Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 401: Thiên lôi trúc




Sau khi rời khỏi trà lâu, Hàn Lập không lập tức ngự khí bay trở về động phủ mà theo ngã tư đường đi thêm một đoạn nữa rồi đột nhiên nấp ở một gian thương phố phía sau cách trà lâu không xa.

Sau đó, hắn liền nhắm hai mắt lại, đứng im không nhúc nhích.

Đợi hồi lâu Hàn Lập mới chậm rãi mở mắt ra, thần sắc bất định.

Vừa rồi hắn đem thần thức lén quay trở lại bên trong gian phòng, vốn định nghe xem sau khi mình đi thì đối phương sẽ nói những gì. Nhưng không ngờ khi thần thức vừa chạm tới gian phòng trong trà lâu đã bị một tầng cấm chế chặn lại.

Loại cấm chế này cũng không phải là cao minh, nếu Hàn Lập dựa vào thần thức cường đại của mình mà chống lại thì sẽ rất dễ dàng phá bỏ cấm chế này.

Nhưng nếu làm như thế thì động tĩnh cũng quá lớn, sẽ mất đi mục đích của việc dùng thần thức nghe trộm. Hàn Lập đương nhiên sẽ không xuất lực khi không được việc, lập tức đem thần thức thu về.

"Xem ra Diệu Âm môn cũng không phải là loại vô tích sự, tạm thời không có gì phải lo cả".

Nghĩ như vậy, Hàn Lập mở miệng phun ra một thanh tiểu kiếm màu xanh biếc, ngự kiếm bây lên trời.

Về tới động phủ, Hàn Lập từ trong mật thất đem toàn bộ tài liệu yêu thú thu vào Túi trữ vật, tiếp theo cẩn thận đem theo cả Khúc Hồn đồng loạt rời khỏi động phủ.

Cứ đi qua đi lại như vậy cũng khiến Hàn Lập hao tốn mất mấy canh giờ.

Nhưng cũng may khi hắn mang theo Khúc Hồn trờ về quán trà thì trung niên thuộc hạ của Phạm phu nhân cũng đã đứng trước trà lâu đợi sẵn. Vừa thấy Hàn Lập trở lại, sắc mặt hắn lập tức trở nên vui mừng, vội vã chạy vào bên trong.

Hàn Lập biết hắn trở vào bẩm báo với Phạm phu nhân nên cũng không để ý, cùng Khúc Hồn từ từ đi vào.

Đi tới gian phòng bên trong trà lâu đã thấy thiếu nữ và trung niên kia cung kính đứng ở trước cửa phòng đợi Hàn Lập.

"Phu nhân và Trưởng lão đang chờ tiền bối bên trong".

Thiếu nữ thần sắc cung kính bẩm báo nhưng trong lúc nói có chút kỳ quái liếc mắt nhìn Khúc Hồn.

Hàn Lập cũng không có ý định giới thiệu Khúc Hồn, chỉ gật đầu rồi không khách khí bước vào gian phòng. Khúc Hồn cũng theo sát mà vào.

Thiếu nữ do dự một chút nhưng cũng không dám tiến lên hỏi.

Bên trong gian phòng, Phạm phu nhân đã đeo khăn che mặt, vừa thấy Hàn Lập bước vào hai mắt lập tức sáng ngời bước tới chào đón.

"Hàn tiền bối thật nhanh! Thiếp thân còn tưởng rằng phải chờ thêm một lúc nữa. Ồ, vị tiền bối này là…"

Phạm phu nhân vốn đang tươi cười nhưng vừa nhìn thấy Khúc Hồn phía sau Hàn Lập không khỏi rùng mình.

"Đây là Khúc Hồn, bạn của tại hạ, nghe chuyện này cũng muốn tới xem. Không phải phu nhân sẽ không chào đón chứ!" Hàn Lập thản nhiên nói.

"Đương nhiên là không rồi, mời hai vị tiền bối ngồi".

Đôi mắt đẹp của Phạm phu nhân di chuyển trên khuôn mặt xấu xí của Khúc Hồn một hồi, thấy một bộ dáng lạnh như băng nhưng vẫn thản nhiên cười nói.

Nhưng tâm lý lại âm thầm thở phào may mắn, may là trước đây không định động thủ, nếu không đối phương đột nhiên xuất hiện một vị cao thủ Kết đan kỳ trợ giúp, kế hoạch khẳng định sẽ không thành công.

Bất quá tâm tư nữ nhân này đối với Hàn Lập lại càng mãnh liệt phát ra ý định thu phục.

"Tài liệu đều ở bên trong, phu nhân có thể xem xét!"

Hàn Lập vừa ngồi xuống đã đem tài liệu trong hai Túi trữ vật quẳng trên bàn trà, trước mặt đối phương.

