Hàn Lập không nhìn vẻ mặt oán độc của Việt Hoàng mà ánh mắt dừng lại ở thân trên đã te tua của hắn
Một thanh kim thước, một đôi quái nhận màu tím và một thanh trường kiếm màu xanh lam đang trôi nổi trong vòng huyết quang. Đây chính là pháp khí của bọn người Tống Mông.
Lúc này tất cả số pháp khí đó vẫn bất động ở trong huyết quang, có vẻ như đã mất đi linh tính.
Ánh mắt Hàn Lập thoáng hiện vẻ đăm chiêu. Xem ra ma quang hộ thể của người này có thể chuyên ăn mòn các loại pháp khí thông thường, chỉ có đôi Ô Long đoạt kia mới không sợ loại tà công này.
Hơn nữa, đến bây giờ mới có mình người này đi ra. Có vẻ như gã mặc lam bào tự xưng là Hắc Sát giáo chủ đã chết dưới Thiên Lôi tử.
Nghĩ đến đây, Hàn Lập trong lòng liền động, không để cho đối phương có cơ hội để hồi phục. Trong đầu thầm niệm, ra lệnh một tiếng, lập tức có hơn mười khôi lỗi phát động công kích. Cột sáng và mũi tên ánh sáng màu sắc khác nhau liên tiếp lóe lên, đánh về phía đối phương.
Bọn người Tống Mông ở bên đang ngẩn người kinh ngạc vì pháp khí bị đoạt, không dám sử dụng pháp khí để công kích nữa nhưng khi thấy Hàn Lập bất đầu đánh thì không hẹn mà cùng bắt quyết niệm chú. Một loạt phù lục không ngừng hướng xuống bên dưới. Bọn họ rất rõ ràng phải cùng hợp lực để tiêu diệt gã địch nhân còn lại này thì mới có thể bảo trụ tính mạng và thoát khỏi cơn ác mộng về các đồng môn bị chết thảm.
Gã Việt hoàng phía dưới thấy vậy mặt không đổi sắc, tay nhẹ nhàng vung lên. Một quang thuẫn thật lớn liền xuất hiện trước người hắn. Mọi công kích đều bị quang thuẫn này dễ dàng hóa giải hướng xuống phía dưới. Tuy nhiên lớp huyết quang tại thân mình Việt hoàng cũng dần bạc đi, thậm chí khiến cho mọi người cảm giác sẽ nhanh chóng biến mất. Điều này làm cho bọn người Hàn Lập ở trên công kích ngày càng mạnh hơn.
Việt Hoàng hừ một tiếng lạnh lẽo, không nói lời thứ hai, cho tay vào trong áo, lập tức một chiếc bình nhỏ màu xanh thẫm xuất hiện trong tay hắn.
Hắn nhanh chóng đổ ra một viên đan dược màu hồng to bằng quả long nhãn, lập tức mùi huyết tinh nồng đậm tỏa ra xộc vào mũi, đủ biết đây không phải là loại thuốc đàng hoàng gì. Việt hoàng không chút do dự bỏ viên đan vào miệng, tiện tay ném chiếc bình đi, không ngờ rằng trong đó chỉ có một viên đan dược này mà thôi.
Đan dược màu hồng vừa vào trong bụng của Việt hoàng thì xuất hiện sự tình làm Hàn Lập khiếp sợ.
Chỉ thấy vẻ mặt Việt Hoàng khẽ biến đổi, lớp huyết quang quanh thân hắn lập tức hồi phục, những vết thương trên người nhanh chóng biến mất với tốc độ mà mắt người có thể nhìn thấy. Chỉ trong nháy mắt, Hàn Lập đã thấy đại địch trước mắt trở nên khí định thần nhàn, dường như mọi thương thế cũng như pháp lực của hắn đã được phục hồi như trước khi hắn bị Thiên Lôi tử đánh trúng.
"Gặp quỷ rồi, trên đời này sao lại có sự tình như vậy chứ!"
Tống Mông thấy cảnh này, ngay cả hơn mười cái băng trùy đã hình thành trên tay cũng quên phóng ra, không ngừng lẩm bẩm nói với vẻ khó tin.
Hàn Lập cũng khiếp sợ không kém. Hắn cũng không biết đối phương đã sử dụng cái gì mà có thể đem lại hiệu quả nghịch thiên đến vậy.
Hắn đã xem qua tất cả các điển tịch nhưng từ trước đến nay nhưng đều không thấy nhắc đến sự tình tương tự như vậy.
