Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 285: Lãnh mạc dữ dao ngôn




Hàn Lập nghe đến đây đã hiểu được sơ qua.

Điều mà mấy người này nói là về chuyện ở Tu tiên giới Việt Quốc mấy năm nay liên tục có Tu sĩ mất tích.

Những người này giống như bị những tên sau màn bắt được, nhưng sau khi uy hiếp lại thả ra. Nghe khẩu khí của bọn họ thì bọn họ bị người khống chế, ép làm chút việc hại người.

Các ý niệm trong đầu Hàn Lập chuyển động cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã phán đoán ra việc này không dây vào là tốt nhất.

Dù sao những kẻ sau màn khiến nhiều Tu sĩ như vậy mất tích, mà đến tận hôm nay vẫn chưa tiêu diêu tự tại chưa bị phát hiện ra, chứng tỏ những người này rất giảo hoạt, tuyệt đối không hề tầm thường.

Hơn nữa một khi đã có thể khống chế được Tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, vậy thì nói không chừng còn có Tu sĩ Kết Đan Kỳ giấu phía sau.

Mình chỉ là một Tu sĩ Trúc Cơ Kỳ nho nhỏ, ở cái biến cố này, không cần chuốc họa vào thân làm gì.

Hàn Lập đã có quyết định trong lòng, liền lập tức thu Thần thức trở về, không hề quan tâm đến đám Tu sĩ này nữa.

Những người này mặc dù đen đủi và đáng thương, nhưng hắn chẳng thân thích gì với bọn họ. Nên hắn chẳng dại gì mạo hiểm quản việc của bọn họ.

Chỉ có thể để bọn họ tự cầu phúc thôi.

Hơn nữa Thất đại phái bây giờ giống như lời mà lão già mặt đen phân tích đang toàn lực đối kháng với người trong Ma Đạo, căn bản không thể nào phân thân được. Cho dù Hàn Lập giúp họ báo tin, thì hơn phân nửa Thất đại phái cũng chẳng quản đến việc này.

Hàn Lập chỉ có thể lạnh lùng nghĩ như vậy.

Một khi đã không cần phân thần nghe chuyện người khác, Hàn Lập càng thả lỏng tâm tư ăn cơm. Chỉ thi thoảng làm ra vẻ như đang tò mò, chỉ vào mấy thứ kỳ lạ bên ngoài cửa sổ, hỏi Tần Bình cái này cái kia.

Tần Bình đương nhiên miệng năm miệng mười giải thích không ngừng cho Hàn Lập. Kể từ đó, cả bàn thức ăn hơn phân nửa vào trong bụng Hàn Lập, làm cho Tần Bình lè lưỡi mà nhìn. Thầm nghĩ vị Thiếu gia này của mình chẳng những có tinh lực hơn người, mà sức ăn cũng không nhẹ.

Lúc này, đám Tu sĩ bàn bên kia đã đứng dậy đi xuống lầu, bộ dạng lúc rời đi Hàn Lập thấy rõ, đều là vẻ mặt ủ rũ cúi đầu mà đi. Xem ra, ngay lập tức bọn họ không thể nghĩ ra được phương pháp gì tốt cả.

Nhìn thấy điều này, Hàn Lập ăn thêm vài miếng lớn, rồi để Tần Bình gọi người đến tính tiền.

Nhưng Tần Bình chỉ cười hì hì, lấy một tấm Yêu bài của Tần Bình trên người ra, huênh hoang đi xuống lầu.

Chỉ trong chốc lát, hắn liền lên lầu bẩm báo với Hàn Lập:

"Thiếu gia, ta đã đặt Yêu bài ở đây, bảo tên Chưởng quầy cuối tháng đi đến Phủ chúng ta tính tiền là được. Tiền cơm không cần chúng ta phải bỏ tiền. Thiếu gia của Tần phủ, mỗi tháng đều có một hai trăm tiền chi phí có thể báo về phủ. Ta đã ghi tiền cơm với tên của Thiếu gia".

Hàn Lập nghe thấy hơi ngạc nhiên một chút, cảm thấy Tần phủ thật xa xỉ.

Nhưng trên mặt lại thẻ hiện vẻ mờ mịt lúng túng, rồi đứng dậy mang theo Tần Bình xuống lầu.

Buổi chiều, Hàn Lập không tiếp tục đi bộ nữa. Mà được Tần Bình giáo huấn liền đề nghị một chiếc xe ngựa, ngồi trên xe đi một vòng quanh mấy nơi quan trọng của Việt kinh.

