Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 889: Cự phúc




Đối phương gây cho hắn loại cảm giác này, thật ra chỉ có hai khả năng. Hoặc là vừa rồi thần thức của mình có sai lầm, hoặc là thần thức của đối phương vượt xa mình, có thể là tên ngoại tộc kia. Nhưng mà cả hai loại khả năng này, bất kể cái nào bị lật tẩy, đối với hắn mà nói, cũng không thật sự là tốt. Một loại trước vẫn còn tạm được, nhiều lắm là bị mất mặt mũi trước mặt hai tên vãn bối, danh tiếng chịu một ít tổn hại mà thôi. Nếu là loại sau thì thật sự phiền toái lớn a.

Đừng nhìn hắn ở trước mặt đại hán trung niên và nữ tử mặc cung trang, biểu hiện đối đầu với tên ngoại tộc bị thương kia dễ như trở bàn tay. Nhưng thật ra hắn cũng là một trong những tu tiên tham gia cuộc chiến lúc chặn đường tên kia, hắn đối với thần thông và sự hung hãn lấy một địch nhiều của kẻ ngoại tộc đó cảm thấy sợ hãi. Những tên tu sĩ ngã xuống đó, toàn thân đều bị hoá thành hàn băng màu tím, ngay cả nguyên anh cũng bị đóng băng, kết quả thê thảm vô cùng, hắn nhìn rõ mồn một trước mắt mình. Tuy là đối phương thật sự bị trọng thương, nhưng mà kéo hắn chết theo, cũng là chuyện dễ dàng.

Quên đi, xung quanh đây còn không có các tu sĩ nguyên anh khác. Cả hai loại này phỏng chừng vẫn còn mơ hồ nguy hại đến tính mạng, có lẽ không nên mạo hiểm chứng thực. Dù sao không lâu sau, Đại tiên sư và Thánh Nữ sẽ tự mình ra tay đối phó với người này.

Trong lòng cân nhắc nặng nhẹ một lúc, lão giả trọc mi nhẹ nhàng thở dài một hơi, bỏ đi ý muốn đuổi theo chiếc xe chặn đối phương lại.

Nếu hắn còn trẻ một hai trăm năm, nói không chừng thật đúng là nghĩ muốn mạo hiểm thử một lần. Nhưng bây giờ, mạng sống không còn dài lắm, thì tính mạng càng ngày càng đáng quý.

Lão giả trọc mi nhìn đoàn xe dần dần đi xa vẫn không nhúc nhích đứng im tại một chỗ. Làm cho hai người nam nữ phía sau, liếc mắt nhìn nhau một cái trong mắt hiện lên tia ngạc nhiên, nhưng không có cam đảm đi tới hỏi một cái gì.Hàn Lập chờ xe đi được hơn mười dặm, vẫn không thấy chủ nhân của lũ thần thức trong nơi nghỉ chân kia đuổi theo đến, trong lòng nhẹ thở dài một hơi.

Mới vừa rồi, lũ thần thức kia lục soát đến cực nhanh. Hắn mặc dù phản ứng rất nhanh nhưng cuối cùng do có chút không quen trạng thái tu vi bỗng nhiên tụt xuống, dường như thu liễm thần thức chậm một chút. Cũng không biết có lừa gạt được đối phương hay không. Mà thần thức kia bí ẩn kỳ diệu như vậy, vừa nhìn qua đã biết tu luyện công pháp có liên quan đến bí thuật đặc biệt. Trong lòng hơi an tâm một chút, nhưng ở trong xe cũng không dám sơ suất mà vẫn tiếp tục thu liễm khí tức.

Sau khi đi được nửa ngày, thần sắc Hàn Lập dần hoà hoãn trở lại. Một lần nửa bắt đầu đem thần thức chậm rãi phóng ra ngoài, tự động bao phủ tất cả dị thường trong vòng hơn hai mươi dặm. Còn mình thì vừa lật tay, từ trong lòng móc ra túi trữ vật của lão mắt ưng. Dốc miệng túi xuống dưới, một đống tạp nham bảy tám đồ vật, ở trong bạch quang chớp động rớt ra. Ánh mắt đảo qua đống đồ vật, tay Hàn Lập cầm lấy một cái bình nhỏ. Mở nắp ra, đặt cái bình ở dưới mũi ngửi một cái, sau một lúc đánh giá, thì lắc đầu dời đi.