"Thứ hắn phục dụng là Tu tủy đan. Đây là một loại đan dược chỉ có khi tu luyện một vài loại ma công đặc biệt. Người luyện phải tự nguyện hao tổn tu vi mới có thể luyện chế ra thứ đan dược cứu mạng này và nó chỉ có thể dành cho chính mình sử dụng, nếu đổi lại là người khác thì không khác gì là thuốc độc lấy mạng." Âm thanh lạnh lẽo từ phía sau Trần Xảo Thiến truyền đến, làm Hàn Lập không khỏi rung động. Trần Xảo Thiến đầy kinh hỉ quay lại.
"Chung sư tỷ, người không có việc gì chứ?"
"Ta rất tốt, không có cái gì cần lo ngại cả, chẳng qua là nhìn thấy Lưu sư huynh bị yêu nhân này giết hại, ta nhất định phải giết hắn!" Chung Vệ Nương cuối cùng cũng tỉnh táo lại, miễn cưỡng cười với Trần Xảo Thiến rồi lạnh lùng nói tiếp.
"Chúng ta đều muốn giết hắn. Mấu chốt là hiện tại hắn cũng muốn như vậy." Hàn Lập nghe Chung Vệ Nương nói vậy không quay đầu lại mà nhàn nhạt nói.
Thấy Hàn Lập nói vậy, Chung Vệ Nương ngẩn người, cúi đầu nhìn xuống phía dưới, kết quả làm sắc mặt nàng lập tức biến đổi.
Phía dưới chính là đại địch Việt Hoàng, tại thời điểm bọn họ nói chuyện đã thu lại tấm quang thuẫn, trên thân thể lớp huyết quang đã mở rộng ra hai, ba trượng. Mấy món pháp khí cướp được đang dần dần tan rã trong màn huyết quang.
Các loại pháp thuật và công kích của đám Khôi lỗi đều bị lớp huyết quang cản lại bên ngoài, lúc này lớp hào quang hộ thể trước người của hắn dày hơn, chứng tỏ tu vi hắn đã hơn xa so với lúc trước.
Hắn ngẩng đầu, lạnh lùng liếc mắt về phía bọn Hàn Lập, đột nhiên đưa tay về phía sau chụp một cái, không biết từ đâu xuất hiện một viên châu đỏ rực, chuẩn xác rơi vào tay hắn.
Khi nhìn thấy việc đó, mắt Hàn Lập chợt lóe lên một tia dị sắc, lập tức nghĩ đến gã mặc áo lam đã chết bởi Thiên Lôi tử của mình. Xem ra viên châu này do gã kia lưu lại. Hôm nay "Ngũ hành huyết ngưng đan" đã thu thập đủ, chỉ cần giết hắn là có thể chiếm được bảo vật vô cùng hữu ích đối với việc Kết đan.
"Tiểu tử, ngươi còn Thiên Lôi tử không? Nếu còn thì ta tiếp tục đứng ở đây tiếp đón, xem Thiên Lôi tử của ngươi hay ma công hộ thể của ta lợi hại hơn." Việt hoàng nhìn Hàn Lập lạnh giọng nói.
Những lời này vừa nói xong khiến mọi người phải rùng mình, không khỏi quay lại nhìn Hàn Lập.
Thần sắc Hàn Lập không đổi nhưng trong lòng lại âm thầm hừ một tiếng, bình tĩnh trả lời:
"Ta cũng rất tò mò, rốt cuộc ngươi là Hắc Sát giáo chủ hay là tên lúc nãy? Hơn nữa, xem ra ngươi đã hấp nạp hơn nửa tu vi của hắn. Trên đời này, làm gì có tu sĩ nào cam tâm tình nguyện làm điều đó, Hàn mỗ có điểm khó hiểu."
Hàn Lập không trả lời câu hỏi của đối phương, mà chuyển qua vấn đề khác, hiển lộ rất rõ ý tứ sắc sảo.
Việt Hoàng nghe vậy, mặt liền hiện ra vẻ cổ quái, cười mỉa mai, nhưng lại có ý tiếc hận. Nhưng sau đó hắn chợt nghĩ đến điểm gì đó mà sát khí trên mặt bốc lên, hai hàng lông mày xếch ngược.
Hàn Lập trong lòng chợt lạnh, môi khẽ hé ra, nhẹ nhàng truyền âm mấy câu cho Trần Xảo Thiến và bọn người Tống Mông, làm vẻ mặt họ lộ ra sự ngạc nhiên.
Hàn Lập thấy vậy lạnh lùng nói:" Đến nước này, lời ta nói tin hay không đều do các ngươi!"
Khi nói những lời này, Hàn Lập cũng không truyền âm nữa, bởi vậy Việt Hoàng ở phía dưới cũng nghe thấy rõ ràng, sắc mặt hắn chợt lạnh, đột nhiên xuất thủ, một đạo hồng quang bằng cỡ ngón tay cái lóe lên bắn thẳng tới mặt Hàn Lập.
