Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 594: Lạc Vân Tông




"Hàn huynh, huynh cảm giác đề nghị của tiểu muội như thế nào? Với tư sắc bậc này của Mai Ngưng muội muội, làm thiếp thân của huynh đích xác có thừa. Việc tốt như thế này, đạo hữu sẽ không cự tuyệt chứ?" Tử Linh thấy Hàn Lập không nói gì thêm, thản nhiên cười khẽ truy hỏi.

Hàn Lập lơ đãng nhíu mày, nhìn Mai Ngưng giai nhân nhu mì kiều diễm.

Nữ tử này mặt càng cúi thấp, mơ hồ lộ ra gáy trắng tuyết ngọc đang đỏ ửng cực kỳ động lòng người.

Xem ra nữ tử này thực sự cam chịu theo lời Tử Linh nói.

"Lấy dung nhan nhân phẩm của Mai cô nương, đùng nói làm thiếp thân của tại hạ mà chính là làm song tu đạo lữ cấp cao cũng là mỹ sự cầu còn không được. Nhưng Hàn mỗ cùng tu si bình thường không quá giống nhau, bản thân ta từng lập chí qua, cuộc đời này toàn tâm toàn ý theo đuổi thành tiên chi đạo, trong lúc đó sẽ không dễ dàng tính đến chuyện nam nữ. Hơn nữa tại hạ độc lai độc vãng, thường xuyên thân hãm hiểm cảnh bị người đuổi giết, nào có tư cách gì tính đến chuyện thị thiếp? Mai đạo hữu đi theo tai hạ thật sự không phải là chuyện tốt ngược lại còn làm hại đến bản thân" Hàn Lập ánh mắt bình tĩnh chậm rãi nói.

Nghe những lời này của Hàn Lập, Mai Ngưng thân mình có chút khẽ run, ửng đỏ trên cổ nhanh chóng rút đi, khuôn mặt xinh đẹp chậm rãi ngước lên thoạt nhìn có chút tái nhợt.

"Hàn huynh nói nhưng lời này chính là cự tuyệt. Đừng nói không, Hàn huynh bây giờ tu vi Kết Đan hậu kỳ, trên đời này trừ lão quái vật Nguyên Anh Kỳ thì còn cái gì có thể uy hiếp đến đạo hữu. Huống hồ, nói không chừng không lâu nữa liền ngưng kết Nguyên Anh thành công, đến lúc đó thiên hạ nơi nơi có thể đi. Như vậy chẳng lẽ còn không bảo hộ được một cô gái như Mai Ngưng muội muội sao?" Tử Linh có chút oán trách nói. Phảng phất đối với Hàn Lập không cần một đại mỹ nữ như vậy, rất là bất mãn.

"Tử Linh đạo hữu không phải không biết, Hàn mỗ mặc dù tự nhận tu vi so với tu sĩ đồng cấp cao hơn một bậc nhưng trêu trọc cừu gia cũng luôn luôn là hạng người thực lực cường đại. Khi chưa tiến vào Nguyên Anh kỳ, thực có được đủ lực lượng thì tại hạ sẽ không lo lắng chuyện thiếp thất. Nếu không đến lúc đó không có cách nào bảo vệ đối phương, chỉ có thể có lỗi mà thôi" Hàn Lập bình tĩnh nói.

Tử Linh đại mi vừa nhíu, biết Hàn Lập nói không giả, hơn nữa nàng mơ hồ cảm thấy đối phương tựa hồ có chút không hài lòng, sau chỉ có thể thở dài một hơi, ngậm miệng không nhắc lại.

"Hàn huynh không ngại tiểu nữ tư sắc thô lậu. Vậy nếu sau khi tiến vào Nguyên Anh kỳ, còn nguyện thu nhận Mai Ngưng không?" Mai Ngưng lệ dung rốt cục khôi phục bình thường, nhưng hàm răng cắn chặt, giương mắt nhìn chằm chằm Hàn Lập bất ngờ hỏi.

"Nguyên Anh Kỳ? Có thể tiến vào cảnh giới này hay không, Hàn mỗ một điểm cũng không nắm chắc. Hơn nữa thực có thể tiến vào Nguyên Anh Kỳ, còn không biết sau bao nhiêu năm nữa. Chẳng lẽ Mai cô nương thực nguyện ý chờ đợi. Có lẽ hơn trăm năm sau cũng không nhất định có thể ngưng kết Nguyên Anh thành công" Hàn Lập liếc mắt nhìn nàng một cái, thản nhiên nói.

"Ta…" Mai Ngưng vừa nghe lời này, sắc mặt âm tình bất định không cách nào tiếp lời.

Vợi thọ mệnh của Trúc Cơ Kỳ, đừng nói trên trăm năm. Chính là hai ba mươi năm cũng là khoảng thời gian dài rồi.

Đối phương tuy là một nhân tuyển song tu rất tốt. Nhưng nàng thực không có khả năng vì vậy mà hao phí thời gian dài chờ đợi một cái kết quả không xác định.

