Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 342: Kinh nghi




Hàn Lập ngưng thở chăm chú nhìn, con yêu thú dò xét trong phạm vi vài dặm đột nhiên trực tiếp cấp tốc phóng tới chỗ ẩn thân của Hàn Lập.

Khuôn mặt Hàn Lập trở nên tái mét.

Vẻ mặt hắn thêm vài nét hàn ý, cầm chặt "Huyết Linh Toản" trong tay, bắt đầu rót linh lực vào nhất thời vật ấy khẽ nóng lên.

Mặt không chút biểu tình nhìn yêu thú đang bay tới, Hàn Lập quyết định đợi đối phương cách mình gần, lúc này mới phóng xuất pháp khí, chỉ có làm như vậy mới có thể nắm chắc việc đả thương hoặc giết chết yêu thú này thêm một chút.

Hậu quả của việc làm này khẳng định gia tăng thêm vài lần nguy hiểm nhưng hôm nay Hàn Lập cũng bất chấp.

Năm mươi trượng, bốn mươi trượng, ba mươi trượng ……

Hàn Lập tim đập thình thịch, không khỏi hít sâu một chút, tay như muốn giơ tay lên phóng xuất Huyết Linh toản.

Nhưng xuất hiện một màn làm Hàn Lập trợn mắt há mồm.

Lúc yêu thú bọ ngựa kia cách đỉnh đầu Hàn Lập khoảng hai mươi trượng, bỗng nhiên xoay một cái thay đổi phương hướng, nhào thẳng xuống một chỗ các không xa nơi Hàn Lập ẩn thân, kết quả là sau một hai tiếng kêu thảm thiết, con bọ ngựa kia dùng chi trước quắp lấy một con heo rừng thật lớn từ trong rừng bay lên, không chút do dự hướng về đường cũ bay mất.

Thấy thân ảnh yêu thú dần dần biến mất trong tầm mắt, Hàn Lập mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, ngồi bịch xuống đất, rút cuộc cũng không để ý gì đến phong phạm của người tu tiên nữa.

Tình hình vừa rồi ….

Nếu không phải hắn dự định công kích ở khoảng cách gần, chỉ sợ rằng cũng giống như con heo rừng kia, trở thành đồ ăn trong bụng của yêu thú.

Lần này bình yên không có việc gì, thật sự là vô cùng may mắn a!

Hàn Lập âm thầm kêu may mắn không thôi, lần đầu tiên cảm thấy được vận khí của mình cũng không tệ lắm.

Ổn định tâm thần một chút, Hàn Lập nghĩ rằng hết thảy việc này đều do tên đầu sỏ tu sĩ Ngự Linh Tông đã chiếm cứ thi thể Khúc Hồn gây nên vì vậy lửa giận bùng lên.

Rõ ràng rằng cái gì là tin giản trong sơn động, hóa ra đó chỉ là một cái bẫy được đối phương bố trí mà thôi.

Dù cho mình trăm ngàn cẩn thận, không ngờ không đấu lại tên cáo già gian xảo kia, còn bị hãm hại, chút nữa là phải đi tong cái mạng nhỏ.

"Tốt, tốt lắm! Hiện tại ta không chết, coi ngươi làm sao có kết quả tốt đây!" Lần đầu tiên Hàn Lập tức giận như vậy, một bên ngồi nghỉ ngơi, một bên lẩm bẩn tiết hận.

Ở trong mắt hắn, vị "Khúc Hồn" kia liên tiếp chịu ba cái "Định thần phù" của mình.Tuyệt đối không có khả năng bằng tu vi như vậy mà trốn thoát được, chỉ cần chính mình trở về, tự nhiên dễ dàng lấy đi cái mạng nhỏ của đối phương.

Cảm giác được thể lực cùng pháp lực chính mình đã phục hồi trở lại, Hàn Lập lúc này phi thân ngự khí đồng dạng hướng chỗ ban đầu bay trở về.

Chỉ có điều lần này hắn không dám phi hành cao trên không trung mà là thập phần cẩn thận bay tà tà cách mặt đất vài chục trượng vì hắn sợ lại khiến cho con yêu thú kia chú ý.

Trên đường bay trở về, gió đêm lạnh lẽo thổi vào người, tức giận trong lòng cũng bị dập tắt hơn phân nửa, nhất thời đầu óc hắn thanh tỉnh không ít, bắt đầu ngẫm nghĩ lại quá trình từ đầu đến cuối cùng "Khúc Hồn" tiếp xúc.

