Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 323: Trảm Yêu




Chân bảo muốn kích phát đích thật khó khăn hơn rất nhiều so với phù bảo bình thường, đó cũng là lí do vì sao Lưu Tĩnh cần người hộ pháp, hắn không muốn chết thảm giống như kết cục của vị sư muội kia, bởi vậy sau khi phóng ra một kiện pháp khí viên hoàn màu vàng bay quanh thân, lúc này hắn mới thực sự yên tâm khoanh chân ngồi xuống rót pháp lực vào Hỏa điểu Chân bảo.

Hồng quang của phù lục trên bàn tay Lưu Tĩnh dần dần đại thịnh, hỏa điểu trong tấm Chân bảo này càng bay lượn linh hoạt, tùy thời đều có thể bay ra khỏi phù lục, xem ra khi mà hỏa điểu có thể hóa hình bay ra chính là thời khắc kích phát Chân bảo thành công.

Hàn Lập đang trên mặt đất dây dưa cùng Băng Yêu tuy không biết rõ, nhưng cũng hiểu được đồng môn đang thi triển thủ đoạn khác, nhất thời trong lòng cũng cảm thấy yên tâm,hắn chỉ sợ mấy tên đồng môn này bởi vì khiếp đảm mà phủi mông rút lui,đến lúc đó một mình hắn không có cách nào cướp đoạt được thứ đang nằm trong tay Hắc Sát giáo chủ.

Một khi đã không cần phân tâm vào việc khác, Hàn Lập lúc này tâm thần hoàn toàn tập trung vào đối thủ trước mắt, với tu vi Trúc Cơ trung kỳ mà thi triển La Yên bộ vẫn là một gánh nặng không nhỏ đối với thân thể, không thể kéo dài cuộc chiến này, phải mạo hiểm dùng một kích toàn lực.

Hàn Lập đang cân nhắc, xem xét, trong khi đó một tay huy động ngân kiếm không ngừng chớp động, hướng Băng Yêu chèn ép đến mức thở không ra hơi, một tay còn lại vô thanh vô tức thò vào túi trữ vật lấy ra một vật, nhanh chóng quấn lên ngón tay vô danh.

Sau khi đã chuẩn bị xong, sát khí trong mắt Hàn Lập chợt lóe, hai tay hợp lại thành một thế hai tay cầm kiếm, đột nhiên chém thẳng ra một kiếm cực kỳ hung ác, tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với tất cả các công kích lúc trước, khiến Băng Yêu không khỏi rùng mình, một mặt vội vàng lùi lại nhanh như tên bắn, một mặt giở đôi băng trảo trong suốt đặt chéo lên nhau đón đỡ.

"Keng" một tiếng, muốn Lập tức tạo khoảng cách với Hàn Lập, nhưng lúc này trên mặt Hàn Lập lại hiện lên một tia trào phúng.

Trong lòng Băng Yêu ngầm cảm giác không ổn thì Hàn Lập buông một tay cầm kiếm ra, đột nhiên lôi trở về.

Kết quả, thế bắn ra phía sau không hiểu vì sao lại đình trệ, tiếp theo liền bắn nhanh về phía Hàn Lập mà lúc này Hàn Lập đã dùng hai tay cầm kiếm trở lại, chuẩn bị một kích chém tới, trên mặt không chút biểu tình.

Băng Yêu thấy vậy, kinh hãi thất sắc, vội vàng liều mạng giãy giụa nhưng đã quá muộn, trong chớp mắt đã đến trước mặt Hàn Lập, ngân kiếm trong tay Hàn Lập thoáng rung lên, lóe lên vô số đạo ánh sáng màu bạc trùng trùng điệp bay đến, hai người nhanh chóng lướt qua nhau, sau đó thân hình bọn họ hiển lộ dưới ánh trăng, chính là Hàn Lập đang cầm kiếm đứng thẳng mà Băng Yêu đã ngã rầm xuống mặt đất.

Nhìn một màn này, bọn người Tống Mông trên không trung nhìn thấy, không khỏi trở nên khẩn trương.

Băng Yêu xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên, nhìn bóng dáng Hàn Lập, trên mặt đã nhe nanh cười một chút, vừa định nói cái gì thì đột nhiên thần sắc ngưng trụ lại.

Liên tiếp những tiếng vỡ tan thanh thúy truyền đến, thân hình Băng Yêu trong suốt như hàn băng đã hiện lên vô số rãnh nứt nhỏ, đảo mắt một cái chúng đều trở nên dài ra, cả người Băng Yêu trong tiếng vỡ tan hóa thành từng mảnh băng trong suốt rớt xuống mặt đất

Trong khi thân thể Băng Yêu dần tiêu biến, một nửa lợi trảo vẫn còn sót lại đầy đủ, đầu ngón tay sắc bén kia vẫn đang tỏa ra hàn khí âm u, cũng chỉ có vật đó mới có thể đón đỡ được một kiếm mạnh mẽ như vậy mà hoàn toàn không tổn hao gì.

