Hàn Lập một tay lật lên, một cây châm màu bạc liền hiện ra trên hai ngón tay, không nói hai lời cúi người hướng về phía đại hán, châm nhanh mấy kim lên đầu. Đại hán thân hình run lên, hai mắt thần quang dần dần mờ đi, si ngốc đứng lên. Hàn Lập hai tay niệm pháp quyết, trong miệng đọc vài chú ngữ trầm thấp phát ra mấy đạo pháp quyết liên tiếp đánh vào trên người đại hán.
Hàn khí trên người đại hán lập tức bị đánh tan, hai mắt vô thần tự động mở ra, sau đó giống như một khôi lỗi đứng im không nhúc nhích. Hàn Lập trên mặt bao phủ thanh quang, tay áo bào rung khẽ, mấy cái trận kỳ màu sắc khác nhau lần lượt bay ra, cắm ở bốn xung quanh hai người, hình thành một cái trận pháp ngăn cách khí tức.
Sau khi khởi động trận pháp, thân ảnh nhoáng lên một cái, liền xuất hiện ngay sau lưng đại hán. Hàn Lập tay khẽ nâng, năm ngón tay tách ra đặt lên đỉnh đầu đại hán, đồng thời hào quang quanh thân đại phóng, thân ảnh hai người dần ẩn vào vầng hào quang.
"Ngươi tên là gì, ở Khổng gia giữ chức vụ gì?" Trong quần sáng truyền đến thanh âm của Hàn Lập, băng lãnh không chút cảm tình.
"Khổng Đấu, ngoại đường chấp sự!" Đại hán đờ đẫn trả lời.
"Khổng gia từ khi nào chiếm cứ Chuẩn Vân trấn, trong trấn có bao nhiêu cư dân rồi?"
"Bắt đầu từ bảy năm trước, cư dân trong trấn điều là phàm nhân. Bên ngoài trăm dặm có một tiểu thành gọi là "Tuyết Giang".
"Khổng gia lần này tại Tham Vương đại hội có mục đích gì?"
"…"
Sau đó là một màn vừa hỏi vừa trả lời. Hàn Lập từ trong miệng đối phương đã biết được đại bộ phận tin tình báo. Cuối cùng Hàn Lập thu tay, đại hán lập tức ngã xuống không dậy nỗi. Hắn xuất ra một viên đan dược, nhét vào miệng đại hán, rút tất cả các ngân châm cắm ở các huyệt đạo toàn thân đại hán. Một lát sau, hắn mới đứng dậy, trầm ngâm lẩm bẩm nói:
"Dùng Vô Ưu châm, hẳn là có thể che dấu một đoạn thời gian nhất định trong ký ức. Ngay lập tức sẽ không có điều gì xáo trộn, đáng tiếc vì tu vi chưa đủ, Mộng dẫn thuật không thể thi triển toàn lực. Nếu không trực tiếp thi triển sưu hồn thuật, sẽ không cần phiền toái như vậy. Xem ra phải đến tiểu thành kia một chuyến."
Hàn Lập lắc đầu, đem trận kỳ ở bốn phía thu lại, ra khỏi phòng rời lầu các. Xuống dưới hắn không hề để ý đến cái gì gọi là Tham Vương đại hội, trực tiếp hướng đại môn đi đến. Ở trên đường các tu chân khác rời đi cũng không ít, cho nên Hàn Lập ra đến đại môn, ngự không mà đi, các tu chân thủ cũng không hoài nghi gì.
Một đạo thanh quang, thẳng hướng tiểu thành bay đến. Tiểu thành cách Tuyết Lăng sơn mạch một đoạn không xa, thanh quang ở Chuẩn Vân trấn bay đi không bao lâu sau xa xa đã thấy được tòa Tuyết Giang tiểu thành, sau khi hạ thân xuống trước cổng thành, Hàn Lập chậm rãi bước vào.
Tuyết Giang thành này so với Chuẩn Vân trấn mà nói, lớn hơn đến ba bốn lần, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng gọi là tiểu thành mà thôi. Lúc Hàn Lập đến nơi sắc trời đã tối, bầu trời tối đen một mảnh. Vì vậy trên đường đi cũng không có mấy ai, tự nhiên cũng không ai chú ý tới Hàn Lập, vị khách không mời mà đến này đã đến. Hàn Lập đi đến ngã tư đường, thần thức cẩn thận tỏa ra bốn phía, phòng ngừa các cao thủ nguyên anh kỳ khác trong thành phát giác.