Cân nhắc qua lời nói và việc làm của vị tu sĩ Ngự Linh Tông và yêu thú bọ ngựa đáng sợ kia Hàn Lập đối với thân phận tu sĩ Trúc Cơ kỳ của hắn cũng bắt đầu hoài nghi.

Tại nơi cách Gia Nguyên thành không quá vài trăm dặm lại xuất hiện yêu thú lợi hại như vậy đương nhiên không có khả năng là loại hoang dã ở đây.

Nghĩ đến thân phận của tu sĩ Ngự Linh Tông kia thì con bọ ngựa này có tám chín phần là linh thú được thuần dưỡng.

Linh thú đáng sợ như vậy, Hàn Lập thật sự khó có thể tưởng được nó lại là do một tu sĩ Trúc Cơ kỳ thuần dưỡng, theo quan điểm của hắn thì con linh thú này tuyệt đối có thể một chọi ba gã tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, thật sự quá lợi hại.

" Chẳng lẽ thân phận "Khúc Hồn" này không phải là Trúc Cơ kỳ mà là Kết Đan kỳ…" Hắn không khỏi phỏng đoán một phen.

Hàn Lập bị ý nghĩ này làm cho hoảng sợ!

Mắt thấy đã sắp đến đỉnh núi nhỏ ban đầu, hắn liền dừng bước, lơ lửng trên không trung trầm tư.

Một gã Kết Đan kỳ tu sĩ như thế nào lại bị hủy đi thân thể, nguyên thần xuất khiếu, kết cục thật thê thảm, phải biết rằng đụng tới chính là tu sĩ Kết Đan kỳ a, đánh không lại thì cũng có khả năng thoát thân, trừ phi gặp phải mấy lão quái vật Nguyên Anh kỳ?

Nhưng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ của Thất phái đã sớm không màng thế sự, bộ dáng còn giống như vắng mặt tại Việt quốc, thậm chí lần này Ma đạo cùng Thất phái đã vài lần giao phong, Hàn Lập cũng không có nghe nói qua có tu sĩ cấp bậc Nguyên Anh kỳ ra tay.

Điều này làm cho hắn không thể nghĩ ra, những người này mà động thủ thì sợ rằng sơn băng địa liệt, phiên giang đảo hải (núi nát đất tan, sông cuộn biển gầm).

Bất quá Hàn Lập đối với cách làm của mấy tu sĩ cấp cao ngồi xem tu sĩ cấp thấp tranh đấu, còn mình thì lạnh lùng quan sát, cũng có vài lần oán thầm. Chẳng biết tu sĩ song phương cấp bậc loại này đang làm cái gì nữa?

"Không lẽ lại trùng hợp như vậy, tên gia hỏa Kết Đan kỳ này lại gặp phải một lão quái vật trong số đó?" Hàn Lập thầm nghĩ một chút.

Nếu tên xâm chiếm thân thể Khúc Hồn thật sự là tu sĩ Kết Đan kỳ thì mọi việc hoàn toàn thông suốt vì như vậy hắn mới có khả năng biết cơ mật Ma đạo xâm lấn, hơn nữa còn có cả linh thú cường đại.

Hàn Lập suy nghĩ một phen không thể không thừa nhận việc Khúc Hồn là tu sĩ Kết Đan kỳ có sáu, bảy thành xác suất, điều này làm cho hắn không khỏi đổ mồ hôi lạnh, lộ ra thần sắc cổ quái.

Mặc dù có chút sợ hãi nhưng cũng còn có một tia hưng phấn ….

"Đối phương sẽ không giả trư ăn thịt hổ chứ? Cố ý giả dạng tu vi thấp như thế để hí lộng hắn sao?" Hàn Lập vắt óc suy nghĩ, tình hình tồi tệ nhất này có bao nhiều rút cuộc có bao nhiêu phần trăm.

"Không đúng, đối phương tuyệt không phải cố ý như thế!" Hàn Lập lại thầm nhủ, cân nhắc, rút cuộc trong lòng cũng đã có được phán đoán chắc chắn.

Không nói tới cái khác, việc đối phương mấy năm trước mới bắt đầu xâm chiếm thân thể Khúc Hồn khẳng định không thể nghi ngờ, kể từ đó một thân tu vi thâm sâu không lường được của hắn tự nhiên giống như lời hắn là đã bị trôi theo dòng nước.