Hàn Lập lạnh lùng liếc mắt nhìn Băng Yêu đã bị tan xương nát thịt, rồi lại nhìn huyết sắc càng thêm chói mắt của ba quang kén kia, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại.

Không nói một lời, hắn liền trực tiếp phất tay, băng trảo liền phi thẳng tới.

Dưới phản xạ của ánh trăng mới có thể nhìn ra được Hàn Lập cùng lợi trảo này có chút liên quan, có một sợi ti tuyến trong suốt quấn chặt lấy, đấy chính là nguyên nhân trí mạng khiến cho Băng Yêu kia phải thân vong.

Hàn Lập thừa dịp đang lúc giao thủ liền ra tay thao túng sợi ti tuyến trong suốt trên ngón vô danh, không một tiếng động nhanh chóng quấn lấy móng vuốt của Băng Yêu, đáng thương cho một băng thân yêu hóa tuy biến thành trong suốt cứng rắn nhưng đồng dạng cũng đánh mất đi xúc giác linh mẫn nên Hàn Lập mới dễ dàng đắc thủ, mất mạng vì điều này.

Hàn Lập cúi đầu nhìn thoáng qua băng trảo, sau khi do dự một chút mới tiện tay ném bỏ.

Hắn đương nhiên biết rõ băng trảo này một khi đã có thể đón đỡ ngân kiếm được luyện chế từ ngân tinh mà không bị hủy, khẳng định phải là một tài liệu luyện khí tuyệt hảo, nhưng nghĩ nó vốn là do tay người biến thành nên trong lòng sợ hãi, không thể nhắm mắt cho qua mà thu hồi được.

Hắn bước vài bước tới bên cạnh thi thể của Băng Yêu, lấy ngân kiếm ra bới lung tung ở đám băng vụn, tìm được một cái túi trữ vật, kiểm tra sơ qua một chút rồi cẩn thận thu vào, sau đó một tiếng cũng không nói, hướng lên trên không trung bay tới. Hắn muốn nhìn xem mấy vị đồng môn này rốt cuộc lấy cái gì ra để đùa giỡn, nhưng ba tên Huyết thị kia lập tức biến thân.

Hàn Lập thật sự không biết, đúng lúc Băng Yêu vừa mới chết đi thì tại mật thất bên dưới giả sơn, một trung niên nhân rõ ràng đang bế quan bỗng nhiên mở đôi mắt đỏ như máu ra, trong miệng thì thào lẩm bẩm:

"Băng Yêu đã chết rồi sao? Cũng tốt, về sau ta đỡ phải động thủ lần nữa."

Nói xong như thế, hắn trở nên như không có chuyện gì, tiếp tục khép hai mắt lại.

Mà phía trước hắn là một bộ hài cốt chỉ còn xương bọc da, xem hình dáng gầy gò giơ xương, ngoại trừ da thì trên người một chút huyết nhục cũng không tồn tại, mà theo cách ăn mặc trên người xem ra đây chính là tu sĩ của Hoàng Phong cốc.

Hàn Lập ngự khí lên không trung, còn chưa kịp mở miệng thì mấy người Tống Mông đã vội vàng đi tới, trên mặt đều mang vẻ sợ hãi lẫn khen ngợi không thôi, thậm chí trong ngôn từ còn kèm theo một tia kính sợ. Mà vị bạn lữ song tu cùng Tuyết Hồng sư tỷ kia, hai mắt ứng đỏ, thần tình vô cùng cảm kích.

Hàn Lập vội khiêm tốn nói một câu, có chút buồn bực chỉ vào cái phù lục hồng quang chói mắt trên tay Lưu Tĩnh, nghi hoặc hỏi.

Lập tức có một người hướng Hàn Lập giải thích về việc Chân bảo, điều này làm cho hắn vui mừng ra mặt, hoàn toàn yên lòng.

Việc liên quan tới Chân bảo, Hàn Lập đương nhiên cũng có nghe nói qua, chính là không nghĩ được vị Lưu sư huynh này lại có vật này trong tay, hơn nữa hôm nay lại lấy ra sử dụng, bình thường nó đều là thủ đoạn bảo mệnh dưới tình huống sinh tử.

Những việc Hàn Lập trải qua đều bất đồng so với Lưu Tĩnh, tự nhiên cũng không thể hiểu được tâm tình phức tạp trong lòng Lưu Tĩnh cùng với sự tính toán thiệt hơn của hắn.

