Hàn Lập hiện đang ở trong một mảng hào quang, ánh sáng bao quanh thân thể, bốn phía xung quanh có chút hôn ám, mơ hồ không rõ.
Vô số quang điểm màu trắng to như hạt đậu đang bay múa đầy trời, phiêu phù bất định giữa không trung.
Đột nhiên hai tay Hàn Lập bắt pháp quyết, linh quang trên ngươi di động không ngừng, một luồng kình phong (gió lốc) xuất hiện, bao lấy thân hình hắn vào giữa.
Sau đó kình phong càng lúc càng mạnh, kích thước càng lúc càng to, quang điểm màu trắng xa xa bắt đầu bị hút vào tựa thiêu thân.
Không lâu sau, kình phong đã trở nên vô cùng to lớn, giống như cây cột chống trời. Những chỗ nó đi qua đều làm cho cát bay đá chạy.
Ngay lúc này trong kình phong truyền ra tiếng chú ngữ của Hàn Lập.
Sau khi rung lên, nó tự động tán đi, trở lại thành từng dải hào quang, phiêu đãng giữa thiên địa.
Chú ngữ lại một lần nữa vang lên, hào quang chuyển hóa thành màu lam.
Sau đó tiếng nước cuồn cuộn ập đến, bốn phương tám hướng đều xuất hiện những cột sóng vô cùng vô tận, kích xạ ra xung quanh. Còn Hàn Lập thì đang cưỡi trên một cột nước rất to, hai bắt bắt pháp quyết, lam quang rực rỡ tựa như thủy thần, hà bá vậy, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Đột nhiên pháp quyết trong tay hắn biến đổi, âm thanh chú ngữ thấp dần, sóng nước bốn phía trong nháy mắt đã tiêu biến như ảo ảnh. Tiếp theo từng tầng từng tầng hỏa lãng (sóng lửa) huyễn hóa thành hình, vài chục con hỏa giao dài khoảng chục trượng cũng xuất hiện trong hỏa diễm, há miệng phun lửa.
Sau khi hỏa diễm qua đi, từng loại từng loại thiên địa kỳ cảnh từ biển xanh rừng rậm, sa mạc vô biên, băng tuyết đầy trời đều hiện ra dưới sự điều khiển của Hàn Lập. Hắn lúc này đã giống như thần linh, không gì có thể gây khó dễ.
Hàn Lập dùng pháp lực ngưng tụ lại một cự nhân hoang cổ, cao khoảng ngàn trượng rồi ra lệnh cho nó vỗ vào ngực, ngửa đầu lên trời hống to.
Đột nhiên chân trời bốn phía có một đạo ngân quang chớp động, tiếp theo hóa thành từng phiến ngân triều, từ xa cuồn cuộn tiến đến gần.
Trong nháy mắt, ngân quang chói mắt đã tràn ngập cả không gian.
Cự nhân dưới tác dụng của ngân quang liền bị tan chảy như đống tuyết. Còn Hàn Lập sau khi bị nó bao lấy thì chỉ thấy hai mắt đau đớn, không tự chủ được lấy tay che lại, kêu thảm một tiếng.
Toàn bộ ngân quang lập tức bùng nổ.
Hàn Lập cảm giác đầu óc quay cuồng, bỗng nhiên mở hai mắt ra.
Nào ngân quang, nào thiên địa, tất cả đều vô ảnh vô tung, chỉ có một mình hắn đang ngồi tĩnh tọa trong một gian mật thất, toàn thân mồ hôi đầm đìa.
Thở sâu một hơi, Hàn Lập mới bình tĩnh trở lại. Lúc này hắn mới nghĩ đến mình đang ở trong Trụy Ma Cốc. Không lâu trước đó, hắn đã uống một viên Tạo Hóa Đan luyện chế được. Tất cả những thứ trên đều là huyễn cảnh do dược tính của loại đan này gây ra mà thôi.
Hàn Lập ngẩn ngơ ngồi trên mặt đất mà không đứng dậy. Hắn đang nhớ lại những thể nghiệm đã trải qua, sắc mặt âm tình bất định, bộ dáng có lúc giật mình, có lúc nghi hoặc.
Đột nhiên hắn đưa tay sờ sau lưng một cái, thấy áo bào của mình đã ướt sũng, khẽ cắn môi.
Loại Tạo Hóa Đan kia thực sự quá thần kỳ. Tuy hắn có thần thức cực kỳ cường đại nhưng mới uống một viên mà thần thức đã bị tán đi, hãm nhập vào huyễn cảnh. Mà ở trong huyễn cảnh, hắn đã hoàn toàn trở thành một người khác, trải qua các loại tao ngộ không thể tưởng tượng, nắm giữ nhiều loại pháp quyết cường đại. Đối với hắn mà nói thì việc dời non lấp biến, hô mưa gọi gió chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng khi hắn hồi tưởng thì những khẩu quyết kia lại trở nên cực kỳ mơ hồ, căn bản không nhớ được chữ nào. Ngược lại cảm ngộ và cách khống chế thiên địa linh lực, hắn lại nhớ rõ ràng, giống như tự mình trải qua, vô cùng chân thật. Điều này vô cùng hữu ích trong việc giúp hắn đột phá cảnh giới.
