuân lướt qua mặt, mỉm cười nói: "Tiểu Cửu, ra ngoài sao?"
Dường như thiếu nữ được gọi là Tiểu Cửu không thích nói chuyện, chỉ khẽ gật đầu.
Lúc này thiếu nữ mới thản nhiên liếc mắt nhìn thoáng qua Mạc Thanh Trần một cái, thấy một tiểu nữ hài đang mở to đôi mắt hoa đào to tròn nhìn mình tò mò đánh giá, khuôn mặt cực kỳ tinh xảo thậm chí so với Thập muội lấy dung mạo xuất chúng còn muốn xinh đẹp hơn mấy phần, không khỏi nhìn nhiều thêm vài lần, không ngờ tiểu nữ hài kia lại mỉm cười với nàng, lộ ra một cặp lúm đồng tiền đáng yêu.
Thiếu nữ gật nhẹ đầu với Mạc Thanh Trần một cái, cũng không nói thêm gì nữa mà rời đi.
Mạc Thanh Trần sững sờ nhìn theo hướng thiếu nữ rời đi, trong lòng thầm nghĩ sao tính cách nữ hài tử này trong trẻo nhưng lạnh lùng đến như vậy, nàng cũng biết tiên thuật sao?
Mạc Thanh Trần khó hiểu mở to hai mắt nhìn, lão thiên gia, ngay cả một chữ người ta cũng chưa nói với mình mà cũng được gọi là có duyên phận sao?
Dường như nam tử áo đen cũng nhìn thấu suy nghĩ của Mạc Thanh Trần, cười ha ha nói: "Có điều này nha đầu con không biết rồi, Tiểu Cửu là người giỏi nhất trong đám đồng lứa các con, dùng từ thiên tư trác tuyệt để hình dung nàng cũng không quá đáng chút nào, nàng là biến dị băng linh căn cực kỳ hiếm thấy, cho dù đến tứ đại môn phái cũng sẽ tranh nhau đến vỡ đầu."
Nói tới đây thấy Mạc Thanh Trần vẻ mặt tò mò, cười nói: "Bây giờ con còn chưa biết, chờ sau này rồi sẽ hiểu. Bản tính của Tiểu Cửu trong trẻo nhưng lạnh lùng, hôm nay đối xử với con như vậy đã xem như là đặc biệt rồi. Đi thôi, cùng Thập Tứ thúc đi gặp tộc trưởng."
Mạc Thanh Trần nhìn nam tử áo đen một cái, thầm nghĩ quả nhiên sau đó còn có việc chờ nàng. "Nha đầu, đừng sợ, sau khi gặp tộc trưởng thì con chính thức là con cháu Mạc gia, sau này sẽ đi theo các huynh đệ tỷ muội cùng nhau tu hành." Giọng nam tử áo đen dịu dàng nói.
"Thập Tứ thúc, mỗi người đều có thể tu hành sao?" Mạc Thanh Trần ngẩng đầu nghiêm mặt hỏi.
Nam tử áo đen hơi ngừng một chút nói: "Cũng không phải, chỉ những người có linh căn mới có thể tu hành, mà người có linh căn, thì vạn người mới có một. Mạc gia chúng ta cũng vậy, tộc nhân đông đúc, nhưng mỗi một thế hệ, chỉ có những người có linh căn để tu hành mới có thể tiến vào đứng hàng thứ, bất quá nha đầu con cũng không cần lo lắng quá, phụ thân con là song linh căn tư chất, cho nên có lẽ con cũng không có vấn đề gì đâu."
Nói tới đây trong lòng nam tử áo đen thở dài, tu sĩ tìm kiếm bạn lữ cơ hồ đều là chọn người cũng là tu sĩ, chỉ có như vậy mới có thể xúc tiến tu hành của bản thân, tỉ lệ đời sau sinh ra có linh căn cũng tăng cao hơn. Tuy tư chất của Thất ca là song linh căn, nhưng lại kết hợp với nữ tử phàm nhân sinh ra nha đầu, chỉ sợ tư chất sẽ không quá xuất chúng.
Mạc Thanh Trần có suy nghĩ của người trưởng thành nên tất nhiên cũng nghĩ đến điều này, đầu tiên trong lòng nàng cảm thấy căng thẳng, lập tức nghĩ đến việc mình không có linh căn, chẳng lẽ hoàn cảnh của nàng còn có thể tệ hơn lúc trước nữa sao?
Nghĩ đến đây không khỏi không thoải mái, nhìn nam tử áo đen nói: "Thập Tứ thúc, vậy người mau dẫn con đi gặp tộc trưởng đi."
Nam tử áo đen thấy Mạc Thanh Trần thản nhiên, vẫn không nghĩ rằng Mạc Thanh Trần đã thông suốt rồi mà chỉ cho rằng tiểu nha đầu không hiểu chuyện, dặn dò nói: "Nha đầu, khi thấy tộc trưởng phải gọi là tộc trưởng gia gia, có con cháu trở về tộc là chuyện lớn, có lẽ gia gia của con và lục gia gia cũng ở đó."
Nói xong nam tử áo đen không nói thêm lời nào mà dẫn Mạc Thanh Trần đi nhanh.
Trong lòng Mạc Thanh Trần vốn muốn hỏi chút chuyện của phụ thân, nhưng nghĩ lại dù sao vẫn còn nhiều thời gian nên lại thôi. Không bao lâu đã tới trước một đại sảnh. Nam tử áo đen dừng lại, cất cao giọng nói: "Tộc trưởng, Mạc Thập Tứ đã trở về rồi."
