"Không sai, đây đúng là cửa vào" Nam Lũng Hầu nhìn phiến thạch môn không lớn này, mặt lộ vẻ suy tư rồi cuối cùng thở phào một hơi nói.
"Trên cánh cửa huyết khí cùng ma khí rất nồng nặc. Sẽ không có vấn đề gì chứ?" Lỗ Vệ Anh sau khi nhìn một lát thì có chút lo lắng hỏi.
Cửa vào này là do Thượng cổ tu sĩ dùng tinh huyết toàn thân để phong ấn nên tự nhiên là khác với cấm chế bình thường. Đây là chuyện rất bình thường. Sao vậy, Lỗ huynh bây giờ lại muốn rút lui ư." Nam Lũng Hầu xoay chuyển ánh mắt, thản nhiên nói.
"Thối lui ư? Đã đi đến tận đây, Lỗ mỗ sao lại làm loại chuyện ngu xuẩn này. Bất quá để ngừa vạn nhất thì cũng nên cẩn thận một chút." Lão giả lắc đầu ngưng trọng nói.
"Lỗ huynh nói như thế cũng không phải là không có đạo lý. Cánh cửa này quả thực là làm cho người ta có cảm giác không thoải mái. Như vậy đi, chúng ta trước tiên bố trí ngoài cửa mấy tầng cấm chế; như vậy vạn nhất có gì không ổn thì đường lui cũng không lo" Nam Lũng Hầu ngẫm lại thần sắc hòa hoãn nói.
"Tốt, như thế là tốt nhất. Theo lời đạo hữu nói đi." Lỗ Vệ Anh không chút do dự gật đầu, vui vẻ đồng ý.
Sau đó Nam Lũng Hầu cùng lão giả từ trên người lấy ra mấy bộ bày trận khí cụ, bắt đầu tại đáy thủy đàm thiết trí pháp trận.
Nhưng ngay lúc Nam Lũng Hầu hai người đang chuẩn bị giải huyết cấm trên cánh cửa thì ở một chỗ khác trong nội cốc, trong lòng một tòa hắc sơn thạch có mấy người đang từ từ hướng đỉnh núi đi tới.
Cầm đầu chính là một trung niên tu sĩ sắc mặt âm lệ, bên cạnh là một vị thanh sam lão giả. Đúng là hai người Quỷ Linh Môn môn chủ cùng Ngụy Vô Nhai.
Vương Thiên Cổ thì đi sau hai người khoảng một trượng.
Phía sau bọn họ còn có bốn gã đệ tử Kết Đan Kỳ của Quỷ Linh Môn đi theo.
"Cái địa phương quỷ quái này thật đúng là tà môn. Trong phương viên rộng hơn trăm dặm đều có cấm không cấm chế. Ngay cả cách mặt đất mấy trượng cũng không phi hành được." Vương Thiên Cổ nhìn đám mây màu huyết hồng trên đỉnh đầu không xa đột nhiên thì thào mà nói nhỏ một tiếng.
"Càng như thế này càng chứng minh chúng ta tìm đúng nơi. Nếu ta là thượng cổ tu sĩ cũng sẽ đem chỗ khẩn yếu thiết lập tại nơi đây. Lại có cấm chế bực này tồn tại thì cũng không có bao nhiêu tu sĩ nguyện ý dấn thân vào nơi này" Quỷ Linh Môn thủ lĩnh thần sắc không thay đổi bình tĩnh trả lời.
"Phí nhiều tâm tư như vậy hy vọng là chúng ta lần này không có tìm lầm địa điểm. Dọc theo đường đi chúng ta đã mất ba tên đệ tử." Vương Thiên Cổ lộ ra vài phần bất đắc dĩ.
Quỷ Linh Môn thủ lĩnh nghe lời này thì chỉ cười hắc hắc không nói gì.
Nhưng lúc này Ngụy Vô Nhai nhìn sang đỉnh núi mặt không chút thay đổi mà nói:
"Sau khi chúng ta tiến vào trong nội cốc cũng đã đi được ba ngày hai đêm, hẳn là đã đến nơi rồi. Sẽ không nói là còn phải đi tiếp mấy ngày nữa chứ!"
