Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 824: Tiểu Tu Di Kim Cương Trận




Nam Lũng Hầu mặc dù thanh âm rất bình tĩnh nhưng hai mắt cũng nhìn mấy loại linh dược trên bàn chằm chằm, trong ánh mắt tràn đầy vẻ tham lam, hận không thể đem tất cả số linh dược này lấy vào trong tay.

Số linh dược này không có món nào không phải là vật mà hắn cùng lão giả không mong muốn. Hôm nay vật mong ước gần trong gang tấc nên trong lòng khó lòng nhẫn nại được.

Mà khi hắn mới vừa tiến vào trong đại sảnh nhìn thấy số linh dược này thì cơ hồ không chút nghĩ ngợi muốn lập tức đem vài loại linh dược này lấy sạch. Nhưng lại không nghĩ đến ở đây còn tồn tại một loại pháp trận cấm chế cực kỳ cổ quái. Kết quả là không thể không đàng hoàng bình tĩnh chờ lão giả tiến vào.

Lúc này vừa nghe thây lão giả họ Lỗ gọi ra tên " Tiểu tu di kim cương trận" Nam Lũng Hầu tinh thần rung lên, trong lòng mừng rỡ.

Hắn đối với cấm chế vừa tiếp xúc này phát giác khác xa so với các pháp trận khác hắn từng nghiên cứu trước kia nên đang có chút âm thầm lo lắng. Lúc này lão giả họ Lỗ lại nhận biết pháp trận này thì tự nhiên là quá tốt.

"Lỗ huynh, ngươi nhận biết cấm chế nơi đây?" Nam Lũng Hầu kìm nén hưng phấn trong lòng hỏi.

"Năm xưa lão phu từng có được một số điển tich tu luyện của Phật tông. Mặc dù do thuộc tính của công pháp nên không tu luyện nhưng cũng nhớ được một số pháp trận cấm chế. Cái Tiểu tu di kim cương trận này là một trong những pháp trận tối thần diệu. Nam Lũng huynh, nếu cấm chế này thật sự là pháp trận đó thì phiền toái cũng không nhỏ đâu." Lão giả một lần nữa nhìn lên trên bàn, lông mày nhăn lại nói.

"Nói thế là có ý tứ gì. Chẳng lẽ pháp trận này không thể phá được." Nam Lũng Hầu sắc mặt khẽ biến, có chút không quá tin tưởng.

"Tiểu tu di kim cương trận này còn được gọi là Kim cương khốn tiên trận. Có thể nói là một trong vài loại pháp trận hiếm có trên thế gian, chỉ có cách dùng sức mạnh để bài trừ cấm chế mà căn bản là không có pháp quyết phá trận gì. Nếu muốn phá giải pháp trận này thì phải cùng một lúc dùng các loại công kích đánh tiêu tan trận cơ sản sinh ra vòng bảo hộ cấm chế. Hơn nữa một khắc cũng không được ngừng bởi vì cấm chế này đơn độc về lực phòng ngự mà nói, có lẽ không thể so sánh với nhiều pháp trận danh tiếng khác nhưng nếu đơn thuần nói về khả năng chịu đựng thì pháp trận này trong Phật tông được xưng là bất diệt bất hưu. Tựa hồ chỉ cần cấm chế chưa hoàn toàn bị phá hủy thì có thể nhanh chóng khôi phục lại như lúc ban đầu." Lão giả sau khi trầm ngâm một chút thì ngưng trọng nói.

Theo sau tựa hồ là để chứng minh lời mình, lão giả họ Lỗ tiện tay bắn ra một viên hỏa cầu hướng đến cái bàn vọt tới.

"Bịch" một tiếng, hỏa cầu chưa kịp tiếp xúc với bàn thì đã tự động bạo liệt rồi hóa thành hư vô.

Một tầng linh quang lượn lờ dày đặc ngưng thành một màn hào quang di động phía trên bàn.

