Hoàng Nguyên Minh và các tu sĩ khác cẩn thận đối mặt với Hàn Lập, đồng thời ánh mắt không khỏi len lén liếc nhìn ngọc trì một cái.
Thì ra ngọc trì có non nửa là nước, sau khi Hàn Lập rơi vào thì chỉ còn một nửa. Nước suối trong đó chỉ còn lại có một tầng mỏng đến mức đáng thương.
Ba lão già này thấy vậy thì tự nhiên trong lòng đau như bị cứa thịt nhưng đối mặt với đối phương tu vi thâm bất khả trắc thì cũng chỉ có thể ra vẻ không biết, miễn cưỡng mà cười để tránh đắc tội với vị tiền bối cao nhân này khiến cho gia tộc gặp đại họa.
Hàn Lập sau khi đem toàn bộ hơi nước trên người hơ khô thì cũng ngửi thấy mùi hương kỳ dị trong Linh tuyền, nên sau khi trầm ngâm một chút thì theo tiềm thức quay đầu về phía sau liếc mắt một cái.
Hàn Lập như tùy ý liếc mắt một cái nhưng lại làm cho ba lão già đối diện trong lòng nhất thời bất an hồi lâu.
Ba nhà bọn họ thủ hộ Linh tuyền nhiều như vậy nhưng nếu bị vị tiền bối này nhìn trúng thì cũng chỉ có thể hai tay dâng lên mà thôi, căn bản là không dám nói lời cự tuyệt.
Bất quá ánh mắt Hàn Lập chỉ đảo qua ngọc trì một cái chứ không có ý tham lam gì, mà ngược lại xoay người nhìn ba người thản nhiên nói.
"Một đoạn thời gian dài này ta không nhập thế nên sự tình Thiên Nam gần đây có chút xa lạ. Ba vị đạo hữu có thể giới thiệu cho ta một chút những đại sự mới phát sinh gần đây được không?"
"Đương nhiên là có thể, tiền bối nêu không chê thì mời tới đại sảnh của Hoàng gia chúng ta để cho cho vãn bối tiếp trà chiêu đãi tiền bối một phen, tiền bối có gì nghi vấn bọn vãn bối mà biết thì tuyệt không dám che giấu" Thấy Hàn Lập căn bản đôi với Linh tuyền tuyệt không có một đỉnh điểm hứng thú, thì bọn Hoàng Nguyên Minh trong lòng an tâm vội vàng cung kính nói.
Hai vị lão già khác trong lòng cũng thờ phào một hơi.
"Được rồi. Chuyện ta muốn thật đúng là không ít. Như vậy xin quấy rầy ba vị đạo hữu một phen" Hàn Lập sau khi nhìn đám đệ tử tuổi trẻ của ba nhà đứng xa xa, hơi tự đánh giá một chút rồi cũng gật đầu đáp ứng.
"Không có gì, được chiêu đãi cao nhân tiền bối như vậy là vinh hạnh của gia tộc họ Hoàng chúng ta!" Hoàng Nguyên Minh trong lòng mừng rỡ cười mà nói rồi phân phó với vài tên đệ tử đằng sau vài câu gì đó, chỉ thấy mấy tên đệ tử này vội vàng bay độn trở về, chắc là về chuẩn bị để tránh việc tiếp đón tiếp chu toàn.
Sau đó hắn mới tự thân dẫn đường Hàn Lập rời đi hướng tới một khu lầu các trên ngọn núi đi đến.
Hai lão già khác cũng phân phó cho vài tên tộc nhân, rồi cũng vội vàng đuổi theo, cũng gần nửa bước cũng không rời.
"Cả ba gia tộc các ngươi cùng quần cư một chỗ. Việc này rất ít xảy ra?" Trên đường đi Hàn Lập có hỏi vài câu đem vị trí cùng tình huống đại khái nơi đây hỏi ba lão già, nên có chút ngoài ý muốn nói.
"Tiền bối nói giỡn rồi. Chúng ta cũng là do thật sự không có cách nào đặt chân tại nơi khác nên mới phải định cư nơi đây" Hoàng Nguyên Minh cười khổ mà trả lời.
"Ta xem đám đệ tử trẻ tuổi trong gia tộc các ngươi tựa hồ có một chút tư chất, sao không cử bọn họ đi đến các tu tiên đại phái. Lấy tư chất của bọn họ thì có thể không trở thành thân truyền đệ tử nhưng trở thành ngoại sự đệ tử cũng không phải không có khả năng" Hàn Lập cảm thấy hứng thú mà lộ ra một tia kỳ quái.