Đối với Hàn Lập mà nói, người khác dùng ánh mắt gì nhìn mình, cơ bản là không vấn đề gì cả, chỉ cần không đụng chạm đến lợi ích của chính mình thì điều này cũng chẳng sao cả.

Đương nhiên nếu có cơ hội mà không phí chút khí lực nào mà lưu lại cho người khác thì Hàn lập cũng vui vẻ ra tay một chút nhưng vì duy trì loại ấn tượng này mà dùng tới bảo vật như loại Chân bảo này, có đánh chết, hắn tuyệt đối cũng không làm ra cái loại việc ngu ngốc như vậy.

Chẳng qua, cách làm của Lưu Tĩnh chính cũng làm cho Hàn Lập có điểm cảm động, thậm chí hoài nghi quan điểm của chính mình có phải là đã sai lầm rồi hay không, trên thế gian này thật sự có người tốt trừ diệt cái ác mà ngay cả chính bản thân mình cũng không để ý hay sao?

Đang lúc hắn thầm hổ thẹn, bỗng nhiên phía dưới truyền đến một tiếng rống giận dữ, trong thanh âm tràn đầy ý tứ máu tanh chết chóc.

Tất cả mọi người không khỏi cả kinh, vội vàng nhìn xuống phía dưới

Chỉ thấy một trong ba cái quang kén màu máu đã không ngừng biến hình, ngày càng lớn, tựa hồ tên Huyết thị bên trong đang muốn lập tức chui ra.

Hàn Lập trong lòng rùng mình, xem ra còn muốn trước tiên đấu một trận với đám Huyết thị này để cho vị Lưu su huynh kia tranh thủ một chút thời gian.

Nghĩ đến đây Hàn Lập đang muốn ra tay hành động thì một thanh âm bình tĩnh từ phía sau truyền đến tai mọi người.

"Các vị sư huynh mau tránh ra một chút, để ta đến tiêu diệt ba gã yêu nhân này."

Thanh âm này làm sắc mặt mọi người đều trở nên vui vẻ, Hàn Lập vội quay lại nhìn.

Chỉ thấy Lưu Tĩnh đang mỉm cười nhìn bọn họ, trên bàn tay là một chim lửa màu đỏ nhỏ nhắn, xinh xắn đang không ngừng bay tới bay lui cực kỳ đáng yêu, luồng khí nóng lúc trước không biết đã biến mất vô ảnh vô tung khi nào.

"Đây là nguyên hình của Chân bảo?"

Hàn Lập có chút kinh ngạc nhắm nhìn con chim lửa màu đỏ.

"Đa tạ các vị hộ pháp!"

Lưu Tĩnh chậm rãi đứng dậy, bay đến trước mặt đám người Hàn Lập, tiếp theo trong ánh mắt kinh ngạc của người khác, nhanh chóng dùng miệng nhẹ thàng thổi vào con chim nhỏ trong tay, nó liền lập tức kêu lên một tiếng trong trẻo rồi bay ra khỏi bàn tay của Lưu Tĩnh, lao thẳng xuống phía dưới.

Lúc này,mấy cái quang kén phía dưới đã có biến hóa," xùy xùy" một tiếng trầm muộn, liền tự động xé rách mở ra, từ bên trong một yêu vật đi ra với một màn sáng xanh quấn xung quanh, hình dạng tương tự như Băng Yêu khi đã yêu hóa được một nửa, chỉ có điều màu sắc lại là màu xanh thẫm mà thôi.

Khuôn mặt yêu nhân kia rõ ràng là tên Thanh Văn đạo sĩ, nhưng lúc này trên mặt hắn đầy vẻ điên cuồng, phảng phất thần trí có chút mơ hồ.

Hắn điên cuồng hét lên hai tiếng, vừa nhấc tay lên thì trông thấy một chim lửa màu đỏ phiêu phiêu bay tới, thân hình yêu nhân nhất thời bị kiềm hãm,vẻ điên cuồng trên mặt vì thế mà biến mất, lộ ra sự sợ hãi cùng cực.

Hắn kinh hoảng thất thố nhìn xung quanh một chút, đột nhiên thanh quang trên người đại thịnh, bay lên không trung, bộ dáng muốn bỏ chạy.

Nhưng vào lúc này, con chim lửa kêu lên một tiếng, thân hình đột nhiên lớn lên, hóa thân thành một hỏa diễm cự điểu khổng lồ kích thước khoảng một trượng, sau đó hai cánh vỗ một cái liền giống như thuấn di đột nhiên xuất hiện cách đó mấy chục trượng, ngay tại phía sau tên yêu nhân Thanh Văn kia, trong miệng nhẹ nhàng phun ra một đạo hỏa diễm.