Màn hào quang này phát ra kim quang chói mắt với vô số thượng cổ phật văn to cỡ hạt đậu ẩn hiện trên trên vách giống như lớp lớp đóa hoa phóng ra trải rộng trên màn hào quang.

Nam Lũng Hầu sắc mặt hơi trầm xuống. Cảnh tượng này lúc trước hắn đã chứng kiến một lần cho nên không lộ ra vẻ giật mình.

"Ồ! đây là cái gì?" Lão giả đứng một bên lại thét lên một tiếng kinh hãi.

Nam Lũng Hầu ngẩn ra và không khỏi xoay đầu liếc mắt một cái.

Chỉ thấy Lỗ Vệ Anh mặt đầy vẻ kinh ngạc đang nhìn kim tráo chằm chằm, vẻ mặt đầy vẻ ngạc nhiên.

Nam Lũng Hầu kinh ngạc, trong mắt linh quang chớp động rồi mục quang cố sức nhìn xuyên thấu qua cái lồng.

Chỉ thấy trong kim sắc quang mạc, ngoại trừ vài cọng linh dược ban đầu thì chỗ trung tâm bàn vốn trống không bỗng nhiên hiện ra một cái ngân viên bát (bát tròn mầu bạc) to cỡ đầu người.

Viên bát này mặt ngoài có các phù văn thâm ảo tối nghĩa phiêu động, chung quanh là tám khối ngọc phù màu trắng nhạt đem cái bát vây ở chính giữa.

Mà phía trên viên bát khoảng một thước có ba kiện đồ vật tinh xảo phiêu phù bất động.

Nam Lũng Hầu ngưng thần một lúc mới nhìn rõ ràng, đó là một khẩu tiểu kiếm màu bạc, một thanh thiền trượng đen thui cùng một viên châu màu đỏ.

Ba đồ vật này mặc dù chỉ lớn cỡ một tấc nhưng lại tản ra tam sắc linh quang nhè nhẹ. Ba cổ linh quang đan vào và dung hợp cùng nhau, đem Viên bát trên bàn bao ở trong đó.

Nam Lũng Hầu xem một lúc rồi trợn mắt há hốc mồm.

Viên bát, ngọc phù và ba kiện pháp khí nọ chợt lóe lên rồi biến mất một cách quỷ dị. Theo sau phật văn trên màn hào quang màu vàng cũng vô thanh vô tức tiêu tan đi.

Chuyện gì xảy ra. Màn hào quang này lúc trước khi hiện lên thì hình như cũng không có nhìn thấy mấy thứ này. Như thế nào mà sau khi lão giả họ Lỗ đánh ra một kích lại đem mấy thứ này hiện ra?

Nam Lũng Hầu môi mím chặt, mắt thấy màn hào quang biến mất mà lòng vẫn đang kinh nghi bất định.

Lão giả họ Lỗ tự nhiên không có nghi vấn gì chỉ là đối với cái Viên bát mới xuất hiện đồng dạng trầm ngâm.

Cho dù ai xem cảnh đó cũng có thể thấy vật mới xuất hiện trong cấm chế thì mấy món linh dược trước hiển nhiên chỉ là vật phụ. So với mấy nghịch thiên linh vật này thì không tính là cái gì?

Như thế chỉ cần suy nghĩ một chút cũng làm cho lão giả động tâm lớn!

Một số cảm giác cố kỵ cùng bất an ban đầu khi nhìn thấy huyết chú chi môn nhất thời vứt bỏ hết.

"Lỗ huynh, xem ra lần này chúng ta thật sự đã đến đúng nơi rồi. Nếu có thể phá giải được phật tông cấm chế này thì chúng ta chuyến này có thể tính là có thu hoạch" Nam Lũng Hầu tự nhiên cũng có ý nghĩ đồng dạng, đột nhiên cười nhìn lão giả nói.

"Không sai. Không nghĩ tới, phía sau huyết chú chi môn này lại có nhiều bí bảo như vậy. Nhưng muốn phá giải cấm chế này cũng không phải dễ dàng. Không mất một chút thời gian cùng tổn hao chút nguyên khí thì không có khả xong được" Lão giả nghe vậy trên mặt cũng tươi cười.