Vừa cầm lấy một cái chai khác, lại làm cùng một động tác, phảng phất giống như tìm kiếm một cái gì đó. Cuối cùng, khi mở nắp một cái bình ngọc màu xanh biếc mà không có gì bắt mắt ra thì không chờ Hàn Lập phân biệt rõ là vật gì, đã từ trong bay ra một khối sương mù màu tím. Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, không cần suy nghĩ há miệng, một quả cầu ánh sáng màu xanh bay ra, đem khối khí màu bao lai bên trong.

Nhưng trong chốc lát, ánh sáng màu xanh từ trong ra ngoài chuyển dần sang màu đen. Sắc mặt Hàn Lập đại biến, thừa dịp nháy mắt ánh sáng màu xanh còn chưa hoàn toàn bị ô nhiễm, thổi mạnh một hơi, trong nháy mắt viên cầu ánh sáng bắn nhanh vào trong cái bình, Hàn Lập cầm lấy cái bình, nhanh chóng đóng miệng bình lại.

Lúc này, hắn mới nhẹ thhở dài một hơi. Cuối cùng cũng không uổng công lục tới lục lui một phen, tìm được một ít khổ độc còn sót lại, coi như là có thu hoạch cũng không nhỏ. Thập tuyệt độc trên cơ bản đều là vật có thể gặp không thể cầu.

Mà cái Khổng Gia kia có thể có loại độc này, xem ra thật đúng là không tầm thường. Sau khi hắn đem cái bình này cẩn thận cất vào trong túi trữ vật, trong lòng khẽ động, đem một lũ thần thức vương tới một cái xe ngựa của bộ lạc Hoả Lang.

Ở bên trong, hai tay Phong Nhạc đang cầm một viên ngọc lớn to bằng nắm tay, nhắm nghiền hai mắt khoanh chân ngồi xuống. Từng đoàn khí đen bị hút vào bên trong viên ngọc trên tay, làm cho viên ngọc này trở nên sáng bóng một màu đen thui. Trước mặt còn có một đống lớn các bình thuốc, hơn một nửa đã bị mở nắp, một ít các loại đan dược( thuốc) rơi bừa bãi một bên.

Chứng kiến cảnh này, Hàn Lập lắc đầu, đem thần thức thu hồi trở về. Hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra, viên châu kia mặc dù là một dị bảo, có thể hút một ít khí độc nhưng cũng chứa đựng đến cực hạn. Hơn nữa, độc khí bị hấp thụ, sợ rằng sẽ nhanh chóng được bổ sung, đối với khổ độc đã xâm nhập vào trong cơ thể mà nói, căn bản là không có tác dụng gì.

Phong Nhạc nghĩ muốn bằng vào vật này trì hoãn khoảng mười ngày để giải trừ khổ độc, căn bản là si tâm vọng tưởng. Trong lòng Hàn Lập nghĩ như thế, không buồn không vui nhắm mắt lại, tiến vào trong nhập định.

Bảy tám ngày kế tiếp theo đoạn đường tương đối bình thường. Chỉ có hai con Thiết Đề Thú cấp thấp có mắt không tròng tấn công đoàn xe. Kết quả bị mấy tên tiên sư Đột Ngột vui mừng đem vài món pháp khí oanh kích một trận, tự nhiên biến thành chiến lợi phẩm. Chỉ có Phong Nhạc, Hàn Lập và một tên tiên sư hộ tống người Đột Ngột khác đứng ở trong xe không có ra tay.

Phong Nhạc thì coi như đã biết, còn gã tu tiên kia cũng không thích ra ngoài lại khiến cho Hàn Lập nổi lòng hứng thú. Kết quả, sau khi thần thức thoáng quét qua, cũng không phát hiện chỗ nào khác thường. Đó là một tên thanh niên hai mươi bảy tuổi, tu luyện cả ngày, hình như là một gã tu tiên Trúc cơ kỳ chăm chỉ mà thôi. Sau khi dò xét mấy lần, Hàn Lập cũng không có hứng thú tiếp tục.

Nhưng thật ra hắn luôn chú ý tới Phong Nhạc, sau khi thử tất cả các phương pháp giải độc đều thất bại, lộ ra vẻ nóng nảy và bất an, trên mặt thường hiện nét tuyệt vọng. Vốn dĩ tóc đen cũng dần dần biến thành tóc bạc. Điều này cũng khó trách, cho dù là ai biết chính mình sắp tới giờ chết mà không có cách nào chống lại, chỉ riêng sự dày vò của cái này, không người bình thường nào có thể chịu đựng nổi.