Dù sao tu tiên giới vốn là sự thật cùng tàn khốc như thế, mà nàng cùng Hàn Lập trong lúc đó mặc dù ở chung một đoạn thời gian đã có hảo cảm nhất định. Nhưng muốn nói vì vậy thực tâm ái mộ Hàn Lập, từ nay về sau không oán không hối hận. Điều này tự nhiên không có khả năng.

Chứng kiến Mai Ngưng mặt ngọc trầm tư, Hàn Lập tâm lý thở dài một hơi. Hướng tay vào trong áo, móc ra hai cái bình nhỏ, đưa cho nàng.

"Bên trong này có một ít đan dược luyện chế từ yêu đan làm tăng tiến tu vi, Mai cô nương ngoài nghĩ tới thông qua thuật song tu tăng tiến tu vi, chi bằng khổ tu một chút. Nói không chừng có thể giống như Tử Linh đạo hữu, chính mình kết thành kim đan" Hàn Lập ung dung nói.

Trong bình là đan dược Trúc Cơ kỳ, hôm nay đối với Hàn Lập mà nói đã không còn tác dụng, nhưng tình cảm với nàng lúc trước truyền cho hắn Thông linh khí cũng đã nhận của nàng một phần nhân tình, giờ chỉ là thuận nước đẩy thuyền. Kể từ đó, hắn tự thấy cũng không còn thiếu nàng cái gì.

"Đan dược luyện chế bàng yêu đan?" Mai Ngưng lộ ra vài phần động dung, theo bản năng cầm lấy một cái bình nhỏ mở nắp bình ra. Nhất thời một mùi thơm ngát tràn ngập cả gian phòng.

"Đây là đan dược đỉnh cấp?" Nàng cầm lấy bình ngọc, kinh ngạc nhìn Hàn Lập. Nhất thời không biết nói gì cho phải.

Đối phương tại âm minh chi địa, rõ ràng đối với nàng động tâm khinh bạc qua, nhưng vừa rồi lại cự tuyệt tiếp nạp nàng làm thị thiếp, giờ lại xuất ra trân quý đan dược cấp cho nàng.

Nàng cũng có chút hồ đồ.

"Hì hì! Hàn huynh thật hào phóng, nếu Hàn đạo hữu đã nói như thế. Mụi Mụi, ngươi hãy nhận lấy, sau có lẽ tái thu thập một ít linh dược, có lẽ thực giống như Hàn huynh nói, có thể chính mình tiến vào Kết Đan kỳ. Đến lúc đó, chúng ta hai tỉ muội cùng nhau liên thủ đều có thể tiêu diêu tự tại rồi" Tử Linh chứng kiến đan dược trong mắt không tránh khỏi hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền cười dài nói.

Mai Ngưng mặt lộ vẻ phức tạp hai mắt nhìn sâu Hàn Lập, sau thấp giọng nói tạ ơn, nhẹ nhàng đem bình nhỏ thu vào trong Túi Trữ Vật.

Thấy nàng nhận lấy đan dược, Hàn Lập trên mặt xuất hiện nụ cười nhàn nhạt. Sau đó khẽ quay đầu nhìn ra ngã tư đường của tiểu trấn bên ngoài cửa sổ.

Nơi đây người đến người đi, náo nhiệt phi thường.

Một màn phi thường quen thuộc, làm cho Hàn Lập nhớ tới chút chuyện sớm đã quên, lại khẽ thở dài.

Nhìn thấy biểu tình của Hàn Lập, Tử Tinh cùng Mai Ngưng nhị nữ không khỏi đưa mắt nhìn nhau một cái. Khê Quốc là quốc gia ở vùng tây bộ xa xôi. Nơi đây địa hình phức tap, đồi núi rừng rậm nhiều không kể xiết, có rất nhiều ao đầm chướng khí thường xuyên tới lui. Bời vậy trừ vài tòa lớn nhỏ thành trì cô lẻ cùng một ít quan đạo, hiếm có người hành tẩu vùng hoang vu dã ngoại này.

Cho nên càng là núi cao hẻo lánh trùng điệp thì càng có nhiều độc xà mãnh thú, người bình thường không dám xâm nhập vào trong đó.

Cũng bởi vì nguyên nhân hoàn cảnh đặc biệt cùng thừa thải một ít dược thảo trân thú hi hữu, cho nên Khê Quốc là nơi mà tu sĩ thích đi đến.

Cả Khê Quốc quá nửa là tu sĩ tông phái, tập trung tại một Châu nho nhỏ, một ít tông phái tu sĩ cường đại, lại độc chiếm mấy chỗ linh khí mạnh nhất.

Trong đó Vân Mộng Sơn, càng là linh khí thánh mạch nổi danh Thiên Nam.

Ở sâu trong dãy núi, có một gốc Linh Nhãn Chi Thụ trong truyền thuyết, cũng là một trong ba đại thần mộc cuối cùng trong tu tiên giới. Theo một loại ý nghĩa nào đó, tại trong mắt môn phái tu tiên, nó thậm chí so với Thiên Lôi Trúc cùng Dưỡng Hồn Mộc còn có giá trị cao hơn nhiều.

