Trong khi nho sinh họ Trọng cùng nữ tử họ Nhạc đang đàm luận về chỗ quỷ dị của Trụy Ma Cốc thì Hàn Lập đã bay xa ngoài trăm dặm.
Lộ trình còn lại cũng không có chuyện gì phát sinh nên chỉ mấy canh giờ sau hắn đã thuận lợi bay tới trước cửa động tiến vào nội cốc.
Lấy ra Lưỡng nghi hoàn Hàn Lập tiến vào trong thông đạo.
Sau khi xuyên qua vài dặm trong sơn động, thời gian không bao lâu sau Hàn Lập đã đi qua Bắc cực nguyên quang và nhìn thấy cửa sơn động trắng toát.
Hắn trong lòng hoan hỉ bước nhanh đi.
Một lát sau, trước mắt Hàn Lập sáng ngời, lần nữa xuất hiện ở trước vách núi phía ngoài cốc.
Hàn Lập ngẩng đầu nhìn bầu trời hôn ám, mặc dù thoạt nhìn không thoải mái nhưng so với ở trong nội cốc toàn ánh huyết sắc hà quang mà nói thì khá hơn nhiều.
Thần thức sau khi thoáng đảo qua khu vực phụ cận không thấy có gì khác thường phát sinh cũng như không có tu sĩ khác thì Hàn Lập lúc này mới thở phào, sau khi xoay chuyển ánh mắt thì nhìn vào chỗ vách núi đá ở cửa động.
Hắn không chần chờ liền giương tay, một đạo pháp quyết màu xanh bay vụt ra, sau khi linh quang chợt lóe thì tiến vào trong thạch bích không thấy đâu nữa.
Sau đó Hàn Lập không nói lời nào, hai tay kết pháp ấn, trong miệng đọc chú ngữ trầm thấp - một màn quỷ dị xuất hiện!
Vách đá thoạt nhìn như bình thường đột nhiên hiện ra một màn thanh quang đem khắp vách núi bao phủ vào trong. Tiếp theo đột nhiên một đàn Phệ Kim Trùng màu vàng nhỏ từ trong quang mạc bay ra. Nhiều tinh khối màu bạc lớn nhỏ không đồng nhất từ trong đàn trùng rơi xuống, to thì cỡ nắm tay, nhỏ thì cỡ hạt đậu.
Trong nháy mắt, trên mặt đất trước người Hàn Lập đã xuất hiện một đống nhỏ ngân tử sáng lấp lóe, chỉ là bộ dạng có chút bán trong suốt.
Đây đúng là tinh thể cương ngân sa sau khi nguyên quáng đã được tinh luyện.
Ban đầu có vài khối rơi xuống thì Hàn Lập thần sắc vẫn rất bình tĩnh, nhưng khi trên mặt đất rơi xuống đến mười mấy khối tinh thể thì hắn không khỏi lộ ra vẻ động dung.
"Hàn tiểu tử! Mỏ quặng cương ngân sa này trữ lượng nhiều hơn xa so với dự liệu ban đầu. Xem ra việc nghiên cứu cơ quan Khôi Lỗi của lão phu cũng có thể dùng loại tài liệu này dung hợp luyện chế." Hàn Lập trong đầu đột nhiên truyền đến tham âm vui mừng lẫn sợ hãi dị thường của Đại diễn Thần Quân, bộ tình không tự kìm hãm được.
"Vâng. Vãn bối cũng không nghĩ tới cương ngân sa nơi này lại nhiều như thế. Chuyến này thu hoạch thật sự là không nhỏ!" Sau khi để đám Phệ Kim Trùng nhả ra cương ngân sa tinh thể, Hàn Lập xem một đống nhỏ lấp lánh ánh bạc trên mặt đất một chút thì cũng mừng rỡ trả lời.
Hắn phất tay áo một cái, một đạo thanh hà cuốn tất cả đi. Toàn bộ cương ngân sa tinh thể đều bị Hàn Lập thu vào trong Túi Trữ Vật.