Thanh niên này cũng không lập tức suy sụp, làm cho Hàn lập có chút kinh ngạc. Bất quá ở trong lòng, hắn lại yên lặng tính toán thời gian. Vị huyết mạch duy nhất của Phùng Gia này, có thể còn sống cũng chỉ chừng hai ba ngày nữa thôi. Chính Hàn Lập ở hai ngày trước đã tìm hiểu xong khẩu quyết Đại Diễn Thần Quân đã đưa cho, trong lòng kiên định hơn rất nhiều. Bây giờ nếu bị bại lộ thân phận, tu sĩ Nguyên Anh đột nhiên đột kích bất ngờ hoặc vây công, hắn cũng không còn quá sợ hãi.

Buổi chiều cùng ngày, đến khi gần tối, cả đoàn xe gồm khoảng trăm người đi tới một con sông lớn rộng khoảng trăm trượng thì dừng lại. Bắt đầu bổ sung nước uống, nấu cơm và nghỉ ngơi. Mà Hàn Lập sau khi nghe được xung quanh có tiếng nước sông chảy, trong lòng khẽ động, rời khỏi chiếc xe.

" Tiên sư đại nhân, ngươi có phân phó gì không?" Cô gái thanh tú kia gọi là Anh San, đang cầm một khối thịt khô của con gì đó giống như đang ăn cơm, vừa thấy Hàn Lập đi ra, sắc mặt vội vàng đỏ lên, đem đồ ăn bỏ qua một bên, cung kính đứng lên thi lễ đối với Hàn Lập.

Ở cùng một chỗ thời gian dài như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Hàn Lập tự mình ra khỏi xe, điều này khiến cho cô gái không khỏi có chút kinh hoảng.

" Không có việc gì, tại ngồi trong xe nhiều ngày như vây, chỉ muốn đi ra nhìn một chút mà thôi." Ánh mắt Hàn Lập đảo qua khuôn mặt non nớt của thiếu nữ này, lại nhìn về phía thức ăn cứng rắn kia, ôn hoà nói.

" Vậy…. Hàn tiên sư, ta đi lấy cho ngươi một chút nước nha." Cô gái vẫn còn có chút lúng túng nói.

" Cũng tốt, mặc dù ta đã sớm ích cốc (không cần ăn- uớc gì mình được như anh ấy-hehe), nhưng là nước trong thì ta cũng muốn uống một chút." Hàn lập nhìn con sông lớn cách đó không xa, gật đầu nói.

Cô gái vừa nghe thấy lời này, bất an trong lòng bỗng vơi đi không ít, lập tức vui mừng đáp ứng, cầm một túi nước hướng bờ sông chạy tới. Ở nơi này, người của các bộ lạc cũng đã nhóm lên các đống lửa trại,và quay một ít thịt dê thịt trâu. Hàn Lập nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô gái, tựa hồ có một chút xúc động trong lòng, khoé miệng vô ý lộ ra nụ cười.

Sau một lúc, một tay cô gái cầm một túi nước, tay kia cầm một khối thịt nướng, thở hỗn hễn quay lại bên cạnh xe của Hàn Lập, có chút xấu hổ đưa hai thứ đó tới.

" Tiên sư đại nhân, mùi vị của thịt nướng này cũng không tệ, ngài có muốn nếm thử mộy chút không." Cô gái có phần tha thiết nói.

" Được rồi! Ta cũng đã nhiều năm không có dùng qua mấy thứ này. Ăn một ít chắc cũng không tồi." Hàn Lập cười khẽ một tiếng, không cự tuyệt mà đón lấy miếng thịt nướng cắn một cái. Mùi vị đúng thật là không tệ.

Cô gái thấy vậy cũng bắt đầu lộ ra nụ cười khả ái.

" Ngươi cũng chuẩn bị tham gia nghi thức khai linh phải không. Mấy ngày nay, phải đứng trực ở bên cạnh xe của ta xem ra cũng làm khó ngươi rồi. Đưa tay ra đi, ta xem linh căn của ngươi như thế nào." Sau khi Hàn Lập nuốt xong, thì ngừng lại, tiện tay đặt miếng thịt qua một bên, nhẹ nhàng nói với cô gái.

" Đa tạ tiên sư đại nhân." Anh San nghe thấy lời Hàn Lập nói, đầu tiên là ngẩn ngơ, nhưng lập tức hiện ra vẻ hưng phấn, đưa cánh tay ngọc ra.