Hàn Lập tiếp tục nhắm hai mắt, ngồi tại mặt đất không động đậy.
Lần tĩnh tọa này chỉ gần nửa ngày hắn đã thu công. Từ sâu trong hai mắt lại khôi phục sự bình tĩnh và trong suốt, vẻ nghi hoặc cũng đã biến mất.
Hàn Lập đứng dậy, phất tay áo, đánh một đạo pháp quyết lên thạch môn (cửa đá) của mật thất.
Linh quang trên cửa đá lập tức lóe lên, tự động mở, Hàn Lập không nhanh không chậm bước ra.
Tiếp theo một đạo bạch quang từ bên trong thạch bích đột nhiên lóe lên, tiến vào trong tay áo của Hàn Lập.
Đó chính là tiểu hồ do Ngân Nguyệt biến thành.
"Ta bế quan mấy ngày rồi? Thời gian vừa rồi có xảy ra sự tình gì không?" Hàn Lập từ từ đi về phía cửa động, mở miệng tùy tiện hỏi một câu.
"Chủ nhân bế quang đã hai ngày hai đêm rồi. Trong thời gian đó do Tử Linh cô nương xuất quan trước nên đã qua nhìn một lần nhưng thấy động khẩu vẫn chưa triệt bỏ cấm chế, vì vậy đã trở về." Ngân Nguyệt cung kính nói.
"Tu vi của Tử Linh hơi kém nên ảnh hưởng của Tạo Hóa Đan đối với nàng ta không lớn. Xuất quan sớm một bước cũng chẳng phải là điều gì kỳ quái. Ngược lại việc Ngân Nguyệt ngươi không chịu dùng Tạo Hóa Đan mới khiến ta giật mình." Hàn Lập thản nhiên nói.
"Chủ nhân hẳn phải biết tiểu tỳ không phải là tu sĩ nhân loại mà chỉ là một lang yêu. Ngoài ra tiểu tỳ còn mượn tạm thân thể yêu hồ để tiến hành tu luyện nên có chút rối loạn, cực kỳ khác với nhân loại. Ngoại trừ đan dược giúp tu vi tăng tiến thì tiểu tỳ không dám dùng những loại linh đan khác. Nếu không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì. Tiểu tỳ nguyện tốn thêm chút thời gian hơn là mạo hiểm thử nghiệm." Ngân Nguyệt có chút bất đắc dĩ truyền âm trả lời.
Hàn Lập nhíu mày, sau khi ngẫm nghĩ liền gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Những quả Linh Chúc quả còn lại tất nhiên Hàn Lập sẽ không bỏ đi mà đều nuốt tất cả vào bụng trước khi dùng Tạo Hóa Đan. Sau khi dược lực phát tác thì tu vi tăng lên không ít, thật không hổ là thiên địa linh dược!
Khi Hàn Lập đến động khẩu thì những con khôi lỗi thú vẫn đứng yên canh giữ ở đó.
Hắn bước lên vài bước, lấy một cái túi trữ vật bên hông ra rồi ném lên không trung. Hào quang lập tức xuất hiện, thu lấy toàn bộ khôi lỗi thú vào bên trong.
Lúc này Hàn Lập mới mở động phủ, trầm ổn đi ra ngoài.
Ngay lập tức ở đỉnh núi bên cạnh có một đạo hào quang bắn nhanh về phía động khẩu của Hàn Lập.
Hắn liếc mắt nhìn một cái, ung dung phất tay về bốn phía.
Nhất thời trong đất đá xung quanh liên tiếp bắn ra từng cái trận kỳ, trận bàn, chỉnh tề rơi vào trong tay Hàn Lập.
"Hàn huynh cuối cùng cũng xuất quan rồi. Ta còn tưởng đạo hữu muốn ở thêm trong đó nửa ngày nữa chứ!"
Lúc này đạo hào quang đã ở phía trên bầu trời trước mặt Hàn Lập. Thân hình Tử Linh xuất hiện. Nàng phiêu phù trong không trung, mỉm cười nói với Hàn Lập. Nụ cười khiến nàng lập tức trở nên vô cùng rực rỡ, xinh đẹp.
"Xem ra sau khi sử dụng đan dược, hiệu quả đối với cô nương thực sự rất tốt. Chỉ cần đả tọa vài năm là có thể tiến vào Kết Đan trung kỳ. Hàn mỗ xin chúc mừng đạo hữu trước!" Hàn Lập mở miệng nói ra lời tốt đẹp.