Bởi vì cách mỗi hai trăm năm thời gian, Linh Nhãn Chi Thụ sẽ từ bộ rễ chảy ra một loại linh dịch gọi là "Thuần dịch".

Chất lỏng này không cách nào trực tiếp phục dụng, nhưng lại là nguyên liệu tuyệt hảo luyện chế vài loại linh dược.

Mà một loại nghe đồn là thánh dược "Định Linh Đan", càng lại phải lấy linh dịch này làm thuốc dẫn mới được.

Về phần "Định Linh Đan", nó chẳng những có thể tăng tiến tu vi, còn có thể định tâm an hồn, giảm bớt tâm ma xâm nhập. Nếu là lúc ngưng kết Nguyên Anh trước đó uống vào một viên, tuyệt đối có thể khiến cho tu sĩ ngưng kết Nguyên Anh cảm thấy dễ dàng không ít.

Bởi vì ngưng kết Nguyên Anh cùng Kết Đan không giống nhau, trừ cần tu vi cùng cơ duyên nhất định, còn phải chịu được nhất định tao nhiễu của huyễn tượng cùng tâm ma. Dù sao quá trình từ Đan tới Anh, nguyên vốn là một loại ma luyên tâm thần cùng định lực đáng sợ.

Vân Mông Sơn mạch ở trong có bảo vật nghịch thiên giống như thế, do đó cũng không phải là linh mạch bình thường, tự nhiên tất cả các tông phái đều muốn chiếm lấy.

Kết quả trải qua một phen minh tranh ám đấu, Hiện tại do "Cổ Kiếm Viện" "Lạc Vân Tông" "Bách Xảo Viện" ba cái tông phái liên hợp chiếm cứ.

Thế lực của ba tông phái này, nguyên vốn là đứng đầu Khê Quốc, giờ lại liên thủ, các tông phái khác có tâm tư chiếm đoạt linh mạch này cũng chỉ còn nước trừng mắt mà thèm thui.

Tại Vân Mộng sơn mạch dưới một đỉnh núi, Hàn Lập đi trên bậc thang bằng đá xanh, một bên tự đánh giá những tin tức có liên quan tới Vân Mộng Sơn, một bên hết thảy đánh giá phụ cận.

Tại sơn lộ này trứ hắn ra còn có vài tên tuổi trẻ nam nữ vô thanh vô thức đi tới, trên mặt mỗi người đều mang theo một tia hưng phấn.

Hàn Lập nhìn hết thảy, trong lòng khẽ cười.

Điều này cũng khó trách, bởi mấy ngày nay là ngày tu tiên đại phái "Lạc Vân Tông" nơi đây thu nhận đệ tử.

Điều này đối với nam nữ Luyện Khí Kỳ tự nhiên người người kích động.

Mà Hàn Lập sau nửa tháng tới nơi này cũng hiểu đạo lý này.

Hắn cũng có ý định tới nhập môn vào tông phái, lấy việc luyện đan thuật mà nổi tiếng.

Bất quá, đương nhiên không phải lấy thân phận là tu sĩ Kết Đan kỳ, mà lấy thân phận là một vị đệ tử Luyện Khí kỳ phổ thông trà trộn tiến vào trong.

Với tu vi của hắn hôm nay cùng với khẩu quyết thần kỳ vô danh liễm tức, trừ tu sĩ đã ngoài Nguyên Anh trung kỳ cẩn thận xem xét mới có thể phát hiện, còn những người khác căn bản là không cách nào phát hiện tu vi chính thúc của hắn.

Hắn ỷ vào điểm này, mới dám có cái ý định này.

Bất quá nghĩ đến tình hình ngày đó sau khi cùng Tử Linh và Mai Ngưng nhị nữ chia tay, trong lòng hắn cũng cười khổ.

Dựa theo bổn ý của hắn, tự nhiên tùy tiện tìm một địa phương mở ra một động phủ, sau đó dùng đan dược, đem tu vi chính mình tăng lên cảnh giới Kết Đan Hậu kỳ đại viên mãn cảnh giới. Dù sao lúc trước mặc dù có Thông Linh Khí tăng tiến tu vi, nhưng chân chính bắt đầu giai đoạn kết anh giả anh, thì còn kém một chút.

Nhưng chính là một điều ngoài ý muốn xuất hiện, làm cho kế hoạch của hắn hoàn toàn bị đổ xuống sông xuống biển.

Sau khi phục dụng một viên đan dược, hắn ngạc nhiên phát hiện, nguyên bổn đan dược có thể làm tịnh tiến tu vi, dĩ nhiên hoàn toàn mất đi hiệu lực. Vô luận là luyện chế bằng yêu đan cấp sáu hay cấp bảy, tất cả đều giống nhau, hiệu quả một chút cũng không có.

Điều này làm cho Hàn Lập không thể nói nên lời.