"Hắc hắc! có thể lấy được số bảo vật này đừng nói là tổn hao nguyên khí, mà cho dù tổn thọ mười năm ta cũng cam tâm tình nguyện. Mới vừa rồi đạo hữu nói để phá pháp trận này chỉ có thể dùng thủ đoạn cường công. Xem ra ta lại phải bận rộn đây! Việc này không nên chậm trễ, động thủ luôn thôi. Đến lúc giải khai cấm chế, có cái gì ta cùng Lỗ huynh tất cả đều phân chia bằng nhau được chứ?" Nam Lũng Hầu tựa hồ không muốn tái trì hoãn nữa, nhìn lão giả chằm chằm nói thẳng.

"Nam Lũng huynh đã nói vậy thì tại hạ tự nhiên phải tòng mệnh." Lão giả tất nhiên cũng đồng dạng muốn lấy bảo vật nên đáp ứng vô cùng sảng khoái.

Nam Lũng Hầu nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.

Bất quá lúc này, hai người lại như có như không giữ khoảng cách nhất định. Cũng cũng từ trên người đối phương cảm thấy một tia cảnh giác.

Tiếp theo, lão giả lấy ra kiện pháp kỳ màu trắng nọ ném lên không trung, tay nhanh chóng kết pháp quyết khoanh chân ngồi xuống. Nam Lũng Hầu thì vung tay áo bào lên, khẩu phi kiếm màu vàng bắn ra.

Nhất thời gió lốc nổi lên, kiếm khí tung hoành, kim sắc quang tráo lần nữa hiện lên ra.

Thanh âm ầm ầm trong lúc nhất thời từ dưới nền đất truyền lên không dứt.

Trên một đỉnh núi phụ cận. Một đạo trường hồng màu xanh từ xa đang bay tới.

Trong đạo thanh hồng Hàn Lập đang vội vã chạy đi.

Giờ phút này hắn đã sớm bay qua chỗ đỉnh núi có Tử vân hạt và hướng tới cái sơn động tiến vào nội cốc lúc đầu.

Bởi vì đã đi qua đường này một lần, nên Hàn Lập di chuyển dễ dàng hơn, tốc độ độn quang so với khi đến nhanh hơn mấy lần.

Nguyên bổn lộ trình phải mất một ngày thì Hàn Lập chỉ cần gần một phần ba thời gian đã đến đây.

Đang lúc hắn trong lòng đánh giá tình hình, chỉ cần một canh giờ nữa là có thể tiến vào sơn động thì đột nhiên một bên xa xa có tiếng oanh minh rất nhỏ loáng thoáng truyền đến.

Hàn Lập thần sắc vừa động, độn quang thoáng dừng, không khỏi xoay đầu hướng nơi đó liếc mắt một cái.

Thần thức hắn đảo qua phía nơi có linh khí ba động khác thường truyền đến.

Hai mắt Hàn Lập nhíu lại, phía dãy núi xa xa có ánh bạch quang yếu ớt chớp động.

Nếu hắn không nhớ lầm thì đây là một chỗ mà hắn hoài nghi có thiết hạ cấm chế và có khả năng là chứa bảo vật của thượng cổ tu sĩ bí.

Xem ra rốt cục có tu sĩ khác cũng xông vào nội cốc và bắt đầu phá cấm tầm bảo mọi nơi.

Hàn Lập hơi ngẫm lại rồi khẽ lắc đầu.

Ý nghĩ muốn đục nước béo cò chợt lóe lên trong đầu hắn nhưng ngay sau đó đã được mạnh mẽ kiềm chế.

Hơn nữa vì sợ làm cho người khác chú ý nên thần thức cũng chỉ đảo nhanh qua mà thôi, cũng không có thực sự đi dò xét người đang tầm bảo

Đối với Hàn Lập mà nói, bây giờ nhiều hơn một chuyện không bằng ít hơn một chuyện, độn quang một lần nữa hướng về phía trước phá không vọt tới. Trong nháy mắt từ đỉnh núi phụ cận biến mất vô tung vô ảnh.