"Hàn huynh nói đùa rồi. Việc phục dụng Tạo Hóa Đan chỉ giúp tiểu nữ tiết kiệm vài chục năm khổ tu mà thôi. Ngược lại Hàn huynh sau khi dùng Tạo Hóa Đan thì rất có khả năng tiến vào Nguyên Anh trung kỳ. Điều này mới là việc đáng mừng!" Đôi mắt đẹp của Tử Linh nhìn Hàn Lập, mỉm cười nói.
"Tử Linh đạo hữu sẽ không cho rằng hiệu quả sau khi dùng Tạo Hóa Đan đối với tu sĩ Nguyên Anh và Kết Đan giống nhau chứ! Loại đan dược đó tuy dùng cho tu sĩ dưới Hóa Thần kỳ nhưng tu vi càng thấp thì hiệu quả càng cao. Tu sĩ Kết Đan khẳng định có thể tiến thêm một cảnh giới nhưng tu sĩ Nguyên Anh thì khó nói lắm." Hàn Lập trấn định nói.
"Mặc kệ thế nào nhưng Tạo Hóa Đan chắc chắn giúp ích Hàn huynh đề thăng cảnh giới. Hàn huynh không cần quá khiêm nhường. Với tư chất của đạo hữu, chỉ trong vòng hai trăm năm đã tiến vào Nguyên Anh sơ kỳ thì khả năng tu vi tăng lên trung kỳ chỉ là việc ngày một ngày hai mà thôi."
"Tư chất?" Hàn Lập nghe Tử Linh nói ra hai từ trên thì trong lòng không khỏi cười khổ. Tuy không biện minh gì nhưng hắn vẫn lắc lắc đầu.
Tử Linh bĩu môi, đang muốn nói tiếp gì đó thì đột nhiên từ xa truyền đến thanh âm ầm ầm kinh thiên động địa. Tiếp theo cả trời đất rung chuyển, Hàn Lập còn tốt nhưng Tử Linh đang lơ lửng trên không trung suýt chút nữa thì rơi xuống.
"Xảy ra chuyện gì vậy???" Tử Linh nhanh chóng ổn định thân hình, sắc mặt hiện ra vẻ kinh hãi hỏi.
Trong lòng Hàn Lập cũng giật mình, hắn ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về hướng âm thanh truyền tới.
"Di, vị trí kia hình như chính là phương hướng có tiêu ký ghi trên bản đồ!" Trong lòng Hàn Lập khẽ động, có chút nghi hoặc tự hỏi.
Lúc này ở chân trời xa xa lóe lên một đạo bạch tuyến. Tiếp theo âm thanh bén nhọn như sấm sét dồn dập truyền tới. Bạch tuyến trong nháy mắt đã từ nhỏ biến to, từng đạo khí lãng (sóng khí) màu trắng vô biên đột nhiên xuất hiện cách không xa nơi Hàn Lập đứng.
Bạch lãng trùng trùng, những chỗ nó đi qua đều trở thành bình địa, vô số đất đá bị cuốn vào trong. Tốc độ của nó vô cùng nhanh, nháy mắt chỉ cách hai người có hơn trăm trượng.
"Bất hảo!" Hàn Lập thấy cảnh tượng này thì sắc mặt đại biến hô lên.
Hắn không dám chần chờ, phất tay áo, một cái tiểu thuẫn màu lam bay ra, đón gió lớn lên, hóa thành cự thuẫn che chắn trước người.
Hàn Lập điểm chỉ về phía cự thuẫn, một tầng lam quang bảo vệ bao bọc lấy hắn nhưng dường như hắn vẫn chưa an tâm, tiếp theo liền hé miệng, một đoàn lam sắc băng diễm bắn ra, nổ tung trong khoảng không trước người hơn mười trượng.
Lam quang chói lòa, âm thanh "bụp" vang lên, từng đạo hàn khí nhanh chóng cuồng trướng, hóa thành một tầng băng dày. Trong nháy mắt đã tạo ra một tòa băng sơn cao khoảng sáu bảy chục trượng chắn ở trước mặt Hàn Lập.
Tử Linh cũng cực kỳ hoảng sợ, tay chân luống cuống lấy ra một khối cẩm mạt (khăn lụa), cẩm mạt hóa thành một đạo hào quang hộ trụ toàn thân nàng. Sau khi thấy Hàn Lập đột nhiên ngưng tụ ra một tòa bằng sơn thì sắc mặt lộ vẻ vui mừng, nhanh chóng hạ xuống đứng ở bên cạnh Hàn Lập. Khí lãng xa xa cuối cùng cũng đã táp tới hai người.
Cả bầu trời trở nên hôn ám, sau đó âm thanh rạn nứt xuất hiện, băng sơn trước mặt run rẩy, rất nhiều khối cự thạch đập vào nó, gây ra tiếng kêu binh binh bang bang chói tai, khiến người ta nghe được thì khí huyết quay cuồng, trong lòng cực kỳ khó chịu.