Trong tiểu thành quả nhiên có tu chân, chẳng qua phần lớn là tu tiên giả cấp thấp, tu vi cao nhất cũng chỉ là một vị tu chân kết đan kỳ đang ở trong một trạch viên tây nam thành. Hàn Lập dung thần thức thần bí dị thường này đảo qua đảo lại vài lần, người này cũng không phát giác được.
Chẳng qua, Hàn Lập đến tiểu thành này cũng không phải để tìm một cao thủ tu chân, biết được lúc này trong thành không tồn tại nhân vật nào có thể uy hiếp đến mình, liền thu liễm khí tức, hướng một bên ngã tư đường đi đến, ánh mắt hướng hai bên đường quét qua quét lại không ngừng, tựa hồ đang tìm thứ gì. Rất nhanh, hắn liền di tới một con ngã tư đường lớn, dường như là trung tâm thành. Ánh mắt Hàn Lập đảo qua một chiêu bài trên một khách điếm, đồng tử co rút lại, bổng nhiên dừng cước bộ.
Chiêu bài lớn hơn vài thước, mặt trên viết" Duyệt Lai " Hai chữ màu bạc, thoạt nhìn thì không khác biệt gì với các chiêu bài khác, mà dòng chữ lớn viết "Duyệt Lai", đối với các khách điếm bình thường, chỉ sợ không đến một ngàn cũng có đến mấy trăm. Hàn Lập nhìn chằm chằm vào dấu hiệu ấm trà bên dưới chiêu bài, ánh mắt vẫn bất động. Một lát sau, hắn thở nhẹ một cái, ngẩng đầu nhìn tiểu điếm trước mắt, xem xét phụ cận không thấy có người, thân hình nhoáng lên một cái, hào quang chớp động, nhân ảnh như tành tình, trực tiếp xuyên qua cửa lớn đi vào.
Đại sảnh trong khách điếm vẫn tối đen như vậy, không hề phát ra tiếng động, tất cả mọi người vẫn ngủ yên, không biết là có khách đến. Một lúc sau, Hàn Lập nhắm mắt, phóng xuất thần thức, toàn bộ khách điếm ngay lập tức hình thành trong đầu Đột nhiên hắn vô thanh vô tức hóa thành một cơn gió nhẹ, vô thanh vô tức hòa vào bóng đêm.
….
ão bản của Duyệt Lai khách điếm là một lão giả ngoài năm mươi tuổi, trong tiểu thành cũng được coi như một phú gia bật trung. Sau một ngày vất vả, thân thể hắn đã quá mệt mỏi, liền ôm lấy tiểu thiếp mới cưới cách đây một năm đang ngủ say. Nhưng đột nhiên, hắn cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi qua, cực kỳ băng lạnh, làm cho hắn giật mình tỉnh giấc.
Sau khi ngước mắt lên, lão bản nhất thời mồ hôi lạnh toàn thân. Một bóng đen đang đứng ở đầu giường, ánh mắt lóe sáng lạnh lùng nhìn hắn.
"Ngươi…" Hắn vừa muốn lớn tiếng gọi, nhưng thanh âm vô pháp phát ra.
"Không cần lớn tiếng. Tuy rằng trong khách điếm không có một tu chân nào, ta cũng không muốn kinh động đến người khác. Ngươi trước tiên hãy xem vật này." Bóng người khoát tay, một chiếc chìa khóa long lánh xuất hiện trước mặt lão bản.
Lão bản vừa thấy chiếc chìa khóa bạc, thân hình chấn động, nhất thờ cả người buông lỏng, trong ánh mắt lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng. Mà bóng đen kia, chính là Hàn Lập.
Lão bản vội vàng nhảy xuống giường, khoa tay múa chân, ấp úng muốn nói điều gì đó, nhưng trong miệng vẫn không thể phát ra tiếng. Hàn Lập mỉm cười khoát tay, một đạo ngân ti từ yết hầu quay về, rơi vào trong tay, chính là một cây ngân châm.
"Có thể cho tại hạ kiểm tra chiếc chìa khóa kia không." Lão bản ho khan vài tiếng, rốt cục khôi phục được giọng nói.
Hàn Lập không nói một lời, trực tiếp đem chiếc chìa khóa ném cho lão bản. Lão bản tiếp nhận chiếc chìa khóa bạc, cẩn thận kiểm tra trong chốc lát, sau đó tỏ ra cung kính, hai tay đem chiếc chìa khóa hoàn trả cho Hàn Lập, đồng thời thi lễ nói: "Người là đại thiếu gia sao?"
"Ngươi đã kiểm tra chiếc chìa khóa, vẫn còn nghi ngờ sao?" Hàn Lập không trực tiếp trả lời, ngược lại nhàn nhạt nói.