Mặc dù còn có rất nhiều nơi chỉ ở ngoài nhìn, nhưng đại khái địa hình nơi đây Hàn Lập đã có ấn tượng ban đầu.

Đến tối muộn, Hàn Lập mới tận hứng trở về Tần phủ.

Lần này tên Tần Quý canh cửa đợi Hàn Lập xuống xe liền vội vàng chạy ra khỏi cổng, rất ân cần với Hàn Lập.

Hắn sợ vị Thiếu gia mới xuất hiện này còn tức hắn chuyện có mắt không tròng hôm qua. Hắn muốn ấn tượng của vị Thiếu gia này đối với mình phải thay đổi mới được.

Hàn Lập sao còn nhớ đến cái chuyện hôm qua ở trong lòng chứ, sớm đã vứt ra khỏi đầu rồi.

Trong đầu hắn lúc này đều là nghĩ đến làm thế nào để đảm bảo an toàn cho Tần phủ. Nếu mà không được, thì ít nhất phải bảo vệ được tính mạng của Tần Ngôn, nếu không thì lúc trở về không biết ăn nói sao với Lý Hóa Nguyên.

Nghĩ như vậy, Hàn Lập đã có chủ ý, ân tâm tiến vào Tần phủ.

Buổi tối, Hàn Lập không kiêng dè bất cứ ai, trực tiếp tìm đến vị Tần thúc của mình.

Sau khi cùng với Tần Ngôn bàn bạc một lát trong mật thất rồi mới cao hứng đi về.

Mà bắt đầu từ ngày thứ hai, mọi người quan hệ một chút với Tần Ngôn đột nhiên xuất hiện, bên cạnh Tần Ngôn mỗi khi ra ngoài đều có thêm một người thanh niên lạ lẫm, hơn nữa từ khẩu khí thì không giống người bản địa của Việt kinh.

Mà Tần Ngôn lại rất nhiệt tình giới thiệu người thanh niên này cho mỗi một người quen biết, nói là hậu bối của một vị Trưởng bối, để những người bạn tốt biết.

Mấy người quen biết với Tần Ngôn, không phải Đại quan quý nhân, thì cũng là Cự thương hào phú.

Mặc dù đều thấy rằng người thanh niên này nửa bước không rời khỏi người Tần Ngôn có chút kỳ quái.

Nhưng sau khi thám thính chi tiết của Hàn Lập, mấy lão già gian xảo như bọn họ tự nhiên đều thể hiện ra phong cách của một vị trưởng giả nhân từ.

Cuối cùng Hàn Lập đã lần đầu tiên được tiếp xúc với tầng lớp thượng tầng của Việt Kinh.

Thời gian nháy mắt trôi qua đã hơn hai tháng.

Hàn Lập dường như đã thực sự trở thành Thiếu gia của Tần phủ, chẳng những có đãi ngộ giống như con cái của Tần Ngôn. Hơn nữa bây giờ Tần lão gia bất kể là kinh doanh, hay là tiếp khách, hắn đều không ngoại lệ mang Hàn Lập đi theo bên người, có vẻ như muốn bồi dưỡng Hàn Lập vậy.

Kể từ đó, lời đồn Hàn Lập là con riêng của Tần lão gia rất nhanh truyền ra bên ngoài Tần phủ, biến thành lời đồn của các Thế gia quen biết với Tần gia.

NHưng Tần Ngôn không hề để ý đến mấy cái lời đồn này, hoàn toàn làm ra vẻ các ngươi đoán như thế nào thì các ngươi chịu. Điều này càng khiến cho mọi người càng nhất trí với phán đoán này.

Kết quả khiến cho một ít đệ tử Thiếu gia không nhịn được nữa, không biết là do Trưởng bối bảo, hay là do tự cho mình hơi thông minh một chút, muốn khích bác Hàn Lập một chút để xem tính chân thực của lời đồn.

Nhưng trước cái bộ dạng làm ra vẻ ngốc nghếch cái gì cũng không biết của Hàn Lập, những người này đều phí công vô ích.

Lâu dần, những người trong Tần phủ rốt cuộc xác nhận thân phận Thiếu gia Tần phủ của Hàn Lập. Cho rằng việc Tần Ngôn sủng ái Hàn Lập như vậy, chỉ là muốn bù đắp chút áy láy trong lòng mà thôi.

Mặc dù vài công tử và Tiểu thư của Tần gia vốn được Tần Ngôn sủng ái, nên cảm thấy khó chịu về điều này. Nhưng bị Tần lão gia áp chế, nên không dám động tay động chân gì với Hàn Lập, nên chỉ có thể vuốt vuốt mũi tạm thời nín nhịn mà thôi.