Tiếp theo trong miệng hắn khẽ huýt lên một tiếng, đám trùng vân màu vàng sau khi xoay một vòng thì như ong vỡ tổ toàn bộ chui vào túi linh thú.
Sau khi làm xong hết thảy, Hàn Lập đưa ta hướng Túi Trữ Vật vỗ một cái lấy ra một viên cầu trong suốt to cỡ ngón tay cái.
Hắn há mồm phun ra một đoàn linh khí màu xanh lên trên viên châu.
Viên châu nguyên bản trong suốt bỗng xuất hiện linh quang chớp động rồi lập tức một quang điểm màu xanh to cỡ hạt đậu nành di động bên trong.
Hàn Lập ánh mắt chớp động nhìn chăm chú vào trong viên cầu một hồi lâu rồi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn xung quanh phân biệt phương hướng.
Sau đó xung quanh hắn mới xuất hiện linh quang chớp động rồi bỗng nhiên hóa thành một đạo thanh hồng phóng lên cao, phi độn đi.
Mặc dù đang phi độn nhưng Hàn Lập lại thủy chung cầm viên cầu trong tay, hơn nữa sau khi phi hành được một khoảng nhất định thì lại phải cúi đầu xem một chút, sau đó lại một lần nữa điều chỉnh phương hướng phi độn.
Vì vậy tốc độ Hàn Lập tự nhiên không thể quá nhanh. Dọc theo đường đi không chút hoang mang phi hành.
Sau khi phi hành được hơn mười dặm, khi đi ngang qua một khu hoang dã thì Hàn Lập đột nhiên trong miệng kêu nhẹ một tiếng, độn quang dừng lại.
Theo sau Hàn Lập trầm xuống, thân hình lộ ra bên trong thanh quang.
Sau khi cách mặt đất khoảng ba mươi trượng thì Hàn Lập dừng lại. Ánh mắt chợt lóe lên nhìn xuống phía dưới.
Chỉ thấy một thi thế nam tu chia làm hai đoạn, nằm phía dưới mặt đất. Máu sớm đã đọng lại, biến thành màu đen xung quanh thi thể. Mà ở trên cỗ thi thể này thoạt nhìn trống trơn, Túi Trữ Vật cùng pháp bảo của hắn đã không cánh mà bay.
"Xem ra, rốt cục có người không nhịn được đã động thủ." Hàn Lập xem cỗ thi thể này một chút, nhẹ thở dài một hơi rồi lẩm bẩm. Hắn mới vừa rồi xác nhận qua, phụ cận cũng không có cái khe hở không gian nào tồn tại nên khẳng định là bị tu sĩ khác giết chết.
Hàn Lập không dừng lại thêm mà rất nhanh chóng rời đi và tiếp tục hướng một phương hướng đi tới.
Mặc dù hắn tin tưởng, lúc này trong cốc, ngoại trừ hai gã Nguyên Anh Hậu Kỳ nọ đối với hắn có thể chính thức tạo thành uy hiếp thì những người còn lại không đủ làm cho hắn sợ hãi. Nhưng nếu gặp một đám tu sĩ liên thủ, chuyên môn bố trí bẫy rập nhằm vào hắn mà nói thì nguy hiểm cũng không nhỏ.
Việc này đương nhiên cơ hồ là không có khả năng nhưng lấy bản tính cẩn trọng của Hàn Lập thì trên đường hắn không khỏi đề cao cảnh giác. Gần nửa ngày sau, Hàn Lập vẫn chưa gặp mai phục gì nhưng thật ra lại phát hiện thêm hai thi thể xui xẻo ở trong khe hở không gian ẩn hình.
Hàn Lập nhìn thấy thi thể không trọn vẹn của bọn họ thì chỉ có thể lắc đầu mà thôi.
