Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 564: Hoàn hồn thuật




"Không sai. Ta từ chỗ thiếu chủ Thanh Dương Môn tìm được một khối ngọc giản, ghi lại chuyện Hư Thiên Điện có Dưỡng Hồn Mộc. Cho nên ta chuẩn bị một phen, sau đó đặc ý đi Hư Thiên Điện lấy thần mộc này. Nhưng không nghĩ tới điện này so với lời đồn còn nguy hiểm hơn nhiều, nếu không có Hàn đạo hữu mấy lần cứu giúp, với tu vi vừa kết đan không lâu của Nguyên Dao, sợ rằng đã táng thân trong điện. Hiện tại nguyên thần Nghiên Lệ sư tỷ trải qua mấy năm bồi dưỡng, cuối cùng đã hồi phục hơn phân nửa hồn lực. Mặc dù hoàn toàn không cách nào chủ động đoạt xá, nhưng cũng có thể sử dụng "Hoàn Hồn Thuật" làm cho sư tỷ một lần nữa có được thân thể" Nói tới đây, trên mặt Nguyên Dao lại lộ ra niềm hy vọng.

"Hoàn Hồn Thuật? Chính là loại bí thuật làm cho hồn phách tiến vào một thân thể vừa chết, một lần nữa hoàn dương" Thần sắc Hàn Lập khẽ biến.

"Không sai, chính là pháp thuật này".

"Nguyên cô nương, cô có biết cô đang làm gì không? Không nói đến sự nguy hiểm của thuật này. Chính là thi triển đại bí thuật này, không phải là tu sĩ bình thường có thề thừa nhận. Chẳng nhưng tu vi phải ngoài kết đan mới có thể thi triển, hơn nữa bởi vì bí thuật này quá mức nghịch thiên, sau khi thi triển, tu vi người thi thuật sẽ tổn hại đến mức khó có thể thừa nhận, căn bản là tu sĩ Kết Đan Kỳ cảnh giới sẽ hạ xuống rất nhiều. Lấy tu vi Nguyên cô nương hiện tại, một khi thi triển thuật này, tám chín phần là lập tức toái đan, quay về tu vi Trúc Cơ Kỳ" Hàn Lập nhìn chằm chằm khuôn mặt nữ tử, âm thanh lạnh lùng nói.

"Điểm này, Nguyên Dao đương nhiên biết. Thuật này cùng đoạt xá không giống nhau. Đoạt xá khi cướp lấy cũng là thân thể người sống, nếu không vi phạm tam đại thiết tắc, trên cơ bản còn có thể bình yên vô sự. Nhưng Hoàn Hồn Thuật là pháp thuật làm cho thân thể vừa mới chết sống lại, đương nhiên phải trả một cái giá lớn" Nghe Hàn Lập nói chuyện này, Nguyên Dao im lặng chốc lát, nhưng sau đó nhẹ nhàng nói.

Xem ra đối với kết quả bị toái đan, nữ tử này cơ hồ sớm đã có giác ngộ.

"Sư tỷ cô có Dưỡng Hồn Mộc tương trợ, chẳng lẽ cũng không có cách chủ động đoạt xá. Hoặc là Nguyên cô nương có thể đợi đến sau khi đạt Kết Đan trung kỳ, lại mới bắt đầu thi triển Hoàn Hồn Thuật. Như vậy cũng không lo về kết cục bị toái đan. Phải biết rằng, nếu bị toái đan, sau này tái kết đan sẽ khó khăn vô cùng. Thậm chí so với lần đầu kết đan, còn khó hơn gấp mấy lần. Căn bản có thể nói là vô vọng" Trong mắt Hàn Lập bắn ra một tia tinh quang, trịnh trọng cảnh báo nói.

"Sư tỷ lúc trước đã chịu tổn hại quá lớn, hơn nữa nguyên thần lấy hình thái hồn phách tồn tại thời gian quá dài, thần trí đã bắt đầu bị lạc. Việc này Dưỡng Hồn Mộc không thể ngăn cản. Nhiều lắm qua một hai năm thời gian, sẽ hoàn toàn bị mất bản tính. Đến lúc đó, dù cho có thi triển Hoàn Hồn Thuật, sư tỷ cũng sẽ trở nên si ngốc. Hơn nữa gần đây ta mới tìm được một thi thể phi thường thích hợp, cũng tốn hao nhiều tâm huyết bố trí hết Hoàn Hồn Thuật pháp trận. Nếu không ai quấy rầy, ta vốn định qua một hai tháng nữa, sẽ bắt đầu thi triển thuật này" Nguyên Dao bình tỉnh nói, trên trán mặc dù có nét sầu bi, nhưng bộ dáng đã hạ quyết tâm.

Nghe vậy, trên mặt Hàn Lập hiện lên một tia dị sắc.

