"Thất Hà Liên này rất nổi tiếng sao? Nó có công dụng đặc biệt gì?" Hàn Lập đứng ở phía sau chúng tu sĩ nói không nhanh không chậm.
Vừa nghe thanh âm này, đám người ở trước rùng mình một cái, lập tức đầu óc thanh tỉnh lại vài phần, có vẻ mất tự nhiên nhìn lại phía Hàn Lập.
Uy lực của Phệ Kim Trùng mấy người này đều đã thấy qua. Cho dù mấy người bọn họ liên thủ chỉ sợ cũng không phải đối thủ của đám quái trùng đó. Hiện tại phát hiện thứ trân quý như thế, bọn họ theo bản năng đều cảm thấy chút bất an.
Cho dù Kim Thanh, người đã mời Hàn Lập cũng lộ ra một chút chần chừ.
Bằng tâm cơ của Hàn Lập, vừa thấy thần sắc của mấy người này thì đã đại khái biết được trong lòng họ đang nghĩ gì, trong mắt không khỏi lóe lên một tia giễu cợt.
Nhưng tia dị sắc này liền được hắn nhanh chóng chôn dấu trong lòng, trên mặt vẫn làm như chẳng biết gì tiếp tục hỏi:
"Thất Hà Liên, cái tên thật kỳ lạ! Ta xem qua cũng không ít điển tịch nhưng như thế nào lại không hề có chút ấn tượng nào nhỉ?"
Chúng tu sĩ đối diện sau khi liếc mắt nhìn nhau rồi Hồ Nguyệt bỗng ho khan một tiếng, cười cười giải thích cho Hàn Lập:
"Xem ra Hàn đạo hữu luôn luôn khổ tu, rất ít tiếp xúc với sự việc bên ngoài. Cái tên Thất Hà Liên này cho dù đạo hữu có tra qua tất cả điển tịch về linh thảo chỉ sợ cũng không thấy. Trong các truyền thuyết xa xưa truyền miệng thì Thất Hà Liên chính là vật thường xuyên xuất hiện. Nghe nói phàm nhân sau khi dùng nó thì có thể cải tử hồi sinh, người tu tiên ăn vào thì tu vi tăng mạnh, thậm chí lên đuợc một cấp. Đây chính là tiên gia chi vật trong truyền thuyết!"
Nói xong mấy lời này, cho dù Hồ Nguyệt đối với Hàn Lập vẫn có một tia đề phòng nhưng trên mặt vẫn không dấu được hiện lên một tia hưng phấn.
"Thực không giả, thần diệu vậy sao?" Ánh mắt Hàn Lập nhíu lại, dường như có vẻ không tin.
"Cái này thì không biết, bởi vì nếu không phải hôm nay chính mắt nhìn thấy Thất Hà Liên thì thật sự ta cũng không tin thế gian có vật ấy! Chẳng qua khẳng định sẽ có tu sĩ tốn nhiều linh thạch để mua nó, việc này mới thực" Hồ Nguyệt cười hắc hắc nói.
"Ra là vậy!" Hàn Lập nhàn nhạt gật gật đầu, liền không hề nhìn Thất Hà Liên nữa, ngược lại cúi đầu nhìn hài cốt màu trắng tinh khiết kia, hiện ra biểu tình cực kỳ hứng thú.
Nhìn thấy Hàn Lập không thờ ơ như vậy, mấy người khác mới ngầm thở phào nhẹ nhõm.
"Giản đạo hữu, ngươi đi hái Thất Hà Liên kia xuống đi, đợi sau khi đấu giá chúng ta sẽ phân chia linh thạch công bằng. Thạch tiên tử, phiền ngươi xem thử xem xung quanh có bố trí cấm chế hay trận pháp gì hay không." Hồ Nguyệt hướng tu sĩ họ Giản cùng Thạch Điệp đưa mắt ám hiệu, nhân cơ hội phân phó.
Sau khi hai người nghe xong, có chút đăm chiêu liếc nhìn Hàn Lập, rồi mới đáp ứng.
Do thấy thực lực của Hàn Lập quá mạnh mẽ nên mấy người không khỏi có cùng suy nghĩ, đối với Hàn Lập có tâm tư bài xích.
Kim Thanh nghe xong, trên mặt hiện lên một tia do dự, tựa hồ định nói cái gì nhưng sau khi suy nghĩ thì không mở miệng nữa.