Theo chỉ dẫn của linh quang trong viên cầu, Hàn Lập rốt cục đến phía trên một khu rừng rậm rạp.
Nhìn phía khu rừng màu xanh phía dưới phảng phất như vô biên vô hạn cùng mảng lớn đại thụ chọc trời, Hàn Lập trầm ngâm một chút rồi đột nhiên nâng viên cầu trong bàn tay lên, bàn tay nắm lại khẽ dùng sức, trên năm ngón tay thanh quang chợt lóe rồi tiếng vỡ vụn truyền đến.
Viên cầu nhìn như trong suốt nọ đã bị Hàn Lập dùng cự lực bóp nát bấy, hóa thành hư không.
Nhưng linh quang màu xanh trong viên cầu lại không có tán đi, ngược lại sau khi thoát khỏi giam cầm lại nhẹ nhàng phiêu phù trên một ngón tay trước mặt Hàn Lập.
Nhất thời quang điểm nhỏ như hạt đậu này bắt đầu hướng một phương bay vụt đi.
Hàn Lập không chút hoang mang theo sát linh quang, một tấc cũng không rời.
Một khắc sau, tại một nơi phía trên rừng rậm, linh quang biến đổi phương hướng nghiêng xuống phía dưới bay đi.
Hàn Lập trong mắt tinh quang chợt lóe, người bay theo xuống.
Kết quả khi bay xuống mặt đất thì linh quang vây quanh một cây đại thụ chọc trời quanh quẩn vài vòng rồi chợt lóe lên tiến vào trong thân đại thụ.
Hàn Lập nhìn thấy màn này, đồng dạng bay đến trước mặt cây đại thụ, quang hoa thu liễm hạ xuống đất.
Sau khi đánh giá cây đại thụ này một chút, hắn ngẩng đầu nhắm ngay đại thụ đánh ra một chưởng.
"Bịch" một tiếng, chỗ thân cây có lục quang chợt lóe bay ra một đạo thanh phù. Hàn Lập tay mắt lanh lẹ dùng hai ngón tay đem đạo thanh phù nọ kẹp lấy.
Nhìn tấm phù, Hàn Lập trên mặt cười nhạt rồi tay nhẹ nhàng vung lên.
"Phốc" một tiếng. Đạo phù tự bốc cháy, hóa thành một đạo hồng quang phá không bay đi.
Lúc này, Hàn Lập đứng ở tại chỗ không nhúc nhích một chút rồi hai chân bắt chéo ngồi xuống, chậm rãi nhắm hai mắt khôi phục một chút pháp lực tiêu hao trong lúc phi độn.
Sau đó không lâu, đạo hồng quang kia đã hạ xuống trong một khu rừng. Một lát sau, một đạo quang hồng bỗng nhiên từ nơi nào đó phóng lên cao bay thẳng đến vị trí Hàn Lập.
Kinh hồng chưa đến gần nơi Hàn Lập đang đả tọa thì hắn đã có cảm ứng, nên chậm rãi mở mắt, lạnh nhạt nhìn đạo kinh hồng đang bay đến.
Một lát công phu sau, đạo kinh hồng này bay đến đây, ở phía trên Hàn Lập xoay quanh một vòng, phảng phất như đang xác nhận thân phận Hàn Lập, sau đó mới lao xuống phía dưới.
Đạo kinh hồng kia vừa tiếp xúc với mặt đất lập tức biến mất, trước mặt Hàn Lập hiện ra một nữ tu mặc y phục màu trắng, dung mạo xinh đẹp phảng phất như tiên tử trên trời.
Hàn Lập xoay chuyển ánh mắt lên trên người nữ tử này.
"Tử Linh cô nương. Ngươi tới rất nhanh!" Hàn Lập thần sắc bình tĩnh dị thường.