Hàn Lập một tay bắt lấy cổ tay cô gái, linh khí trong cơ thể nhanh chóng vần chuyển, cũng bắt đầu xem xét. Thật ra nếu không phải tu vi hắn rớt xuống trình độ Trúc Cơ Kỳ, căn bản không cần tiếp xúc thân thể đối phương, cũng có thể dùng bí thuật xem xét minh bạch rõ ràng.

" Hàn tiên sư, tư chất của ta như thế nào, có cơ hội trở thành tiên sư hay không." Cô gái nhịn không được hỏi, trên mặt lộ vẻ chờ mong.

"Còn có thể. Trở thành tiên sư thì không thành vấn đề. Bất quá, ngươi có thể biết được ta coi như cũng là cơ duyên của ngươi. Ăn Bình đan dược ( thuốc) này vào trước khi nghi thức khai linh diễn ra." Hàn Lập thả năm ngón tay ra, bàn tay kia vừa lật, một cái bình nhỏ màu trắng sữa xuất hiện trong tay, đưa cho cô gái.

" Đây là…." Cô gái tiếp nhận bình nhỏ, có chút ngỡ ngàng.

" Mặc dù không phải là đan dược đắt tiền xa hoa gì, nhưng có thể làm cải thiện một ít tư chất của ngươi, có lẽ sau này, con đường tu tiên của ngươi có thể tiến xa hơn một bước." Hàn Lập thờ ơ nói.

Như loại đan dược này có thể khiến người tu tiên cấp thấp tẩy tuỷ dịch kinh, hắn tự nhiên sớm đã không để vào mắt.

" Cảm ơn tiên sư đại nhân tặng vật!" Cô gái vui vẻ trong lòng, vội vàng vui mừng thi lễ.

" Đúng lên đi, sau này nếu có thể đi thật xa, chỉ còn dựa vào chính ngươi thôi. Được rồi, con sông trước mắt rộng lớn như thế, chẳng lẽ là nhánh sông của Thiên Thuỷ Hà chảy ngang qua Nam bộ." Hàn Lập khoát tay chặn lại, ánh mắt rời khỏi cô gái, đột nhiên hỏi lai lịch của con sông trước mặt.

" Tiên sư đại nhân nói không sai, cái này đúng là một cái nhánh nhỏ của Thiên Thuỷ Hà, đi về phía trước hơn một trăm dặm có thể nhìn thấy con sông chính Thiên Thuỷ Hà. Đấy mới chính thật là Thiên Thuỷ Hà." Cô gái đem cái bình cất cẩn thận, vui vẻ nói.

Hàn Lập nghe vậy, cũng không hỏi nữa, nhưng trong đầu lại hiện lên tất cả tư liệu có liên quan đến Thiên Thuỷ Hà. Nếu hắn nhớ không lầm, con sông này dài vô cùng, là con sông lớn nhất ở Thiên Lam Thảo Nguyên, giống như sông Thuấn Giang ở bên trong Đại Tấn. Hơn nữa, hai con sông này còn là quan hệ giữa thượng lưu và hạ lưu. Trong lòng hắn mơ hồ nảy ra một ý nghĩ, không khỏi cân nhắc lại. Thần sắc Hàn Lập khẽ động, bỗng nhiên giơ tay, hướng bầu trời phía bên kia con sông lớn nhìn tới, sắc mặt trầm xuống.

" Ngươi đi nhanh thông báo cho tộc trưởng của các ngươi, nói có cái gì hướng nơi này bay tới, không biết là bay ngang qua hay là hướng về phía chúng ta." Hàn Lập trầm giọng hướng cô gái nói. Anh San nghe lời này thì lấy làm kinh hãi, vội vàng như gà con mổ thóc liên tục gật đầu. Sau đó chạy về phía bờ sông có thủ lĩnh Anh Lộ ở đó.

Một lát sau, nhất thời có một trận náo loạn ở bờ sông, mọi người vội vàng triển khai hai chân, chạy vội trở về. Kết quả hầu hết mọi người còn chưa quay trở lại bên cạnh xe của mình, xa xa cuối chân trời có lục quang ( ánh sáng màu xanh) chớp động. Tiếp đó là một tiếng rít trầm thấp xé gió truyền đến, một con dơi lớn ánh sáng xanh bao phủ cả người, dần dần xuất hiện từ nhỏ đến lớn.

Vẻ ngoài hung dữ đáng sợ làm cho con người của đội xe cảm thấy một trận kinh hãi khiếp vía. Vài tên Đột Ngột tiên sư ở lại trong xe cũng đều đi ra, sắc mặt trầm trọng ngước mắt nhìn lên.