"Trao đổi ư, không biết ngươi muốn trao đổi cái gì? Đúng lúc trong tay ta cũng có ít đồ để trao đổi đây." Hàn Lập vuốt vuốt cằm nói.
"Tất cả tài liệu cùng đan dược vị tiền bối kia muốn trao đổi đều ở đây, mặc dù nói về mức độ quý hiếm so với thứ tiền bối mới thu được có lẽ kém một ít. Nhưng đều là vật thế gian khó tìm, nếu không viên lôi linh thạch này đã sớm bị đổi ra ngoài. Đây chính là tài liệu tuyệt hảo để luyện chế pháp bảo lôi thuộc tính." Trung niên tu sĩ đối với lời nói của Hàn Lập cũng không cảm thấy giật mình, sau khi mở miệng nhắc nhở đã sớm đem một khối ngọc giản chuẩn bị kĩ từ trước đưa tới.
Hàn Lập đem ngọc giản nắm trong tay, chưa vội nói gì mà dụng thần thức xem xét qua.
Trung niên nhân áo bào trắng cẩn thận quan sát vẻ mặt của Hàn Lập, muốn từ đó nhìn ra chút gì, nhưng đáng tiếc trên mặt Hàn Lập thần sắc thủy chung không hề thay đổi, căn bản nhìn không ra bất cứ dị sắc nào. Điều này làm cho trung niên nhân không khỏi có chút thất vọng, trong lòng âm thầm nghĩ:
"Vị nguyên anh kì Hàn tiền bối này rốt cuộc có lai lịch ra sao đây. Bề ngoài thoạt nhìn trẻ tuổi như thế, nhưng tài liệu muốn thu thập lại đều là vật hi hữu hiếm có. Theo lý thuyết tu sĩ tu vi đạt đến nguyên anh kì có thể thanh xuân vĩnh trú (mãi mãi trẻ trung) tất nhiên không ít, nhưng phần lớn đều là nữ tu sĩ mà thôi. Nam tu sĩ dù có năng lực bảo trì dung nhan, hình như cũng không có lão quái nào có dung mạo cùng trang phục như thế này cả! Chẳng lẽ đây là một tu sĩ mới vừa tiến giai nguyên anh.
Vị trung niên nhân áo bào trắng này mặc dù cảm ứng được Hàn Lập là nguyên anh kì cảnh giới, nhưng nếu muốn phán đoán chính xác tu vi, liền giống như gặp một tầng hơi nước, không thể từ trên người Hàn Lập thấy rõ ràng được. Chỉ biết là, tựa hồ so với vài tên nguyên anh sơ kỳ tu sĩ mà trước kia hắn gặp qua còn cường đại hơn một chút.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến hắn tận tâm tiếp đãi Hàn Lập. Nếu không, với nguyên anh tu sĩ phổ thông, lấy thế lực sau lưng Thiên Cơ các thật đúng là không cần quá mức lấy lòng hắn.
"Vị đạo hữu kia cần vật gì, ta thực sự có thể cung cấp một hai loại, bất quá cụ thể trao đổi thế nào còn phải xem qua viên lôi linh thạch kia mới có thể nói tiếp. Linh thạch phẩm chất quá kém nói, ta có lấy cũng vô dụng." Một lát sau, Hàn Lập rốt cuộc từ trong ngọc giản nhìn qua một lần, đem ngọc giản tiện tay ném trả lại cho trung niên nhân, bình tĩnh nói.
"Điều này hiển nhiên. Như vậy đi, tiền bối. Cuộc giao dịch này liên quan trọng đại, Phú tiền bối đang ở phường thị phụ cận, ta sẽ phát truyền âm phù, để hai vị tiền bối tự mình gặp mặt hiệp thương giao dịch một phen, vậy được chứ?" Trung niên nhân sau một hồi cân nhắc, vẻ mặt cười cười nói.
"Phú tiền bối? Được. Ta cũng muốn gặp mặt vị Phú đạo hữu này. Ta muốn một lượng lớn linh thạch, càng nhiều càng tốt.Xem thử xem trên người vị đạo hữu này có hay không vẫn còn dư lôi linh thạch." Hàn Lập sau một phen cân nhắc,đồng ý nói.