"Nhanh ư? Ta đã ở đây chờ đạo hữu mấy ngày. Trong lúc đó có tới sáu bảy đội tu sĩ tìm kiếm qua khu rừng này. Hơn nữa càng ngày càng tần suất càng cao, nếu Hàn huynh không đến thì thiếp thân sợ rằng không có cách nào ở trong rừng này đợi tiếp"
Tử Linh thanh âm dễ nghe, nhưng lại có chút u oán, nàng thướt tha đi tới.
Hàn Lập nghe vậy cười cười, nhìn khuôn mặt như ngọc của Tử Linh một chút rồi ánh mắt vừa động tiếp tục nói:
"Tử Linh cô nương lại dùng hình dáng thật làm Hàn mỗ có chút ngoài dự liệu. Ta tưởng rằng Tử Linh đạo hữu nhất định phải dịch dung mà đến"
"Ta khi mới vào cốc xác thực không dùng hình dáng thực. Nhưng bảo vật dùng để che dấu hình dáng tựa hồ tại Trụy Ma Cốc đã bị hạn chế nên dần dần mất hiệu lực. Do vô pháp che dấu nên cũng chỉ còn cách dùng hình dáng thật gặp người. Sao vậy? Hàn huynh chẳng lẽ cảm giác thấy dung nhan thiếp thân quá thô lậu, không lọt vào pháp nhãn của Hàn huynh?" Tử Linh hé miệng cười, thản nhiên nói.
"Tử Linh cô nương nói giỡn rồi. Được rồi, đạo hữu không nên trêu ghẹo tại hạ nữa. Nơi này là nơi ngươi tìm được tiêu ký sao?" Hàn Lập trước tiên cười khổ một tiếng rồi lập tức nét mặt ngưng trọng nói.
"Không sai. Tám chín phần mười là không có vấn đề gì bởi vì dấu hiệu ban đầu tựa hồ đã bị Quỷ Linh Môn phá huỷ. Nhưng có thể phát hiện ra việc Quỷ linh môn làm ra loại chuyện này thì ngược lại càng nói rõ nơi này có vấn đề" Tử Linh cũng tươi cười vừa nhìn lại trả lời.
"Nếu như vậy, chúng ta nên theo dấu vết của Quỷ Linh Môn tìm đi thôi. Nói không chừng khiến cho chúng ta tiết kiệm được không ít công sức." Hàn Lập vừa nghe đến tên Quỷ Linh Môn thì hai hàng lông mày đầu tiên là nhíu lại tiếp theo cười lạnh nói.
"Hết thảy nghe theo Hàn huynh phân phó! Từ một tháng trước đây, ngay trên người tên đệ tử Quỷ Linh Môn kia chúng ta đã hạ tiêu ký đặc biệt của Diệu Âm Môn. Loại tiêu ký này không phải dùng pháp thuật gì, mà là dùng một loại kỳ hương vô sắc vô vị. Loại hương thơm này có phạm vi không lớn, hơn nữa qua hai tháng sẽ mất đi hiệu dụng nhưng bây giờ dùng để truy tung Quỷ Linh Môn thì lại phi thường hữu hiệu." Tử Linh phi thường nhu thuận mà nói, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia giảo hoạt.
"Tử Linh đạo hữu đã phí tâm rồi. Chúng ta xuất phát đi thôi. Trước tiên đuổi theo đám người Quỷ Linh Môn sau đó vượt qua bọn họ mà tìm kiếm được các dấu hiệu khác. Cứ như vậy, linh chúc quả sẽ là vật trong tay của chúng ta." Hàn Lập cũng không có khách khí, sau khi gật đầu thì bắt đầu động thân.
Từ trong rừng rậm đột nhiên bay ra một đạo ngân mao phi thử, phi thử này cơ trí tại không trung lộn nhẹ một vòng rồi đột nhiên hóa thành một đạo ngân mang bay đi.
Theo sau trong rừng lại có lưỡng đạo trường hồng kinh thiên phá không bay ra, sau khi xoay quanh một cái thì một trước một sau theo sát ngân mang đang bay đằng trước.