"Tiền bối không biết. Tại Đông Dụ quốc chúng ta, các môn phái tu tiên mặc dù đông đảo nhưng đại bộ phận đều lấy đệ tử trong gia tộc tu tiên hoặc là từ các một số cộng đồng do môn phái đó khống chế. Bọn ta đều là mạt lưu tiểu phái, nào có tư cách lọt vào pháp nhãn của các tông môn này. Cho dù bên trong môn phái ngẫu nhiên xuất hiện một hai tên đệ tử đặc biệt kiệt xuất thì cũng không dám dễ dàng để cho bọn họ bái nhập làm đệ tử tông môn khác, mà phải lưu lại trong tộc để chống đỡ môn diện một chút" Trong hai lão già, một gã khuôn mặt béo phì to lớn và có chút hơi tròn cẩn thận giải thích với Hàn Lập, đồng thời trên mặt lộ ra một tia bất đắc dĩ.
Ba người bọn họ nếu khi tuổi còn trẻ được đồng ý cho bái nhập vào một đại tông đại phái, thì tu vi hôm nay nói không chừng đã tiến vào một tầng khác, nhưng vì duy trì gia tộc nên cũng chỉ có thể buồn bã lưu lại. Đây cũng là nổi khô Bất đắc dĩ của tiểu gia tộc.
Hàn Lập ánh mắt chớp động vài cái, thản nhiên gật đầu và không tiếp tục hỏi gì nữa mà đi xuống đứng dưới hiên các.
Lão giả dẫn Hàn Lập đi thẳng đến một tòa lâu các cao nhất trong đó.
Một lát sau, mấy người đã tới trước cửa lầu các. Ở nơi đó sớm đã có hai hàng nữ đệ tử trẻ tuổi cung kính đứng chờ.
"Tiền bối mời vào. Linh Lân sơn chúng ta không có linh dược linh quả gì mà chỉ có một loại linh trà. Tiền bối có thể uống một hai chén" Hoàng Nguyên Minh vừa nói vừa dân Hàn Lập tiến vào trong đại sảnh của tòa lầu.
Hàn Lập cũng không khách khí bước tiến vào trong lầu các.
Đại sảnh này cũng không quá lớn, diện tích chỉ có khoảng hai ba mươi trượng nhưng đối với một tiểu gia tộc thì lại đủ rộng.
Dưới ánh mắt cung cẩn của ba người, Hàn Lập bình tĩnh ngồi xuống ghế thượng tọa còn ba lão giả thì thành thật đứng ở trước người, không dám cùng Hàn Lập ngồi chung.
Hai người tu vi cùng thân phận kém nhau quá xa, Hàn Lập cũng không có ra vẻ khiêm nhượng gì.
Lúc này, một nữ đệ tử mỹ mục như họa tay bê một khay trà đi lên, sau đó bưng một chén dâng cho Hàn Lập rồi cẩn thận lui xuống.
Hàn Lập cầm lây chén trà tùy ý uống một hớp, đầu tiên hắn cảm thấy hơi đắng nhưng một lát sau thì đầu lưỡi chợt có mùi vị cực kỳ thơm mát.
"Không sai, thật là linh trà khó được" Hàn Lập khóe miệng khẽ nhúc nhích một chút, nổi lên vẻ mỉm cười rồi khen ngợi một câu.
"Tiền bối tu vi sâu không lường được nhưng khuôn mặt có chút xa lạ. Tiền bối chẳng lẽ không phải người Đông Dụ quốc" Lão già to béo mặt tròn không nhịn được cất lời hỏi.
"Hàn mổ xác thực không phải là người Đông Dụ quốc, nhưng các ngươi cũng đừng lo lắng cái gì. Sau khi hỏi rõ ràng một chút sự tình ta sẽ lập tức rời đi và sẽ không nhờ vả các ngươi lâu đâu" Hàn Lập không có ý nói ra tên mà chỉ nhìn lão giả mặt tròn liếc mắt một cái, lộ ra vẻ như cười như không.
"Tiền bối đa tâm rồi. Chúng ta có thể nhìn thấy tiền bối là đã là chuyện may mắn lớn lao rồi, làm sao dám có tâm tư bất kính đuổi tiền bối đi" Hoàng Nguyên Minh như bị hù dọa giật mình, sắc mặt đại biến mở miệng nói.