Mà Hàn Lập lúc này đang nửa ngồi bên cạnh bộ hài cốt kiểm tra thứ gì đó, thần sắc vẫn bình thường mới khiến Hồ Nguyệt đang chăm chú nhìn hắn yên tâm một chút.
"Bên cạnh ao không có cấm chế, Giản đạo hữu có thể yên tâm hái nó." Thạch Điệp dùng vài loại pháp khí kiểm tra qua một chút, rồi khẳng định nói.
Tu sĩ họ Giản vừa nghe lời ấy, lập tức mừng rỡ bước qua.
"Cẩn thận một chút, nghe nói Thất Hà Liên không thể dùng pháp khí mà chỉ có thể dùng tay của mình để hái xuống. Nếu không sẽ lập tức bị khô héo!" Thần sắc Hồ Nguyệt vừa động, phảng phất nhớ tới cái gì đó vội vàng mở miệng nhắc nhở.
Tu sĩ họ Giản cũng không quay đầu lại mà chỉ khoát tay áo, tỏ vẻ mình đã biết.
Tâm tư hắn lúc này hoàn toàn đặt lên đóa Thất Hà Liên kia.
Đứng bên cạnh bờ ao do mỹ ngọc lấp lánh tạo thành, tu sĩ họ Giản nghiêng về phía trước, giơ hai ngón tay cẩn thận hướng về nụ hoa ba màu kia.
Mấy người Thạch Điệp theo động tác của hắn cũng không nhịn được, nín thở, mắt không nháy, nhìn chăm chú vào mỗi một hành động của hắn.
"Ồ!" Hắn bỗng phát ra một thanh âm kinh ngạc.
"Làm sao vậy?" Hồ Nguyệt cùng Thạch Điệp không hẹn mà cùng đồng loạt mở miệng hỏi, trên mặt tất cả đều hiện ra vẻ lo lắng.
Về phần họ lo lắng cho người đi hái hay là lo lắng cho vật được hái thì cũng khó mà biết được.
"Có điểm cổ quái, sao bông hoa này lại rắn chắc như thế? Dường như rất khó để nhổ lên." Tu sĩ họ Giản thu ngón tay trở về, hoạt động một chút rồi nghi hoặc nói.
"Nếu nhổ không lên thì lấy tay ngắt vậy!" Đôi mắt Hồ Nguyệt sau khi di chuyển, lên tiếng đề nghị.
"Trực tiếp ngắt xuống? Như vậy sẽ khiến giá trị của Thất Hà Liên giảm đi nhiều!" Thạch Điệp lắc lắc đầu, trên mặt tràn đầy vẻ không đồng ý.
"Đợi đã, ta thi triển thêm Cự Lực thuật rồi thử thêm lần nữa xem sao." Tu sĩ họ Giản lấy ra một phù lục màu vàng, vỗ lên trên người, sau đó năm ngón tay chìa ra, cầm chặt chỗ phía dưới nụ hoa khoảng ba tấc rồi muốn dùng sức nhổ nó lên.
"Chậm đã!" Hàn Lập đang nghiên cứu bộ hài cốt bỗng nhiên phát ra tiếng ngăn cản, đầu cũng không thèm ngẩng lên.
Trong lòng bọn người Hồ Nguyệt đánh thụp một cái, có chút kinh nghi.
Mà tu sĩ họ Giản cũng lạnh cả người, nhưng khi thấy nụ hoa chỉ gần trong gang tấc thì trong lòng không đành, làm như không nghe thấy, vẫn mạnh mẽ tiếp tục.
Nhưng Thất Hà Liên kia giống như đúc từ sắt ra vậy, không nhúc nhích phân nào.
Thấy vậy lòng của tu sĩ họ Giản càng nóng như lửa, cơ hồ không kịp suy nghĩ, năm ngón tay biến đổi, muốn ngắt lấy.
Rút cuộc nụ hoa cuối cùng cũng có phản ứng, rung nhè nhẹ vài cái, bỗng nhiên thụt xuống lòng ao, biến mất vô ảnh vô tung.
"Bùm" một tiếng, tu sĩ họ Giản không chút đề phòng nên bị lực hút mạnh ngã xuống ao khiến nước ao màu trắng sữa bắn tung tóe khắp nơi.
Vị Thạch tiên tử kia đứng khá gần, nhất thời bị vài giọt bắn trúng mặt, nàng liền lập tức hét thảm một tiếng!
"Có độc, nước này có độc!" Nữ tu lấy tay che mặt, kinh sợ kêu to.