Mạc Thanh Trần thầm nghĩ, hóa ra tên gọi của bọn họ cũng đơn giản như thế, Thập Tứ thúc tên là Mạc Thập Tứ, vậy có phải sau này tên của nàng là Mạc Thập Lục hay không? Nhưng, đây không phải hỗn loạn hay sao?
Không đợi Mạc Thanh Trần miên man suy nghĩ bao lâu, chợt nghe thấy bên trong truyền đến một giọng nói trầm thấp: "Vào đi." Vừa dứt lời chỉ thấy cửa lớn khắc hoa đỏ sậm không có gió nhưng từ từ mở ra.
Mạc Thanh Trần chỉ cảm thấy nam tử áo đen cầm tay mình thật chặt, lập tức dẫn nàng đi vào bên trong.
Mạc Thanh Trần khẽ cúi đầu chậm rãi đi vào bên trong, khóe mắt lại lướt nhanh qua cảnh tượng trong phòng.
Không đợi nàng thấy rõ cái gì liền cảm thấy có một trận gió thổi đến, lập tức một lão giả mặt mày hồng hào đứng trước mặt mình cười hắc hắc nói: "Cháu gái ngoan, cuối cùng con cũng đến rồi." Vừa nói liền đưa hai tay vươn về phía nàng.
Một vị lão giã ngồi ở giữa ho khan một tiếng, lão giả mặt mày hồng hào liền ngượng ngùng thu tay, không tình nguyện quay trở về chỗ ngồi.
Mạc Thanh Trần vốn đang khẩn trương nhưng lúc này lại bình tĩnh trở lại, trải qua chuyện lão giả kia quấy rầy, dường như bọn họ cũng không còn đáng sợ như trong tưởng tượng.
"Thập Tứ, tiểu nha đầu ngươi mang về này, là nữ nhi của Mạc Thất sao?" Lão giả ở giữa chậm rãi hỏi.
Mạc Thập Tứ ôm quyền cúi người thi lễ nói: "Tộc trưởng, nàng chính là nữ nhi của Thất ca."
Lão giả nghe vậy quay đầu chuyển sang hướng Mạc Thanh Trần nói: "Tiểu nha đầu, ngươi tên gì?"
Mạc Thanh Trần chỉ cảm thấy một cỗ áp lực vô hình truyền đến, nàng mạnh mẽ tự mình chống đỡ, cuối cùng vẫn phải quỳ xuống, ngoan ngoãn trả lời: "Tộc trưởng gia gia, con tên là Nha Đầu."
Lông mi lão giả ngồi giữa cau lại, lập tức nói: "Ngẩng đầu lên."
Mạc Thanh Trần hít một hơi thật sâu, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn lão giả.
Lão giả chậm rãi đánh giá Mạc Thanh Trần nửa ngày, thấy nàng bị hắn nhìn chăm chú cũng không có vẻ xấu hổ hay khẩn trương như tiểu hài tử bình thường, không khỏi âm thầm gật đầu, nghĩ rằng dù sao cũng là nữ nhi của Mạc Thất, nghĩ đến Mạc Thất trong lòng lại thở dài, thật đáng tiếc mà.
"Sắc thanh trần bất nhiễm, quang bạch nguyệt tương hợp, nha đầu, ngươi đến từ trần thế, liền gọi là Thanh Trần đi." Giọng điệu lão giả chậm rãi nói
--"Sắc thanh trần bất nhiễm, quang bạch nguyệt tương hợp": Màu thế tục không bị nhiễm, ánh trăng sáng hợp lại cùng nhau.
Hốc mắt Mạc Thanh Trần không khỏi đau xót, chắp tay lại cúi người xuống áp trán vào, cung kính nói: "Đa tạ tộc trưởng gia gia ban tên cho." Một giọt nước mắt rơi xuống.
Mạc Thanh Trần, Mạc Thanh Trần, nàng không nghĩ tới còn có một ngày mình có thể đường đường chính chính tiếp tục dùng cái tên này, giờ khắc này, nàng thành tâm thành ý cảm kích bọn họ.
Ánh mắt lão giả là loại nào, rõ ràng nhìn thấy Mạc Thanh Trần rơi nước mắt, thầm nghĩ đại khái chắc tiểu nha đầu ăn không ít khổ rồi, ngay cả cái tên chính thức cũng không có, bất quá dù sao hắn cũng là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, tất nhiên sẽ không cảm động bởi một chuyện nhỏ thế này, chỉ thản nhiên nói: "Thanh Trần, con lại đây, để ta nhìn một chút xem con có linh căn hay không."
Dù Mạc Thanh Trần trước sau vẫn trấn tĩnh nghe thấy câu nói này thì, tim cũng không ngoại lệ bắt đầu đập thình thịch.
....
Chú thích một chút nha: Kim: màu kim(màu kim loại), Mộc: màu xanh(xanh lá), Thủy: là màu lam (xanh biển), Hỏa: màu đỏ, Thổ: màu vàng(vàng đất)
*Nguyệt môn hay cửa nguyệt môn (: ; ) là một loại hình đi lại đặc trưng của và được phổ biến đến các nước xung quanh như , , ... đây là một bức tường trong khu vườn hoặc trong nhà mà có một lối đi hình tròn (giống như hình Mặt Trăng tròn) dành cho người đi bộ, phía trên bức tường này có lợp ngói, loại cửa này không có chức năng đóng mở, sử dụng chủ yếu vào mục đích .
----