"Ngụy đạo hữu yên tâm! Vượt qua ngọn núi này là tới ngay địa phương kia. Không cần quá nóng lòng! Việc này nếu thành công, Quỷ Linh Môn chúng ta tất nhiên trở thành ma đạo đệ nhất đại tông phái. Việc Ngụy đạo hữu đột phá Hóa Thần Kỳ cũng là chuyện trong tầm tay " Quỷ Linh Môn môn chủ đối với Ngụy Vô Nhai thái độ không dám chậm trễ, thần sắc hòa hoãn nói.
"Hừ! nói thật, ta đối với Linh Miểu Viên trong truyền thuyết cũng không tin lắm. Hơn phân nửa chuyện này là do Thượng cổ tu sĩ truyền ra lời đồn mà thôi. Nếu thật sự có một nơi mà không gian linh giới cùng nhân giới chúng ta giao nhau, thì sớm đã bị tu sĩ khác tìm được, liệu còn có thể bảo trì đến nay." Ngụy Vô Nhai trầm mặc một lát rồi có chút châm chọc nói ra một câu như vậy.
"Ngụy huynh nếu không tin thì lúc đầu vì sao vẫn đáp ứng yêu cầu của bổn môn " Quỷ Linh Môn môn chủ vẫn không lộ ra dị sắc, ngược lại còn cảm thấy hứng thú hỏi lại một câu.
"Vương đạo hữu trịnh trọng như thế cũng là chuyện lạ, cơ hồ đã đem đến đây hơn một nửa tinh nhuệ của tông môn nên tự nhiên đối với chuyện Trụy Ma Cốc thật có phần nhất định nắm chắc mới đúng. Nói vậy nên thứ đạo hữu muốn tìm, cho dù không phải là Linh Miểu Viên thì cũng có thể là một chỗ bí mật của thượng cổ tu sĩ. Lão phu nếu biết việc này thì tự nhiên cũng muốn tham gia. Các ngươi mượn danh tiếng lão phu để chấn trụ tu sĩ vào cốc khác thì lão phu cũng muốn được phân chia một ít bảo vật. Hẳn là không quá đáng chứ." Ngụy Vô Nhai không hề nghĩ ngợi, không khách khí nói.
"Ha ha! Ngụy huynh thật là người thẳn thắn. Bất quá, Ngụy đạo hữu có một việc không rõ. Bổn tông đã tốn hao đại tâm huyết như thế đúng là vìLinh Miểu Viên này. Linh Miểu Viên này cũng không chuyện gì giả dối mà là chuyện xác thực có ở nơi đây. Cả Trụy Ma Cốc này kỳ thật là do Thượng cổ tu sĩ chuyên môn trông coi Linh Miểu Viên mà tu kiến thành. Chúng ta chỉ cần bay qua ngọn núi này, đi tiếp theo mấy canh giờ nữa là có thể tận mắt nhìn thấy. Đến lúc đó liệu có mở ra được không gian này không thì còn phải dựa vào Ngụy đạo hữu xuất lực" Quỷ Linh Môn môn chủ cười to một trận, trên mặt lộ ra một tia cuồng ý nói.
Ngụy Vô Nhai nghe vậy có chút ngoài ý muốn, trên mặt lộ ra một tia dung động.
"Nghe ý tứ của Vương môn chủ thì tựa hồ trong tay đã nắm được chứng cớ về sự tồn tại của Linh Miểu Viên"
"Không sai, bổn tông xác thực có bảy tám phần nắm chắc, có thể xác nhận sự tồn tại Linh Miểu Viên. Về phần chứng cớ gì thì chờ tới lúc đó Ngụy đạo hữu tự nhiên sẽ biết." Hắc bào trung niên nhân sau khi nói xong lời này, trên mặt lộ ra vẻ thần bí.
Người này thật đúng là kiêu hùng bổn sắc, tự thân chỉ là tu vi Nguyên Anh Sơ Kỳ, nhưng đối mặt với Ngụy Vô Nhai là Nguyên Anh Hậu Kỳ đại tu sĩ lại không hề tỏ vẻ bất an.
Ngụy Vô Nhai gật đầu, trên mặt thần sắc hồi phục như lúc ban đầu nhưng trong lòng không khỏi cười lạnh một tiếng.