"Tốt! Ta lúc đầu cũng là từ tu sĩ cấp thấp mà đi lên. Các ngươi trong lòng vừa có sự kiêng kỵ cùng chờ mong, ta tự nhiên cũng biết một chút. Chỉ cần câu trả lời của các ngươi làm cho ta hài lòng, thì ta cũng không ngại cấp cho các ngươi chỗ tốt. Dù sao các ngươi có thể nhìn thấy ta cũng xem như cùng ta có chút cơ duyên" Hàn Lập nhìn lão giả mặt tròn thấy lão vẻ mặt thành khẩn như muốn giải thích cái gì đó, nhưng khoát tay chặn lại rồi thản nhiên nói.
"Tiền bối muốn biết gì thì cứ việc hỏi. Ba gia tộc chúng ta mặc dù không lớn nhưng một ít tin tức thì coi như cũng có chút linh thông, nhất định sẽ làm cho tiền bối hài lòng!" Hoàng Nguyên Minh vừa nghe nói thế, trong lòng mừng rỡ càng thêm cung kính nói.
Hàn Lập mỉm cười, cho dù hắn không cấp cho họ chỗ tốt nào thì phỏng chừng những người này cũng sẽ không nói dối hắn nhưng nếu có chút chỗ tốt mà nói thì bọn họ tự nhiên là càng tận tâm trả lời. Có những việc có thể nói hoặc không thể nói thì phỏng chừng đều chủ động nói ra.
"Lần trước Trụy Ma cốc mở ra khiến cho đông đảo tu sĩ vào cốc tầm bảo. Các ngươi gần Xương Châu như thế thì chắc chắn là có biết một ít Trước tiên đem việc này kể lại cho ta đại khái một chút" Hàn Lập nhìn ba người liếc mắt một cái, bất động thanh sắc mà nói.
"Trụy Ma cốc. Việc này vãn bối tự nhiên là biết" Hoàng Nguyên Minh vừa nghe Hàn Lập lại hỏi việc này thì mặc dù trong lòng có chút kinh ngạc nhưng không cần suy nghĩ đã lập tức nói. Sau đó hắn sửa sang lại mọi chuyện có liên quan và tiếp tục nói.
"Số lượng lớn tu sĩ tiến vào Trụy Ma cốc dò xét bảo vật là chuyện hơn hai mươi năm trước. Bởi vì Quỷ Linh Môn tìm được phương pháp nhập cốc ổn thỏa nên có đến hàng trăm tu sĩ có tu vi ngoài Kết Đan kỳ đã xông vào cốc này để tìm kiếm di bảo của thượng cổ tu sĩ. Nhưng Trụy Ma Cốc xác thực là hung hiểm dị thường. Có nhiều tu sĩ cấp cao như vậy tiến vào trong cốc mà đại bộ phận chỉ dám loanh quanh ở ngoại cốc, nhưng vẫn có nhiều tu sĩ bi chết thảm trong cấm chế ở ngoại cốc và khe hở không gian. số tu sĩ còn sống và xuất cốc không đến một nửa mà càng không xong chính là toàn quân Quỷ Linh Môn sau khi tiến vào nội cốc trong lúc ngẩu nhiên vô ý đã thả ra hai con yêu ma có thể cắn nuốt Nguyên Anh. Quỷ Linh Môn môn chủ và đám người đi theo chết đương tràng mà hai con yêu ma này cũng thật sự là lợi hại, nghe nói là toàn bộ Nguyên Anh tu sĩ tiến vào nội cốc cùng liên thủ đại chiến một hồi, ngay Ngụy tiền bối trong tam đại tu sĩ cùng Mộ Lan thần sư cũng trước sau ra tay trừ ma mới khó khăn lăm diệt sát được một tên trong đó và để cho một con khác bình yên chạy ra khỏi Trụy Ma cốc. số tu sĩ tham gia vây công bị chết thảm có không ít tiền bối nổi danh Bất quá Trụy Ma Cốc cũng không hổ là mộ của thượng cổ tu sĩ vì nghe nói số tu sĩ còn sống cuối cùng đi ra đều có chút ít thu hoạch. Thậm chí còn có vài tiền bối thật sự ở bên trong tìm được linh đan kéo dài duyên trường thọ mệnh cùng cùng công pháp đột phá cảnh giới khiến cho cả Thiên Nam tu tiên giới oanh động. Kết quả sau đó lại khiến cho không ít tu sĩ bởi vậy mà đỏ mắt, dứt khoát không để ý tới khe hở không gian mà một lần nữa mượn Truyền Tống Trận nhập cốc của Quỷ Linh Môn để tiến vào Trụy Ma Cốc. Nhưng một nhóm gần trăm tu sĩ này sau khi vào cốc lại không có ai đi ra, lúc này mới khiến cho đám tu sĩ khác ngo ngoe muốn vào cốc bị hù dọa. Trụy Ma cốc mới lần nữa trở thành vùng cấm không người nào dám xông vào ma cốc nữa. Yêu ma sau này như thế nào rồi?"