Phạm phu nhân thấy vậy không dấu được sự vui mừng trên sắc mặt, luôn miệng nói cảm ơn, đem Túi trữ vật cầm trên tay, dùng thần thức xem qua loa một chút rồi đưa cho Triệu trưởng lão ở bên cạnh.

Lão giả lạnh lùng tiếp lấy, đem toàn bộ tài liệu trong trữ vật xuất ra, trực tiếp xem xét kỹ lưỡng thật hay giả.

Bởi vì tài liệu có quá nhiều nên quá trình này đương nhiên sẽ khá lâu. Bên này Phạm phu nhân của Diệu Âm môn xuân phong đầy mặt cùng Hàn Lập hàn huyên tâm sự, thỉnh thoảng lại làm như lơ đãng hỏi vài câu dò xét xuất xứ của các tài liệu.

Nhưng tâm tư Hàn Lập vốn linh hoạt hơn người, từ trước đến nay đối với nữ nhân này luôn cẩn trọng, tự nhiên khiến cho nữ nhân này không thu hoạch được gì.

Qua một khoảng thời gian, Triệu trưởng lão cũng đã kiểm tra xong đống tài liệu, một cái giá tiền nhanh chóng được truyền thanh tới nữ tử của Diệu Âm môn.

Nữ tử nghe xong, âm thầm suy nghĩ một chút, sau đó đem ép giá tiền xuống còn thấp nhất báo cho Hàn Lập.

Hàn Lập nghe thấy giá tiền như vậy lâm vào trầm ngâm suy nghĩ. Loại biểu hiện này làm cho Phạm phu nhân có chút cảm thấy bất an.

Để hoàn thành đợt giao dịch này, nàng trù trừ một chút, sau đó cắn răng nâng giá tiền tăng thêm một nửa.

Nghe được giá tiền mới này, Hàn Lập mới gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Mặc dù biết là đối phương sẽ đem ép giá xuống còn hơi thấp một chút nhưng lần này có thể đem những loại đồ vật này xử lý sạch sẽ khiến hắn rất hài lòng.

Phạm phu nhân thấy Hàn Lập đồng ý, tâm lý cũng rất là thoải mái.

Sau đó từ trong Túi trữ vật mang trên người lấy ra một số linh thạch bậc trung giao cho Hàn Lập. Hàn Lập cũng không khách khí trực tiếp thu lấy.

Giao dịch đến đây xem như kết thúc viên mãn, hai bên đều cảm thấy hài lòng. Hàn Lập chuẩn bị đứng dậy cáo từ ra đi.

"Thiếp nghe nói tiền bối đi khắp nơi tìm kiếm một loại linh trúc quý hiếm. Thiếp thân vừa lúc hay biết một tin tức về loại này, không biết tiền bối có hứng thú muốn nghe một chút không?" Phạm phu nhân làm như lơ đãng nói ra một câu tùy ý.

Hàn Lập nghe xong trong lòng chấn động, không khỏi quay lại nhìn đối phương.

Mà lúc này, đôi mắt đẹp của Phạm phu nhân mang ý cười cười cũng trực tiếp hướng tới Hàn Lập, trong ánh mắt ẩn dấu một tia tinh quang kỳ dị.

Vị cao thủ mỵ công này của Diệu Âm môn định nhân lúc tâm thầm Hàn Lập lơ đễnh mà hạ thủ, sau này có thể lợi dụng khiến Hàn Lập quy thuận nàng.

Kết quả khi ánh mắt tiếp xúc với nhau, Hàn Lập cảm thấy trong mắt nữ nhân này có một cỗ xuân ý nồng đậm, làm cho người ta có cảm giác hấp dẫn vô cùng, lại có một cảm giác như lâm vào một loại trầm luân khó có thể tự kiềm chế cảm giác.

" Mỵ thuật".

Cùng lúc thiếu chút nữa tâm thần bị thất thủ, trong đầu Hàn Lập một tia ý niệm hiện lên nhanh như điện xẹt.

Nhất thời trong lòng Hàn Lập rung động, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh như băng, trong đó lãnh ý tỏa ra mãnh liệt khiến cho người đối diện Hàn Lập – Phạm phu nhân của Diệu Âm môn trở nên phát run, một thân hồ mỵ chi công trong nháy mắt mất đi hiệu lực.

Cảm thấy kinh hãi, Phạm phu nhân vội đem ánh mắt dời đi chỗ khác. Nhưng không biết vì sao, đầu của nàng tự nhiên cảm thấy cứng như gỗ đá, căn bản không thể cử động, thậm chí ngay cả miệng cũng không thể mở ra.

"Công pháp phản phệ!"