Theo hắn nghĩ, đối phương nếu đã có thể đưa ra loại tài liệu quý hiếm bậc này, nói không chừng trong tay còn vài loại tài liệu khác. Gặp mặt một phen, bản thân cũng có lợi.
"Nếu đã như vậy. Tiền bối xin chờ một chút. Ta lập tức đi truyền tin ngay. Phú tiền bối chỉ chốc lát sẽ đến." Trung niên nhân không có chần chừ liền ôm quyền, đi ra đại sảnh tầng ba.
Hàn Lập lúc này mới thản nhiên cầm lấy linh trà trên bàn, nhấp khẽ một ngụm, cảm nhận được một vị tinh khiết thơm ngọt. Quả nhiên không tầm thường.
Một lát sau, trung niên nhân kia quay lần nữa. Tự nhiên là đã phát đi truyền âm phù.
Hàn Lập lúc này đang nhâm nhi chén linh trà, liếc mắt đánh giá trung niên nhân, đột nhiên mở miệng hỏi:
"Các ngươi ở Thiên Cơ các, có phải hay không sản xuất rất nhiều Thiên Cơ Ốc? Ta nghe nói quý các luyện chế được loại cao giai Thiên Cơ ốc, có thể đem một tòa động phủ lớn nhỏ luyện chế thành lòng bàn tay mang theo bên người, hơn nữa còn có thể trực tiếp thêm vào một ít cấm chế lợi hại, thật sự là có chuyện này?".
"A a, Thiên Cơ ốc đúng là đặc sản pháp khí của bổn các. Bất quá loại Thiên Cơ ốc mà tiền bối nói tới, chính là thiên cơ ốc cấp bậc cao nhất, nên gọi là Thiên Cơ phủ mới đúng. Loại Thiên Cơ phủ này tổn hao tài liệu vô cùng hiếm có, vốn không có luyện chế ra được bao nhiêu, hiện tại ngoại trừ vài món không bán ra ngoài, còn lại thì sớm đã bán hết không còn gì." Trung niên nhân nghe thấy lời ấy ngẩn ra, nhưng lập tức cười cười giải thích.
"Hàng không bán, tại sao? Các ngươi Thiên Cơ các luyện chế ra, không phải để bán sao?" Hàn Lập có vài phần ngoài ý muốn.
"Không dối gạt tiền bối, vài món còn lại này đều là Thiên Cơ phủ tinh phẩm, vô luận lớn nhỏ đều được thêm vào cấm chế mà vật bán ra còn xa mới có thể sánh kịp. Cho nên những Thiên Cơ phủ này bề trên luôn có ý muốn lưu lại, đồng thời chỉ có thể dùng một ít vật phẩm cực kì hiếm có đổi lại." Trung niên nhân có chút xấu hổ giải thích nói.
"Cũng là lấy vật đổi vật! Nhưng cái này quả có chút ý tứ, bất quá cũng không phải sự tình gì đáng ngại, chỉ cần Thiên Cơ phủ này thật sự thần diệu như thế, ta thực muốn đổi lấy một kiện, đạo hữu có thể trước tiên lấy ra đây vài món cho Hàn mỗ kiến thức một chút được chăng." Hàn Lập khóe miệng nhếch lên, cảm thấy hứng thú nói ra.
"Vài món? Tiền bối chớ nói đùa, bổn các cho dù là thương hào(cửa hàng) ở kinh đô Đại Tấn, cũng chỉ còn có một kiện mà thôi, hơn nữa còn là trấn các chi bảo, vài món còn lại thì đặt ở trong các chi nhánh khác. Bất quá thứ này của bổn các chúng ta chính là do luyện khí đại tông sư "Hoa Vận Tử" tự tay luyện chế ra, nói về hiệu quả thì trong tất cả Thiên Cơ phủ chính là đứng số một số hai, cấm chế thêm vào bên trên có thể sánh với một kiện cổ bảo cực phẩm. Hơn nữa, tại hạ chỉ là một quản sự các nhỏ, không có quyền động tới bảo vật này. Vật này là do chính Vương trưởng lão phụ trách, tiền bối nếu thật sự có tâm, tại hạ sẽ tới mật thất thỉnh Vương trưởng lão cùng tiền bối bàn bạc việc này. Muốn trao đổi hay không cũng chỉ có Vương trưởng lão mới biết được." Trung niên nhân tinh thần rung lên, vội nói.