Hàn Lập sau khi nghe đến đó thì trong lòng trầm xuống sắc mặt nhất thời âm trầm.
"Chuyện tình về yêu ma này tiền bối không hỏi ta cũng sẽ nói bởi vì do yêu ma này cơ hồ khiến cho cả Thiên Nam tu tiên giới gặp một hồi đại kiếp." Hoàng Nguyên Minh nghe Hàn Lập hỏi như vậy thì mặt không khỏi khẽ biến sắc nói.
Hàn Lập mày mặt nhăn nhó nhưng cũng không nói gì chờ đối phương nói xong.
"Nguyên bổn Yêu ma này sau khi mới vừa trốn ra được thì một số vị tiền bối từng tỏ vẻ qua nói rằng loại yêu ma này không có cách nào tồn tại tại lâu dài tại nhân giới chúng ta, đến lúc đó sẽ trở về dị giới. Bởi vậy ngay từ đầu cũng không ai để nó ở trong lòng nhưng không nghĩ tới yêu ma này không kiêng nể gì, đi khắp nơi đánh lén cao giai tu sĩ rồi thôn phệ Nguyên Anh để hồi phục nguyên khí. Ngắn ngủn một năm thời gian đã có sáu bảy tên Nguyên Anh tu sĩ trước sau gặp độc thủ mà vẫn không thấy nó có vẻ muốn trở về. Lúc này các tu sĩ khác mới biết được yêu ma này không biết dùng phương pháp gì mà dĩ nhiên có biện pháp đem bản thân lưu lại nhân giới lâu vậy. Kể từ đó, tam đại tu sĩ đều xuất hiện tập trung hơn mười tu sĩ Nguyên Anh Trung Kỳ tiền bối tổ chức một cái đội quân diệt ma liên thủ vây diệt yêu ma này. Bất quá yêu ma này giảo hoạt dị thường, căn bản không cùng diệt ma đội liều mạng mà chuyên môn chọn tu sĩ đơn độc xuống tay. Thậm chí đối với Mộ Lan nhân cũng ra tay khiến cho Mộ Lan nhân cũng phái một nhóm Đại Thượng Sư tham gia Diệt ma đội. kể từ đó về sau, yêu ma này mới bắt đầu không có cách nào thoát khỏi việc tu sĩ cùng pháp sĩ liên thủ bao vây tiêu diệt, bị bắt buộc chạy trốn khắp nơi, chật vật không chịu nổi. Nhưng như vậy ngược lại lại làm cho yêu ma này càng thêm điên cuồng chẳng những tập kích cao giai tu sĩ mà thậm chí đối với thấp giai tu sĩ cũng nổi điên liên tiếp ra tay. Nghe nói tại mấy tháng gian cuối cùng nó liên tiếp huyết tẩy mười mấy tu tiên gia tộc cùng mấy tu tiên tiểu phái. Các gia tộc cùng môn phái này căn bản không người nào có thể ngăn yêu ma này, nhưng Bởi vậy nó cuối cùng bị một vị Ma đạo tông môn trưởng lão trước khi chết hạ bí thuật nên bị Diệt ma đội truy tung đuổi theo và đến Phong Đô Quốc Lạc Hồn sơn thì bị bao vây. Nghe nói yêu ma này khi nguyên khí hoàn toàn khôi phục thì tu vi gần như Hóa Thần Kỳ tu sĩ nên khiến cho hai vị đại tu sĩ cùng một vị Mộ Lan thần sư cùng xuất thủ đối phó. Trận chiến ấy khiến thiên hôn địa ám, các tu sĩ khác đều không thể xen vào mà cả Lạc Hôn sơn đều bị san phẳng thảnh đất bằng".
Khi nói đến đây thì Hoàng Nguyên Minh bỗng nhiên ngừng lại, trên mặt không khỏi lộ ra một tia hoảng sợ.