Chẳng qua, bọn họ đã chửi sau lưng tên Hàn Lập quê mùa này không ít lần.

Nhưng mà những người này không biết. Buổi tối khi Hàn Lập ở trong phòng tu luyện công pháp thì đều dùng Thần thức bao phủ cả Tần phủ. Mặc dù thời gian mỗi lần không dài, nhưng cũng đủ để phát hiện bí mật của rất nhiều người.

Những câu nói khó chịu của những người đó, Hàn Lập nghe rất rõ ràng.

Hàn Lập sẽ không so đo với mấy đứa trẻ còn chưa ráo máu đầu này. Nhưng trưởng bối của bọn họ, còn có mấy người đang âm thầm cân nhắc làm cho hắn bị thất sủng, điều này khiến Hàn Lập chẳng còn gì để nói.

Hắn tự nhiên sẽ không so đo với mấy tên phàm nhân này làm gì. Nhưng nếu người trong Ma Đạo đột nhiên đến đây tập kích, thì thứ tự bảo vệ mấy người này sẽ bị hắn xếp xuống hàng cuối cùng. Đây có thể coi như chút trả đũa nhỏ của Hàn Lập đi.

Ngày hôm đó, Tần Ngôn lại ra ngoài ăn tiệc, lần này người mời hắn không phải là nhân vật nhỏ, mà là một vị Vương Gia đương triều mời thiếp.

Nghe nói một vị Ái phi của Vương gia này bị bệnh vừa khỏi, nên mới mở đại tiệc, mời một vài người có danh vọng đến chúc mừng một phen.

Tần gia ở Kinh đô mặc dù không phải hào thương giàu có nhất. Nhưng nói về thực lực tổng hợp và ảnh hưởng thì tuyệt đối có thể đứng ở một trong ba vị trí dẫn đầu, tự nhiên thiếp mời cũng có phần của Tần gia.

Hơn nữa, không phải chỉ có mình Tần Ngôn đến, còn chỉ danh muốn mời vài vị công tử giao lưu rộng rãi của Tần gia và vài vị "Tài Nữ" cùng đi đến. Nghe nói là do Tiểu Vương gia quen biết bọn họ đặc biệt mời.

Tần Ngôn chẳng biết làm thế nào đành phải cho mấy tên vãn bối này đi cùng.

Mấy tên tiểu bối biết được tin tức này, trong lòng rất vui mừng.

Phải biết rằng, từ khi Tần Ngôn biết Tần gia đang gặp nguy cơ, liền không để cho đám hậu bối ra ngoài trong thời gian này.

Chẳng may bị đám người Ma Đạo mà Hàn Lập nói gặp phải, không phải đại họa trước mặt là gì.

Cho nên hai tháng qua Tần lão gia tùy tiện tìm một cái cớ, liền cấm túc đám tiểu bối này trong phủ. Điều này khiến cho đám Thiếu gia, Tiểu thư của Tần gia âm thầm kêu khổ không thôi.

Càng làm cho bọn họ căm tức hơn là, Hàn Lập rõ ràng không lớn hơn ho mấy tuổi, nhưng mỗi ngày đều có cơ hội đi theo Tần Ngôn đi sớm về muộn, lại làm ra vẻ rất vui mừng, hớn hở. Điều này càng khiến cho mấy người này kêu bất bình.

Hôm nay có cơ hội này, mấy tên tiểu bối Tần gia tự nhiên hưng phấn đi cùng.

"Hinh Vương" Đây là vị Vương gia phát thiếp mời, cũng là một trong những người huynh đệ của Đương kim quốc vương Việt Quốc.

Nghe Tần Ngôn nói, vị này mặc dù là người trong Hoàng thất, nhưng bản tính hào sảng, giao du rất lớn.

Chẳng những là các Đại quan, Hào thương cự phú, hắn còn nguyện ý kết giao với những kỳ nhân dị sĩ trên giang hồ không ít.

Đương nhiên vì tránh bị hoài nghi, nên ông ta cũng không dám kết giao nhiều.

Nhưng dù như vậy, thanh danh của vị Vương gia này trong dân chúng Việt Kinh không hề nhỏ, hơn nữa danh tiếng cũng rất tốt.

Hàn Lập nghe đến đó thì đã có ấn tượng đại khái với vị Vương Gia này. Còn là người như thế nào, đương nhiên hắn phải dùng hai mắt xác nhận một chút.

Dù sao trên đời này có không ít Đại nhân vật bề ngoài thì có thanh danh rất tốt, nhưng thực tế thì lại xử sự như những tên vô lại.