"Nguyên cô nương đột nhiên nói chuyện này, là muốn Hàn mỗ ra tay tương trợ?" Sau một lúc, hắn thở nhẹ một hơi nói.

"Hàn huynh đối với Nguyên Dao vừa mới có ơn cứu trợ, ta vốn không nên lại nhờ giúp đỡ. Nhưng thi triển Hoàn Hồn Thuật cần phải ở chỗ Huyền Âm mới có thể tiến hành, hơn nữa phi thường kiên kỵ có người quấy rầy. Mà thuật làm phép này động tĩnh khá lớn, cho dù có pháp trận che dấu, cũng sẽ dễ dàng đưa tới tu sĩ khác rình coi. Nguyên Dao bởi vì nguyên nhân bị Thanh Dương Môn truy nã, trừ Hàn huynh ra căn bản không biết tu sĩ cao cấp nào khác. Cho nên việc quan trọng này, Nguyên Dao không dám hy vọng xa vời Hàn huynh ra tay, chỉ hy vọng xin Hàn huynh trì hoãn mấy ngày, lúc tiểu nữ tử làm phép có thể hộ pháp một chút, việc này quan hệ đến sinh tử tồn vong của Nghiên Lệ sư tỷ. Nếu có thể đáp ứng việc này, Hàn huynh có điều kiện gì xin cứ nói, nếu Nguyên Dao có thể làm được, nhất định sẽ nghe theo".

Chân mày nữ tử nhíu lại, mặt ngọc tràn đầy vẻ dứt khoát.

Hàn Lập im lặng không nói, bộ dáng trầm ngâm.

Dựa theo suy nghĩ trước kia của hắn, tự nhiên không muốn ở đây trì hoãn chút nào. Dù sao bản thân hắn cũng có một đống phiền toái, nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện.

Nhưng nữ tử Nguyên Dao này không tiếc bản thân mình bị toái đan, cũng muốn cứu sống bạn tốt, làm cho đáy lòng hắn xuất hiện một loại xúc động khó hiểu.

Sau khi suy nghĩ quan hệ lợi hại một chút, hắn cảm giác thấy với tu vị hiện tại của mình, chỉ cần không phải đụng với tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, trên cơ bản sẽ không có cái gì nguy hiểm. Tu sĩ bình thường mà đến đây, hắn tự nhiên có thể dễ dàng tiêu diệt. Giúp nữ tử này hộ pháp mấy ngày mà nói, tựa hồ cũng không có gì bất tiện.

Nghĩ tới đây, trong lòng Hàn Lập đã có chủ ý, vuốt vuốt mũi cười khổ nói:

"Xem ra Hàn mỗ cũng không phải tâm địa sắt đá, thật sự không thể cự tuyệt. Nếu Nguyên cô nương không tiếc toái đan cũng phải trợ giúp Nghiên Lệ cô nương hoàn hồn, vậy tại hạ đành giúp cô hộ pháp một lần vậy. Hàn mỗ cũng không yêu cầu điều kiện gì khác. Đạo hữu cứ đem chỗ khó hiểu của Minh Hồn Châu mà nói cho tại hạ. Hàn mỗ lòng có băn khoăn, đến nay còn chưa luyện hóa bảo vật này. Hơn nữa cô nói chỗ Âm Huyền, sẽ không phải ở đảo này chứ. Hay là tìm chỗ khác tốt hơn để làm phép!"

Nguyên Dao nghe Hàn Lập nói, mặt dãn ra, ánh mắt lộ vẻ cảm kích.

"Hàn huynh ra tay tương trợ, Nguyên Dao thật sự cảm kích. Bất quá xin cứ yên tâm, chỗ Huyền Âm nọ không phải nơi này, mà ở trên một hòn đảo khác. Mặc dù chỉ cách có một ngày đường, nhưng nhất thời cũng đủ để tránh Thanh Dương Môn có thể truy ra, giúp ta có thể thư thả làm phép. Về chuyện Minh Hồn Châu, càng lại đơn giản. Đế Hồn Thú kia cũng là vật của thiếu chủ Thanh Dương. Kỳ thuật còn chưa tế luyện hoàn toàn, chỉ mới hoàn thành được một nửa, cho nên mang Minh Hồn Châu khống chế nó cũng có một chút khó khăn. Làm cho người luyện hóa hạt châu này khi nhập định thì đau đầu khó chịu. Hơn nữa, theo tế luyện xâm nhập, loại đau đầu này phát ra càng khó có thể áp chế. Ta lúc đầu vì ứng phó cửa quỷ vụ của Hư Thiên Điện, đã luyện hóa hạt châu này gần một nửa. Nhưng như vậy, cũng làm cho tiểu nữ tử ăn ngủ khó khăn, cả ngày khó yên. Tế luyện thuật của Đề Hồn Thú, ta nơi này cũng có. Mặc dù cảm thấy chỉ bằng vào một người Hàn huynh, khả năng hoàn thành không lớn. Nhưng còn hơn là nhiều người" Nguyên Dao lấy ra một khối ngọc giản màu xanh biếc, đưa cho Hàn Lập, giải thích.