Cho dù vẫn còn nguyên thần, trọng tu không gặp bình cảnh, tu vi hôm nay đích xác như biểu hiên.

Hơn nữa Hàn Lập còn liếc mắt nhìn ra, đối phương cũng chưa khống chế được linh thú, nếu không có một bảo tiêu lợi hại như vậy, hắn như thế nào lại không cho đi theo bên người.

Phải biết rằng hiện tại chính là thời điểm yếu đuối nhất của hắn, lực lượng bảo hộ chính là khiếm khuyết lớn nhất, cho nên mới bất đắc dĩ lừa mình vào sơn động để con yêu thú kia giết chết.

Hàn Lập tâm tư cực kỳ thông minh, nghĩ lại một lượt từ đầu đến cuối liền hiểu ra được bảy tám phần chân tướng, nhất thời trong lòng đảm khí lại tăng lên không ít.

Cái này cũng không phải Hàn Lập thừa dịp người gặp nguy khốn mà chiếm tiện nghi, mà là tự biết đã cùng vị tu sĩ Ngự Linh Tông kia kết đại cừu.

Nếu đối phương thoát khỏi tay hắn, khẳng định sau khi khôi phục thực lực Kết Đan kỳ liền đem hắn ra băm thành vạn mảnh.

Bởi vậy hắn không thể để cho tu sĩ này còn sống mà rời đi.

Hàn Lập rất rõ ràng quan hệ lợi hại trong đó, không do dự liền thúc giục pháp khí dưới chân, hướng đỉnh núi kia bay đi.

Hàn Lập đảo mắt đã đến nơi, liếc mắt liền gặp "Khúc Hồn" đang thành thành thật thật ngơ ngẩn tại chỗ, trên người vẫn còn mấy tấm phù lục.

Hàn Lập nhất thời mừng rỡ, hắn yên tâm hạ xuống cách đối phương vài chục trượng, đồng thời hai tay cũng cầm một món pháp khí.

Vừa thấy Hàn Lập từ trên trời bay xuống, trên mặt "Khúc Hồn" lộ ra thần sắc khiếp sợ, tựa hồ không nghĩ tới Hàn Lập có thể còn sống.

Vì thế hắn miễn cưỡng cười, môi vừa động muốn nói cái gì đó.

Nhưng Hàn Lập sau khi tiến lên được vài bước, không khác khí liền khoát tay bắn ra lưỡng đạo ô quang đánh thẳng tới.

Một khi đã định chém tận giết tuyệt, Hàn Lập cũng không muốn nói nhiều với kẻ sắp chết.

Thấy khí thế hung mãnh của Ô Long đoạt bắn nhanh tới, "Khúc Hồn" sắc mặt đại biến.

Khi Hàn Lập cho rằng đối phương sẽ bị nghiền nát thì thân hình "Khúc Hồn" nhoáng lên, nhảy sang bên cạnh để tránh né công kích.

"Ngươi làm gì đó, chẳng lẽ quên mấy lời thề độc đã phát ra sao?" vị tu sĩ Ngự Linh Tông hơi thở có chút khó khăn nói.

Hiển nhiên hắn không dự đoán được vừa thấy Hàn Lập liền bị tập kích hung ác như thế.

Hàn Lập nghe "Khúc Hồn" nói vậy, liền như không nghe thấy, chỉ là gắt gao giương mắt nhìn ba cái Định Thần phù trên người đối phương, cơ hồ không tin vào mắt mình.

"Phù lục không có gỡ xuống, đối phương như thế nào lại có khả năng hành động?" Hàn Lập một bụng hồ nghi.

Chẳng qua, hiện tại cũng không phải là lúc dây dưa, Hàn Lập chỉ hừ lạnh một tiếng, căn bản không nói thêm gì, lấy tay chỉ vào Ô Long đoạt, nhất thời pháp khí lớn lên mấy lần, biến thành lưỡng đạo ô quang thô to, chợt lóe đánh về phía đối phương.

Hắn đã hạ quyết tâm, cho dù hi sinh thân thể "Khúc Hồn" cũng phải tiêu diệt được nguyên thần vị tu sĩ Kết Đan Kỳ này không thừa một mảnh.

"Khúc Hồn" tựa hồ nhìn ra tâm tư không chết không thôi của Hàn Lập, mắt thấy Ô Long đoạt hung hăng kích tới, dưới tình thế nguy cấp hé miệng bắn ra một đạo lục quang, cuối cùng cũng ngăn được một kích toàn lực này.