Cho dù trước mắt Quỷ Linh Môn chi chủ hoa ngôn xảo ngữ thế nào nhưng khi chưa chính mắt nhìn thấy tung tích Linh Miểu Viên thì hắn tuyệt không tin tưởng nửa phần.
Đương nhiên, trong bụng nghĩ như vậy nhưng Ngụy Vô Nhai cũng không nói thẳng ra mà chỉ lạnh nhạt cười rồi chuyển đề tài, đột nhiên đề cập đến một việc khác.
" Chung trưởng lão của quý môn sau khi vừa vào cốc đã cùng ta chia nhau hành sự. Hôm nay đã qua thời gian dài như vậy mà cũng không thấy đâu. Vương môn chủ có thể cho biết Chung đạo hữu đang ở nơi nào không. Chung quy sẽ không giống tu sĩ khác, Quý môn chắc sẽ không để một vị Nguyên Anh trưởng lão đi dạo tại Trụy Ma Cốc chứ?"
"Ngụy huynh quả biết nói đùa. Không dối gạt đạo hữu, Chung trưởng lão kỳ thật đi tới một chỗ bí mật khác trong nội cốc tìm kiếm một bảo vật. Đương nhiên bảo vật này mặc dù trân hi nhưng khẳng định không cách nào có thể so với Linh Miểu Viên" Quỷ Linh Môn môn chủ tựa hồ không thèm để ý đến chuyện này, hời hợt trả lời.
Nghe đối phương thản nhiên mà thừa nhận như thế Ngụy Vô Nhai cười khan hai tiếng, cũng không tiếp tục hỏi nữa. Đoàn người một lần nữa yên lặng, rồi tiếp tục hướng phía đỉnh núi bay đến.
Tại một khu loạn thạch, sáu bảy tên đệ tử Quỷ Linh Môn đang chia nhau ra các nơi, không ngừng tìm kiếm cái gì trong đống loạn thạch. Mà Quỷ Linh Môn trưởng lão họ Chung thì đang phiêu phù không nhúc nhích ở trên đống loạn thạch này.
Mặc dù thần thức hắn có thể dễ dàng bao phủ hơn mười dặm nơi hoang dã này nhưng nếu muốn tìm ra một số dấu hiệu đặc biệt thì lực bất tòng tâm.
Cho nên lão giả này mặc dù trong lòng cảm thấy sốt ruột nhưng cũng chỉ có thể sai môn hạ đệ tử như tìm kim đáy bể chậm rãi tìm tòi.
Tại của cốc của đại hạp cốc nơi tiến vào nội cốc. Đám mây ngũ sắc trong hạp cốc đột nhiên truyền ra tiếng sấm nổ ầm ầm, tiếp theo ánh hà quang đại phóng, một trận thiểm điện cùng tiếng sấm đột nhiên từ trong nội cốc lao tới một đám tu sĩ.
Đám tu sĩ này cầm đầu là một lão đạo cùng một vị Lục bào lão giả, hai người này mặc dù chưa bị bất cứ tổn thương gì nhưng hình tượng có chút mà chật vật, đầu tóc đầy bụi bặm.
Đúng là Thiên Tinh Chân Nhân cùng Ngự Linh Tông đại trưởng lão Đông Môn Đồ. Phía sau hai người bọn họ là năm tên lục bào tu sĩ đồng dạng quần áo rách nát, sắc mặt tái nhợt, tựa hồ nếm không ít khổ sở. Nhưng hai con ác quỷ Khôi Lỗi nọ vẫn nguyên dạng, không có bất cứ biến hóa gì.
"Cuối cùng đã phá tan cấm chế tiến vào trong cốc. Không ngờ rằng hai con Khôi Lỗi của Thiên Tinh đạo hữu lại lợi hại như thế, cơ hồ có thể so sánh với Nguyên Anh tu sĩ sơ kỳ đỉnh giai. Thật sự làm kẻ khác hâm mộ!" Đông Môn Đồ sau khi ra khỏi cốc khẩu hơn mười trượng thì mới dừng độn quang, quay đầu lại nhìn hạp cốc phía sau một chút, rồi lại liếc mắt nhìn hai con ác quỷ Khôi Lỗi diện mục dữ tợn nọ một cái. Mắt lộ ra tia dị sắc mà nói.