Trước khẩu khí không nhỏ của Hàn Lập, nếu thật sự có thể hoàn thành một cuộc mua bán lớn như vậy, địa vị của hắn trong Thiên Cơ các tự nhiên sẽ được đề cao.
"Vậy à, việc này vẫn phải chờ." Hàn Lập mỉm cười, đang muốn nói thêm gì, đột nhiên thần sắc biến đổi ngậm miệng lại.
Trung niên nhân sửng sốt, có chút không rõ lý do, nhưng lúc này, từ dưới lầu đột ngột truyền đến thanh âm của một lão già.
"Triệu tiểu tử, thực có người có thể xuất ra vật ta muốn sao. Lão phu đang ở thời điểm tu luyện mấu chốt, vì việc này liền mà lập tức gián đoạn tu luyện, chạy tới đây ngay đấy.".
Thanh âm này mặc dù già nua, nhưng thập phần mạnh mẽ, vang dội dị thường.
Tiếp đó là một loạt tiếng bước chân "Đăng đăng" trầm trọng truyền đến, tựa hồ người đang đến cân nặng không hề nhẹ.
"Vãn bối nếu thật sự mời tiền bối tới, tự nhiên là có chuyện. Tại hạ sao dám lừa gạt Phú tiền bối." Trung niên nhân áo bào trắng giờ mới biết người mình mời rốt cuộc đã tới rồi, vội vàng đứng dậy cung kính trả lời.
Chỗ cửa phòng bóng người chợt nhoáng lên, một vóc người cực kì cao lớn bỗng nhiên xuất hiện.
Hàn Lập hai mắt híp vào, cẩn thận đánh giá người mới tới này.
Đây là một lão nhân thân hình cao lớn, sắc mặt đỏ thẫm, trên mình linh khí kinh người, đúng là một tu sĩ nguyên anh trung kì đỉnh giai.
Hàn Lập lông mày lơ đãng nhíu lại, trong lòng hơi có chút ngoài ý muốn.
Mà lão già mặt đỏ này nghe xong trung niên chưởng quỹ nói như vậy, ánh mắt cũng quét về phía Hàn Lập, phát hiện Hàn Lập bề ngoài tuổi còn trẻ như thế mà cũng là nguyên anh trung kì tu vi, trên mặt đồng dạng lộ ra một tia kinh ngạc. Nhưng lập tức mặt mày tươi cười, bước mạnh vào trong phòng:
"Vị này chắc là Hàn đạo hữu mà Triệu chưởng quỹ đã nói tới. Có thể đưa ra tài liệu lão phu muốn, quả nhiên không phải là tu sĩ nguyên anh sơ kỳ." Lão mặt đỏ cũng không chút khách khí, vừa đi đến trước mặt Hàn Lập, liền cười ha ha hào sảng nói.
"Đâu có, tu vi của Phú đạo hữu mới làm cho Hàn mỗ khâm phục đấy chứ." Hàn Lập cười cười, đứng dậy chắp tay nói.
"Phú mỗ đến tuổi này rồi mới tu luyện tu vi như thế, có cái gì đáng khâm phục đâu. Phú mỗ là người trực tính, vậy xin nói thẳng luôn. Hàn đạo hữu muốn đổi lấy lôi linh thạch, rốt cuộc không biết có thể lấy ra vật gì, có thể hay không nói cho Phú mỗ biết một chút." Hai người vừa ngồi xuống, lão già mặt đỏ đã không thể chờ được nữa, nóng lòng hỏi.
"Vật khác không có, nhưng là tại hạ trong tay còn có một gốc xích tinh chi hỏa thuộc tính, chừng hơn nghìn năm hoả hầu." Hàn Lập cười mỉm, thong dong nói ra.