Tiếp theo tay nàng vội vàng thò vào túi trữ vật, lấy ra một bình thuốc màu đỏ, một viên đan dược màu đỏ xuất hiện, hoảng hốt đưa vào trong miệng nhỏ nhắn.
Trong thời gian nháy mắt mà Thạch Điệp phục dụng đan dược, Hồ Nguyệt cùng Kim Thanh thấy được bộ mặt bị ăn mòn, xèo xèo bọt khí, không khỏi lạnh người.
Mà ngay cả Hàn Lập thấy được cảnh này cũng khẽ biến sắc.
Vị Thạch tiên tử chỉ dính vài giọt liền biến thành bộ dáng như vậy, không biết tu sĩ họ Giản bị rơi vào trong ao kia thì sao?
Suy nghĩ một chút, bọn Kim Thanh đều nhìn về phía mặt nước màu trắng sữa của ao ngọc.
Vị kia vừa bị hút xuống ao thì im bặt, ngay cả một tiếng kêu thảm hay giãy giụa hô cứu cũng chẳng thấy.
Trong lòng bọn họ có điểm sợ hãi!
Lúc này, Thạch Điệp rút cuộc ngừng rên rỉ, xé rách một miếng vải của bộ y phục băng kín đầu lại mới tạm thở dài nhẹ nhõm một hơi rồi nhìn về phía cái ao, trong mắt tràn đầy vẻ oán độc.
"Ục ục" Một chuỗi bọt nước từ sâu trong ao sôi sục, sau đó một thi thể bị rữa nát gần hết nổi lơ lửng trên mặt nước.
Thấy thế sắc mặt mọi người đều biến thành xanh lét.
Theo quần áo còn sót lại của thi hài này thì đó chính là thi thể của tu sĩ họ Giản kia.
Chỉ là lúc này cả người hắn bị thủng lỗ chỗ, lộ ra toàn là xương trắng, hai hốc mắt trống rỗng do đôi mắt sớm đã hóa thành hư vô, khiến cho người khác nhìn thấy phải hít một hơi lạnh.
"Như thế nào lại biến thành như vậy, thạch nhũ ngàn năm sao lại có độc?" Hồ Nguyệt không thể tin lẩm bẩm nói.
"Thạch nhũ ngàn năm không có độc, nhưng nếu có người hạ độc thì đây là một việc khác." Hàn Lập đứng dậy, mở miệng chậm rãi nói.
"Hàn đạo hữu! Ngươi vừa rồi nói dừng tay, chẳng lẽ đã biết trong ao có độc?" Giọng nói của Thạch Điệp có chút khàn khàn, lạnh băng hướng Hàn Lập hỏi.
"Có độc hay không thì ta không biết. Nhưng Thất Hà Liên không phải dễ hái như vậy, ta nhìn ra một chút đầu mối, các ngươi hãy nhìn tay phải bộ bạch cốt này đi!" Hàn Lập dùng mũi chân nhẹ nhàng chỉ chỉ bộ hài cốt dưới chân, bất động thanh sắc nói.
Nghe xong lời này, bọn Hồ Nguyệt không khỏi tập trung nhìn lại, kết quả lộ ra thần sắc kỳ quái.
Tay phải của bộ bạch cốt này chẳng những bị đen một mảng, hơn nữa ngón trỏ còn không đủ, bị mất một đoạn, chỗ đứt không đều, phảng phất giống như bị cái gì đó cắn.
Hàn Lập không nhìn biểu tình nghi hoặc của mọi người, cũng không giải thích gì mà là trong mắt lóe lên hàn quang nhìn về phía cái ao.
Chỉ thấy trong làn nước màu trắng sữa kia, đóa "Thất Hà Liên" chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện trên mặt nước như trước, tản ra ánh sáng rực rỡ, tuy nhiên trong mắt bọn người Hồ Nguyệt lúc này thì nó lại giống như bọ cạp độc vậy.
Hàn Lập không nói hai lời, năm ngón tay hé ra, năm khối hỏa cầu không lớn lơ lửng ở đầu ngón tay, tiếp theo khẽ bắn, hỏa cầu xếp thành một đường thẳng công kích lên nụ hoa kia.
Trong lòng bọn Kim Thanh cả kinh, nhưng do có hậu quả nhãn tiền nên không ngăn cản Hàn Lập ra tay, sau khi đóa hoa sen ở trong ngọn lửa lung lay vài cái thì đột nhiên chui vào trong ao, tiếp theo một bóng đen chợt lóe, một vật từ trong nước bay ra, giống như mũi tên bắn về phía Hàn Lập.