"Không có gì, nếu thiếu gia có thể tìm đến lão nô, chiếc chìa khóa cùng thân phận đương nhiên không giả, chính là…" Lão bản theo bản năng quay đầu lại nhìn tiểu thiếp phía sau.
"Yên tâm, trước khi ngươi tỉnh, ta cũng đã thi pháp để cho nàng hôn mê, cho dù ngươi hô to gọi nhỏ bên tai nàng cũng không nghe thấy gì cả." Hàn Lập lạnh nhạt nói.
"Vậy cũng tốt, gia chủ liên tiếp mấy năm rồi không liên hệ với lão nô, lão nô là phàm nhân, cũng không biết xẩy ra chuyện gì. Lại càng không dám tìm hiểu, sợ trêu chọc đến những tu chân khác. Hiện giờ thiếu gia cùng với chiếc chìa khóa đến đây, lão nô cuối cùng cũng nhẹ được một phần. Nếu không nghe gia chủ nói, thiếu gia lần sau đến sẽ thay đổi hình dáng, lão nô thật đúng là không dám tùy tiện nhận mặt nhau." Lão bản thành thật nói.
"Phùng gia đính thực có xẩy ra chút sự tình, cho nên ta đến đây là muốn mở ra mật thất, cần đem một ít đồ vật đi. Vị trí mật thất ngoại trừ gia chủ biết, hẳn là có để lại bản đồ ở chổ ngươi. Mau đưa cho ta!" Hàn Lập không khách khí, dung giọng điệu phân phó nói.
"Vâng! Đã có chìa khóa mở mật thất, thiếu gia tự nhiên có tư cách mở ra mật thất. Thỉnh thiếu gia chờ một chút!" Lão bản không chút hoài nghi, ba chân bốn cẳng, mặc vội quần áo, liền mang Hàn Lập ra khỏi phòng, đến hậu viện khách điếm.
Trong một góc tường phía sau hậu viện, lão bản với tay tìm một cái cuốc, sau một hồi đào bới, lại dùng hai tay sờ soạng một hồi, lộ ra một cái trông như một viên gạch màu xanh, lúc này mới lau mồ hôi, xoay người lại.
"Mật thất được phong ấn tại đây, mặt trên có cấm chế. Lão nô không thể mở ra được, cũng chưa bao giờ thấy qua, thiếu gia hẳn là có biện pháp để mở.!" Lão giả đưa viên gạch xanh cho Hàn Lập chần chờ nói.
"Chuyện này là đương nhiên, ta tất có biện pháp. Mặt khác sau khi ta đi rồi, ngươi cũng không cần ở lại nơi này nữa. Lập tức rời xa nơi này, mai danh ẩn tích!"
Hàn Lập tiếp nhận viên gạch xanh, xem xét vài lần, tựa hồ xác định xem là thật hay giả, vừa lòng gật đầu, sau đó nghiêm sắc mặt phân phó. "Nói như vậy, Phùng gia thật sự xẩy ra chuyện! Thiếu gia yêm tâm, ta mấy ngày sau liền lập tức rời khỏi đây. Chuyện tình của thiếu gia nhất định sẽ không để lộ ra."Lão bản thần sắc buồn bã, đáp ứng nói.
"Ngươi biết như vậy là tốt. Thấy ngươi với Phùng gia một lòng trung thành tận tâm như vậy. Đây là vài viên đan dược! tuy rằng ngươi là phàm nhân. Nhưng vẫn có thể phục dụng, giúp ngươi cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ!" Hàn Lập đem viên gạch xanh đó thu hồi, nhìn đôi mắt ảm đạm của lão bản. thần sắc vừa động, đột nhiên lật tay, trong tay liền xuất hiện một bình nhỏ màu xanh, đưa cho lão bản.
"Đa tạ thiếu gia ban cho!" Lão bản đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó vui vẻ nói.
"Tốt lắm. Ta còn có việc phải đi. Ngươi ở lại giải quyết cho tốt!" Hàn Lập khoát tay, lạnh lùng nói. Tiếp đó trước mặt lão bản thanh sắc chợt lóe, thân hình tiêu biết vô tung vô ảnh.
Lão bản hoảng sợ, tìm kiếm một lúc lâu, rốt cục xác nhận Hàn Lập đã rời đi. Lúc này mới cúi đầu xuống nhìn binh thuốc trong tay. Sau một lúc lâu, hắn thở dài một hơi.
Hàn Lập vừa ly khai khách điếm, lập tức bay ra khỏi tiểu thành, tìm một hoang sơn vô danh gần đó đáp xuống. Sau đó lật tay, viên gạch xanh kia liền xuất hiện trong tay.