Trong lòng Hàn Lập có chút hiểu ra.

Trách không được con thú này có thể phệ hồn thôn quỷ, nhưng uy lực so với lời đồn, tựa hồ có chút hữu danh vô thực. Thì ra đúng là có thứ chưa hoàn thành.

Hàn Lập có chút thất vọng cầm ngọc giản, tùy ý liếc mắt xem một cái, rồi bỏ vào trong túi.

"Nguyên Dao cô nương, nơi đây đã bại lộ. Vì để ngừa việc ngoài ý muốn, chúng ta hãy lập tức rời đi tới động phủ có Huyền Âm. Trì hoãn sẽ sinh biến" Hàn Lập nghiêm sắc mặt trầm giọng nói.

"Được! Hàn huynh không nói, ta cũng có ý định này. Chờ Nguyên Dao thu thập động phủ một chút, sau đó sẽ không chậm trễ xuất phát" Vừa nghe lời này, Nguyên Dao đầu tiên là ngẩn ra, nhưng sau đó lĩnh hội đồng ý nói.

Ba ngày sau, trên một hòn đảo nhỏ hoang vu, Hàn Lập lúc này ở trên trời, ngưng thần nhìn xuống.

"Đảo này xác thực có âm khí nồng đậm, Nguyên cô nương có thể tìm được nơi này, thật sự là không dễ. Nói không chừng mượn âm khí khổng lồ nơi này, có thể giúp cho Nguyên cô nương giảm bớt một chút tổn hại" Vừa sờ cằm, Hàn Lập đứng bên cạnh giai nhân đột nhiên quay đầu nói.

"Đây là chuyện tự nhiên, ta từng tra qua tư liệu phụ cận hải vực này, mới biết được tại nơi đảo nhỏ vô danh này, thật lâu trước kia có một danh xưng là Mộ huyệt yêu thú. Khi loài người chưa đặt chân trên Loạn Tinh Hải, một khi đại hạn đến, yêu thú cấp thấp ở phụ cận sẽ tự động đến xung quanh đảo, chờ đợi tiêu vong. Chỉ là tu sĩ nhân loại chúng ta sau lại đến thống trị hoàn toàn nội hải, yêu thú cấp thấp bị giết điên cuồng, loại chuyện này tự nhiên sẽ không có. Nhưng như vậy, trải qua nhiều năm tiêu tán, đảo âm khí nặng này làm cho người ta sợ hải. Vả lại đảo này quá nhỏ, hơn nữa vị trí lại rời xa lộ tuyến các đảo thông thường, mới hiếm có dấu vết người lui tới" Nguyên Dao nhìn lên đảo nhỏ, mỉm cười nói.

Nói xong lời này, nữ tử liền không chút do dự bay xuống, Hàn Lập không chút hoang mang theo sát.

Tại một góc của hòn đảo, Nguyên Dao dẫn Hàn Lập đến một tiểu sơn cốc, bốn phía đều là các loạn thạch màu đen cỡ nắm tay.

Nguyên Dao bên này, hai tay bắt một pháp quyết, ngọc thủ giương lên, một đạo hồng quang phát ra.

Sau khi hồng quang bay đến cốc, cảnh sắc độc nhiên biến đổi, lộ ra một trận pháp chừng hơn mười trượng.

Trận pháp này thoạt nhìn cực kỳ phức tạp, phù văn thâm ảo, vừa thấy liền biết không phải đơn giản.

Nhưng làm cho Hàn Lập để ý chính là, tại trong trận pháp có một quan tài bằng bạch ngọc trong suốt tinh xảo. Dài khoảng bảy thước, cao ba thước, toàn thân được bao quanh bởi màu trắng nhạt, đúng là dùng hàn ngọc trân quý chế thành. Giá trị tuyệt đối xa xỉ.

Trong mắt Hàn Lập hiện lên một tia dị sắc.

Không hề nghi ngờ, bên trong quan tài này chính là thân thể mà Nguyên Dao tìm cho Nghiên Lệ.

Theo Hàn Lập biết, điều kiện thân thể để thi triển Hoàn Hồng Thuật phi thường hạn chế,. Chẳng những liên quan đến thuộc tính linh căn, ngày giờ sinh, thậm chí chủ thân thể khi chết có oan khuất hay không, oan khí cùng nghiệt khí nhiễm thân, đều bắt phải chuẩn xác vô cùng.

Dưới tình huống như vậy, mới có thể thi triển Hoàn Hồn Thuật.

Lúc Hàn Lập đang cẩn thận đánh giá quan tài bằng hàn ngọc, thần sắc Nguyên Dao trân trọng từ trong lòng lấy ra một hộp gỗ màu đen, đem phóng tới trên quan tài, lập tức lui về sau vài bước.