Xích tinh chi này đương nhiên không phải là gốc cây ba ngàn năm hoả hầu mà hắn tại Thiên Nam đệ nhất giao dịch hội dùng thất cấp yêu đan đổi được, mà là khi trở về lấy mầm của nó, tỉ mỉ tiến hành thúc dục sinh trưởng ra ngàn năm linh dược.
"Xích tinh chi? nếu thật có ngàn năm hỏa hậu, đích xác đủ để đổi lấy lôi linh thạch của tại hạ. Đạo hữu có thể hay không lấy ra cho tại hạ nhìn một cái." Phú họ lão nghe vậy mừng rỡ nói ra.
"Đương nhiên có thể, linh dược ta luôn mang theo bên người. Chỉ là linh thạch của đạo hữu có phải hay không cũng cấp cho Hàn mỗ kiến thức một chút." Hàn Lập bất động thanh sắc trả lời.
"Nga, lão phu thật hồ đồ. Cái này là tất nhiên. Triệu chưởng quỹ, linh thạch ta gửi mau lấy ra cho Hàn đạo hữu nhìn." Lão già ngẩn ra, lập tức không suy nghĩ thêm hướng về trung niên nhân phân phó nói.
"Dạ, tiền bối, cái này vãn bối sẽ tự mình đi lấy." Trung niên nhân áo bào trắng trong miệng vội vàng đáp, sau đó liền đi ra ngoài phòng.
"Hàn đạo hữu khuôn mặt có chút xa lạ, nhưng tu vi cũng đã tiến giai tới nguyên anh trung kì, không biết Hàn huynh trước kia ở nơi nào tiềm tu a. Đạo hữu nhất định là khổ tu chi sĩ, bình thường rất ít cùng các đồng đạo khác kết giao đi. Nếu không, lấy tu vi của đạo hữu, Phú mỗ khó có khả năng một chút ấn tượng cũng không có." Lão giả mặt đỏ thừa dịp khoảng thời gian này, đánh giá Hàn Lập vài lần, không khỏi tò mò hỏi.
Hàn Lập nghe được ý tứ dò xét chính mình của đối phương, liền nở nụ cười.
"Đạo hữu không biết, Hàn mỗ cũng không có gì lạ, tại hạ luôn ở trên một hòn đảo nhỏ ngoài hải ngoại tu luyện, rất ít khi đặt chân lên đất Đại Tấn." Hắn sớm đã có chuẩn bị, không chút hoang mang trả lời.
"Nguyên lai Hàn đạo hữu là hải ngoại tu sĩ, Phú mỗ thật sự là thất kính. Tại hạ đã sớm nghe nói hải ngoại có không ít đồng đạo thần thông quảng đại, tu luyện pháp môn có một phong cách riêng, cùng tu sĩ trong đại lục chúng ta rất không giống nhau. Khi rảnh rỗi Phú mỗ thật sự mong muốn cùng đạo hữu trao đổi một chút tu luyện tâm đắc. Bất quá, đạo hữu đi đường xa như thế đến Tấn kinh, xem ra đặc biệt là vì hội đấu giá mà đến." Lão giả mặt đỏ trong lòng ngẩn ra, lập tức chợt hiểu nói.
Đại khái cũng chỉ ở nơi hải ngoại vô bờ mới có nguyên anh tu sĩ như vậy chứ trong Đại Tấn thì thật khó có thể vô danh. Lão giả mặt đỏ bất giác trong lòng đã tin quá nửa.
Sau đó lão giả cùng Hàn Lập hàn huyên thêm mấy câu, đột nhiên bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân, tiếp đó một tiếng cười mang thanh âm trong trẻo chợt vang lên:
"Phú huynh đã đến Thiên Cơ các chúng ta, như thế nào lại không thông tri cho Vương mỗ một tiếng. Hàn đạo hữu cũng là khách quý, Vương mỗ càng nên tự mình đi ra chiêu đãi.".
Theo thanh âm truyền đến, một ngân bào tu sĩ sắc mặt hơi trắng đi vào trong thính đường.