Tại phương hướng cách Hàn Lập hơn mười dặm có hơn mười người người tu tiên đang khu sử đủ các màu sắc pháp bảo mãnh liệt đánh tới một cái đỉnh núi nhỏ bị bạch quang bao phủ.

Trong đó cầm đầu chính là vị Mộ Lan thần sư họ Trọng kia cùng nữ tử họ Nhạc. Đoàn người này toàn bộ đều là Mộ Lan pháp sĩ.

Trong lúc Hàn Lập từ phía xa bay khỏi thì nho sinh họ Trọng ánh mắt khẽ di chuyển một chút, thần thức liếc nhìn phương hướng Hàn Lập một cái cực nhanh.

"Có chuyện gì sao? Trọng huynh phát hiện cái gì không ổn sao?" Nữ tử họ Nhạc chú ý tới vẻ khác thường của nho sinh không khỏi thốt lên hỏi.

"Không có gì, mới vừa rồi là tu sĩ nổi danh ở Thiên Nam dùng thần thức hướng bên này dò xét một chút. Nhưng hình như hắn không có ý định nhiều chuyện nên chỉ từ xa xa đảo qua rồi bay đi. Mà đối với chúng ta chuyện bài trừ cấm chế quan trọng hơn. Ta cũng không muốn đi điều tra làm gì." Nho sinh thản nhiên nói.

"Trọng huynh nói thế tức là cấm chế này đã phá giải đến chỗ mấu chốt. Hy vọng bên trong cũng đừng có như cái cấm chế trước, trừ một ít phế liệu đồng nát ra thì không có bảo vật gì. Lại còn tống táng mất hai người vào khe hở không gian trên đường" Nữ tử họ Nhạc khẽ thở dài, có chút bất đắc dĩ nói.

"Đây cũng là chuyện không có biện pháp. Mấy cái khe hở không gian ẩn hình thật sự khó lòng phòng bị. Mà một số linh cầm cấp thấp chúng ta chuẩn bị trước đó sau khi vào cốc lại lập tức nổi điên cả đám, như ong vỡ tổ bay loạn khắp nơi không cách nào khống chế được. Nếu không chuyện hai người này vẫn lạc có thể tránh được. Nho sinh họ Trọng nghe được lời ấy, sắc mặt hơi trầm xuống.

"
Linh cầm dùng để dò đường này hình như không phải nổi điên. Mà tựa hồ đối với nội cốc cực kỳ sợ hãi cho nên mới không thể khống chế được. Chẳng lẽ nơi đây có vật gì chuyên môn khắc chế yêu thú. Ta đã mượn được một con ô sí điêu ngũ cấp linh cầm nhưng tự tiến sau khi vào nội cốc thì đồng dạng không nghe lệnh nữa. Thậm chí chỉ ở trong túi linh thú mà không nguyện bay ra. Xem ra trong Trụy Ma Cốc này thật sự có chút quỷ dị." Nữ tử họ Nhạc lại như nghĩ tới một người nào đó nói.

"
Có lẽ vậy! Nơi đây được xưng là Thiên Nam đệ nhất hung địa nên tự nhiên có chút quỷ dị ở bên trong. Bất quá, chúng ta cũng không nên đi khám phá bí ẩn trong Trụy Ma Cốc làm gì mà chỉ nên tận lực vì Mộ Lan tộc chúng ta sưu tầm một chút Cổ Bảo cùng linh đan mà thôi. Cho nên không có linh cầm mở đường cũng phải tiếp tục đi tìm kiếm. Cơ hội này là do chúng ta cùng cao tầng của Thiên Nam tứ đại thế lực giao dịch mới có nên quyết không thể lãng phí." Nho sinh trong mắt hàn quang chợt lóe, trầm giọng nói.