Hàn Lập tuy lắp bắp kinh hãi trước tốc độ đạo hồng quang, chỉ kịp đem Bạch Lân thuẫn và Quy xác pháp khí che chắn trước người. Trên người hắn lập tức xuất hiện một quang thuẫn màu xanh. Đối mặt với công kích chẳng biết thực hư này, Hàn Lập cũng không dám khinh thường.
" Phốc ", " Phốc " Hàn Lập đồng thời nghe được hai tiếng truyền đến tai, thân thể theo bản năng liền hơi nghiêng người, tiếp theo thấy vai phải nóng lên và Truyền tống trậnới một trận đau nhức.
Hàn Lập sắc mặt cực kỳ khó coi quay đầu nhìn lại, thấy trên vai phải có một lỗ to cỡ ngón tay chảy máu ròng ròng.
Hàn Lập khẽ liếm môi đã khô khốc của mình nhìn kĩ lại.
Trên lớp Bạch Lân thuẫn cùng với Quy xác pháp khí đồng dạng xuất hiện hai lỗ tương tự, chúng đều bị đạo hồng quang nhanh như thiểm điện kia xuyên thủng qua, Ngay cả Thanh Nguyên kiếm thuẫn trên người cũng không phát huy tác dụng, cơ hồ khi tiếp xúc thì bị hồng quang kia đã bị đánh tan vô ảnh vô tung.
Nhìn thấy vậy, tâm tình Hàn Lập chùng hẳn xuống.
Nếu không phải Hàn Lập luyện tập La Yên bộ trong thời gian dài, thân thủ nhanh nhẹn nghiêng người tránh né, nếu không hắn sớm đã bị một kích xuyên tim mà chết. Tại tu tiên giới chỉ cần một khắc không chú ý thì khó giữ được mạng nhỏ của mình.
Hàn Lập càng nghĩ càng thấy sợ.
Mặc dù hắn biết đối phương đã hấp nạp hơn nửa công lực của gã mặc áo lam, thực lực sẽ hơn trước rất nhiều nhưng cũng không thể nghĩ rằng lợi hại đến mức này. Cái này thật là ngoài dự kiến của hắn.
Hàn Lập cũng không biết khi mình đang sợ hãi thì Việt hoàng ở phía dưới thấy một kích không giết được hắn trong lòng cũng đang cực kỳ kinh ngạc.
Đừng nhìn một kích vừa rồi có vẻ như Việt Hoàng không tốn một chút khí lực nhưng thực tế để thi triển chiêu " Huyết Linh Toản" này Việt Hoàng trong khi tu luyện phải tích tụ chân nguyên trong nội thể, từ từ áp súc lại mấy chục lần ẩn trong cơ thể rồi bất ngờ xuất ra, một kích tất sát, hoàn toàn là loại công kích một lần.
Chẳng những khi ngưng luyện thì thống khổ đến mức không chịu nổi, hơn nữa thời gian luyện thành một quả cũng cực kỳ lâu, là một trong những sát chiêu của ma công hắn đang tu luyện.
Trước đây, khi Việt hoàng thi triển chiêu này thì rất thuận lợi, chưa có ai thoát chết được. Thế nhưng giờ chỉ làm cho Hàn Lập bị thương một chút, điều này không thể không khiến hắn kinh ngạc.
Hôm nay trong người hắn cũng chỉ còn một quả "Huyết Linh Toản" mà thôi, có nên thử công kích thêm Hàn Lập một lần nữa? Điều này khiến cho Việt Hoàng có chút do dự.
Bọn người Trần Xảo Thiến cũng thấy một chiêu hung mãnh vừa rồi cùng với thương thế của Hàn Lập, sắc mặt không khỏi đại biến.
Bất tri bất giác, Hàn Lập vô tình đã là trung tâm của mọi người. Việc Hàn Lập bị thương ngoài ý muốn làm cho mọi người đều hoảng sợ.
"Chạy!" Hàn Lập rời mắt khỏi vết thương, không chần chờ mở miệng buông ra một tiếng.
Pháp lực cuồn cuộn truyền vào Thần Phong chu dưới chân, thân hình lóe lên ngự khí vọt đi.
Bọn người Tống Mông, Chung Vệ Nương nghe vậy, sau khi liếc mắt nhìn nhau cũng đồng thời theo sát Hàn Lập phi độn mà đi.
Việt Hoàng thấy vậy liền ngẩn người ra một chút, nhưng sau đó cười lạnh.
Thân hình hắn chợt chớp động bay lên không trung định đuổi theo, nhưng chợt thấy mắt hoa lên, trước mặt đã xuất hiện hơn chục khôi lỗi hình dạng khác nhau vây hắn lại ở giữa.