Phạm phu nhân ngay lập tức liên tưởng đến việc này, cảm thấy thất kinh, vội liều mạng vận công muốn thoát khỏi ánh mắt của Hàn Lập.

"Ngươi làm gì Phạm tả sứ vậy?"

Triệu trưởng lão nhìn ra tình hình của Phạm phu nhân có điểm không ổn, trong mắt hàn quang chợt lóe, lao nhanh tới.

Nhưng trước mắt chợt lóe lên một thân ảnh, Khúc Hồn đã lạnh lùng hiện ra, xuất hiện một cách bất ngờ. Thân pháp quỷ dị này khiến cho lão giả cảm thấy cả kinh, không biết có nên ra tay hay không nữa.

Lúc này, sự khổ sở của Phạm phu nhân không thể nào nói ra được, ánh mắt hồ mỵ nhìn Hàn lập lúc trước đã tiêu biến, lưu lại chỉ còn là ánh mắt cầu khẩn, làm ra bộ dáng khốn khổ, đáng thương, hy vọng Hàn Lập có thể hạ thủ lưu tình.

"Hừ!"

Hàn Lập hừ lạnh một tiếng, rốt cục cũng thu hồi hàn ý trong ánh mắt.

Điều này đối với Phạm phu nhân giống như đại xá, nàng vội vàng thu hồi ánh mắt lại. Nhưng cùng lúc đó, trong cái miệng nhỏ nhắn cũng không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, làm nhiễm hồng cả tấm lụa mỏng che mặt.

"Phạm tả sứ, nàng."

Triệu trưởng lão thấy thế hai hàng lông mày nhíu lại, căm tức nhìn Hàn Lập, lông tóc dựng ngược cả lên, có ý muốn ra tay.

"Triệu trưởng lão, không nên tức giận! Hàn tiền bối đã hạ thủ lưu tình, thiếp thân cũng chỉ là bị một chút khí huyết công tâm mà thôi, có thể ói ra chút huyết này cảm thấy tốt hơn nhiều rồi" Phạm phu nhân kinh hãi vội vã ngăn cản lão giả đừng vọng động, miễn cưỡng cười nói.

Nghe những lời này, thần sắc lão giả mới hòa hoãn, khôi phục lại thái độ bình thường.

"Thực không nghĩ tới tiền bối cũng là cao nhân tinh thông mê hồn thuật! Thiếp thân vừa rồi dò xét quả thực có chút lỗ mãng, kính mong tiền bối tha thứ. Nhưng đích xác thiếp thân biết được nơi hạ lạc của Thiên lôi trúc".

Ánh mắt nữ tử nhìn về phía Hàn Lạp ẩn chứa một tia sợ hãi, sợ Hàn Lập truy cứu việc vừa rồi nên chủ động lên tiếng.

"Thiên lôi trúc!"

Khuôn mặt của Hàn lập đang lạnh như băng, nghe Phạm phu nhân nói thế trở nên động dung.

"Được xưng là một trong tam đại thần mộc – Thiên lôi trúc?"

Hàn Lập cũng không truy cứu việc vừa rồi, hỏi lại một cách hoài nghi, nhưng trong giọng nói cũng khó dấu nổi một chút hưng phấn.

Hắn mặc dù đã từng nghĩ đến không biết bao nhiêu loại trúc dùng để luyện chế pháp bảo, nhưng cũng chưa bao giờ dám nghĩ đến việc sử dụng tam đại thần mộc luyện chế!

"Không phải nói tam đại thần mộc đã sớm tuyệt diệt rồi sao?"

"Đúng vậy, đích thị là Thiên lôi trúc! Loại thần vật này đích thân thiếp thân đã kiểm tra qua, tuyệt đối không phải hàng giả".

Phạm phu nhân móc ra một cái bình ngọc, sau khi ăn vào một viên đan dược đã khôi phục tinh thần đôi chút, khẳng định một cách chắc chắn.

"Có được vật ấy chẳng lẽ lại muốn bán cho người khác?" Hàn Lập nhìn chằm chằm nữ tử, thanh âm đột nhiên lại trở nên lạnh lùng.

Đồng thời tâm lý không khỏi tự hỏi, chẳng lẽ nữ nhân này còn muốn thêm một bài học nữa, muốn mượn đao giết người chăng?

"Không phải. Vật ấy nguyên bản vốn định đem đến Thiên tinh thành đấu giá nhưng không thành công, bao gồm cả vật ấy kèm theo một lượng lớn hàng hóa của bổn môn nửa đường bị cướp đi. Nhưng bổn môn hiện giờ đã tìm ra được hung thủ ăn cướp, đang chuẩn bị mời một số đồng đạo đem bọn họ một mẻ bắt hết!" Phạm phu nhân do dự một chút rồi mới dùng bộ dạng thành thật nói ra.