"Khôi Lỗi cũng chỉ là Khôi Lỗi mà thôi, cho dù lợi hại cũng làm sao có thể so sánh với mấy vị dưới tay của Đông Môn huynh. Bọn họ năm người đều tu hành một loại trong ngũ hành công pháp, nếu liên thủ thì sợ rằng ngay cả Nguyên Anh Hậu Kỳ tu sĩ cũng có thể chống đỡ được một thời gian" Thiên Tinh Chân Nhân hiển nhiên đối với Đông Môn Đồ cảnh giác không nhỏ, vừa ra sơn cốc đã cố ý lùi lại sau một ít, như có như không tạo khoảng cách với hắn. Mà hai con cơ quan Khôi Lỗi lúc này đều tự chợt lóe lên, đứng ở phía sau.
Chứng kiến màn này, Đông Môn Đồ sắc mặt trầm xuống nhưng lập tức thở dài, cười rộ lên.
"Thiên Tinh đạo hữu thật đúng là đối với tại hạ cẩn thận quá mức. Tại hạ nguyên tưởng rằng trải qua hai ngày hiệp lực phá trận này thì đạo hữu hẳn là đối với tại hạ không còn thành kiến gì mới đúng. Đạo hữu nên xem xét việc tiếp tục liên thủ một chút. Hai người chúng ta hợp lực tầm bảo mà nói hơn xa việc đơn đả độc đấu"
"Đông Môn huynh nói những lời này làm gì. Bần đạo đối với đạo hữu không có thành kiến gì, chỉ là bần đạo hay thích độc lai độc vãng. Chuyện liên thủ hay không không nên đề cập đến. Bây giờ hai người chúng ta nếu đã tiến vào trong nội cốc. Bần đạo cũng nên cáo từ thôi" Thiên Tinh Chân Nhân nói vài câu từ chối, sau khi thi lễ, ánh mắt cẩn thận nhìn đối phương chằm chằm nhưng cũng không có đi ngay.
Đông Môn Đồ thấy vậy, mày mặt nhăn nhó rồi lập tức mỉm cười.
"Nếu Thiên Tinh đạo hữu thực sự không muốn liên thủ cùng tại hạ thì lão phu tự nhiên sẽ không miễn cưỡng, hai người chúng ta chia tay ở đây. Hy vọng đạo huynh sẽ có thu hoạch lớn" Hắn thần sắc như thường khẽ cười nói.
"Hắc hắc! Bần đạo đa tạ lời chúc của Đông Môn huynh " Thiên Tinh Chân Nhân vừa nghe lời ấy, nét mặt thời buông lỏng, thần sắc bình thản mà nói. Sau đó lão đạo mang theo hai con Khôi Lỗi, sau khi phân biệt phương hướng thì không nhanh không chậm rời đi. Nhìn Thiên Tinh Chân Nhân dần dần đi xa, lục bào lão giả khuôn mặt lại bỗng nhiên âm trầm.
"Lão quỷ này thật sự là quá cẩn thận. Cùng hắn ở hai ngày mà dĩ nhiên một tia sơ hở cũng không lộ ra. Nếu không sau này ở trong nội cốc dò xét bảo vật có thêm hai con Khôi Lỗi này mà nói, lão phu càng thêm an toàn" Đông Môn Đồ phảng phất không cam tâm thở dài một hơi, sau khi nhìn mọi nơi thì liền vỗ túi linh thú bên hông.
"Vù" một tiếng, một đám biên bức (dơi) thật lớn ngân quang lập lòe từ miệng túi bay ra, xuất hiện trước mặt Đông Môn Đồ.
Hắn giương tay, bắn ra một viên dược hoàn đen thui. Ngân sắc đại phiến giữa không trung đem dược hoàn nuốt vào trong bụng, sau đó xoay quanh một cái, bỗng nhiên nhằm phương hướng khác bay đi.
Đông Môn Đồ nhìn thấy cảnh này, vội vàng nói gì với năm tên tu sĩ phía sau rồi dẫn đầu hóa thành một đạo lục quang bay đi. Năm tên Ngự Linh Tông tu sĩ bay sát theo sau. Trong nháy mắt, chỗ cửa hạp cốc đã không còn một bóng người.